“Tôi nghe điện thoại trước.” Đào Dục Huyên đối với sự hưng phấn của Tiêu Nhã Hinh thì rất lạnh nhạt, cậu vừa tao nhã bước về phía trước, vừa bấm một dãy số điện thoại.
Lúc này Đào Du Du đang hầu hạ Vũ Văn Vĩ Thần dùng cơm trưa, còn mình đang chuẩn bị xuống nhà bếp tìm cái gì ăn đỡ, đột nhiên di động lại vang lên.
“Bà…………….” Nhận điện thoại, trong di động truyền đến giọng nói non nớt mang theo một chút lạnh lẽo của con trai bảo bối Đào Dục Huyên.
“Ách………….Dục Huyên, thế nào? Gọi điện thoại đến là nhớ mẹ sao?” Đào Du Du nghe giọng nói của Đào Dục Huyên, lập tức cười hì hì nói.
“Hiện tại Tiêu Nhã Hinh đang ở cùng với tôi, bà báo cho trợ lý và vệ sĩ của cô ấy không cần tìm cô ấy, buổi tối tôi sẽ đưa cô ấy trở về phủ Tổng Thống an toàn, yên tâm đi, cứ như vậy, hẹn gặp lại." Đào Dục Huyên nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Đào Du Du nhìn điện thoại bị cắt đứt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Đợi đến lúc cô phục hồi tinh thần, đã ý thức được xảy ra chuyện lớn rồi.
Cùng lúc đó, trợ lý của Tiêu Nhã Hinh cũng gọi điện thoại đến cho Hồ Ứng, anh ta lập tức báo cáo nhanh chuyện này với Vũ Văn Vĩ Thần.
Vũ Văn Vĩ Thần muốn nghỉ ngơi một chút, nghe xong chuyện này sắc mặt lập tức thay đổi, anh nói với Hồ Ứng: "Gọi cho tổng cục cảnh sát, toàn bộ điều tra."
"Vâng ạ." Hồ Ứng trả lời rồi lui ra.
Đào Du Du cúp điện thoại xong lập tức chạy đến trước cửa văn phòng Tổng Thống, đúng lúc nhìn thấy Hồ Ứng từ bên trong bước ra, lập tức hỏi anh ta: "Ở phòng Tổng Thống có khách không?"
"không có." Hồ Ứng thuận miệng trả lời, sau đó đi làm công việc của mình.
Đào Du Du hít sâu vài cái, mặc cho gặp nguy hiểm bị chửi rủa một tiếng, kiên trì gõ cửa văn phòng Tổng Thống.
"Ai đó?" Giọng nói hơi lớn, Đào Du Du đứng bên ngoài sợ tới mức run bắn người.
"Tổng.... Tổng Thống.... là..... là tôi.... Đào Du Du..." Đào Du Du rất chột dạ nói ra tên mình, cô đã chuẩn bị tâm lý chờ chết.
không hiểu cô gái này chạy đến đây làm gì, bản thân Vũ Văn Vĩ Thần không muốn gặp cô, nhưng mà xem ra cô khó có được chủ động xuất hiện trước mặt anh, vì vậy liền thuận miệng nói: "Vào đi."
Đào Du Du nghe giọng nói Vũ Văn Vĩ Thần biết giờ phút này tâm tình của anh rất khó chịu.
Nhưng mà, đừng nói Tiêu Nhã Hinh là con gái Tổng Thống, thân phận đặc biệt bao nhiêu, thì anh em họ được gửi nuôi ở nhà anh ta, bây giờ nếu không thấy nữa, cũng là một chuyện rất phiền phức, anh ta lo lắng nhất là lỡ Tiêu Nhã Hinh bị kẻ xấu bắt cóc, mặc kệ những người đó có biết thân phận của Tiêu Nhã Hinh không, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.
Thiên kim Tổng Thống Thành Quốc mất tích, tin này truyền ra, anh còn muốn lăn lộn trên thương trường quốc tế được không?
Đào DU Du cẩn thận đẩy cửa vào, vẻ mặt yếu ớt, trong đầu cô suy nghĩ ngàn lời, muốn tìm lý do để nói, con trai cô đem chuyện này ném qua người cô rồi.
Sau khi đi vào văn phòng, cô cúi đầu chột dạ đi đến trước bàn làm việc của Vũ Văn Vĩ Thần, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.
"Có chuyện gì đến tìm tôi?" Vũ Văn Vĩ Thần bực bội cầm bút vẽ loạn lên trang giấy, sau đó nhìn về phía Đào Du Du trước sau vẫn không mở miệng khiến anh có chút tò mò hỏi.
"Có....Có chuyện quan trọng muốn.... báo cáo với ngài một chút...." Đào Du Du sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, cô không dám ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, cô thủy chung đem tầm mắt của mình lên bàn làm việc.
"Chuyện gì? Ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi nói." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy bộ dạng này của cô, chỉ biết nhất định là không có chuyện gì tốt, nhưng mà, anh lường trước được cô nhất định có chuyện gì lớn, hẳn là không lớn đến mức nào, vì vậy cũng không coi trọng nhiều.
"Ngài.... ngài có thể đáp ứng tôi một việc không?" cô không dám nói chuyện Đào Dục Huyên dẫn Tiêu Nhã Hinh đi, Đào Du Du có ý muốn xin Vũ Văn Vĩ Thần một kim bài miễn tội chết cho Đào Dục Huyên.
"nói." không biết người phụ nữ này đang làm cái quái gì, Vũ Văn Vĩ Thần có chút không kiên nhẫn trả lời.
"thì.... chính là.... ngài.... ngài có thể đáp ứng tôi không, mặc kệ sau khi tôi nói với ngài chuyện gì, ngài muốn phạt thì cứ phạt một mình tôi, ngàn lần... ngàn lần đừng làm hại đến hai đứa con của tôi.... có được không?" Đào Du Du tiếp tục chột dạ nuốt nước miếng, cô suýt chút đã cắn trúng lưỡi mình.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe cô đưa ra yêu cầu này, mày lập tức dựng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt đang chột dạ không dám ngẩng đầu lên, lớn tiếng hỏi: "Đào Du Du, có phải cô ở sau lưng tôi làm chuyện gì xấu không?"
Sát!
Bị phát hiện rồi sao?
Cũng đúng, cô nói như vậy, anh ta làm sao mà không đoán được.
Vì muốn ổn định vừa xuất hiện của anh ta, Đào Du Du lập tức giải thích: "không.... không có.... ngài.... ngài có thể đừng nói giận trước được không?"
"Vậy cô nhanh chóng nói xong, về phần lú đó xử lý thế nào, tùy tôi quyết định." Nhìn bộ dạng nơm nớp lo sợ của Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần không đành lòng hung dữ với cô, anh thật lo lắng cô gái này lo sợ đến mức ngất đi.
"Chính là.... Tiêu tiểu thư cô ấy..."
Đào Du Du vừa nhắc tới Tiêu Nhã Hinh, Vũ Văn Vĩ Thần hai mắt sáng lên, đánh gãy lời nói của cô: "cô biết tung tích của Nhã Hinh?"
"Coi.... coi như là biết...." thật ra cô cũng chỉ biết cô ấy đang ở cùng với con trai cô, cho nên vẫn không biết chính xác bọn chúng đang ở đâu.
"Cái gì gọi là coi như biết?" Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng của cô, anh thật sự không có kiên nhẫn, quả quyết hỏi.