“Ai da, ngài Tổng thống, ngài chảy máu mũi rồi……” Đào Du Du sợ hãi, cô đưa tay lau máu trên mũi Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng tay còn chưa đến gần, đã cảm thấy một trận đau nhức truyền đến, giống như âm thanh của xương cốt vỡ vụn.
Cổ tay của cô bị Vũ Văn Vĩ Thần hung hăng nắm chặt, không thể nào nhúc nhích được.
“Không được đụng tôi…………” Vẻ mặt anh không thay đổi từ trong kẻ răng phun ra vài chữ này, sau đó đẩy tay cô ra, lập tức xốc chăn lên đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Được được, ngài Tổng thống đã rời giường rồi, hơn nữa cũng không bảo cô cút ra ngoài.
Đây có phải là sự thay đổi mới không?
Đào Du Du vừa xoa cổ tay bị đau, vừa an ủi chính mình.
Năm phút sau, Vũ Văn Vĩ Thần từ trong phòng vệ sinh đi ra, đã rửa mặt xong xuôi.
“Cô còn đứng ở đây làm gì? Còn không lấy quần áo đến đây?” Thấy Đào Du Du đứng ngây ngốc trong phòng, Vũ Văn Vĩ Thần vừa cởi áo ngủ, vừa nói.
“Hả? Quần áo?” Đào Du Du mơ mộng liền khôi phục tinh thần lại, lập tức đi đến phòng quần áo bên cạnh.
Vũ Văn Vĩ Thần ép bản thân mình đừng tức giận, đứng một bên chờ cô đem quần áo đến.
Nhưng……..Nhưng mà………
Anh đợi hai phút, cũng chẳng thấy Ngũ Y Y đem quần áo đến.
Mà Đào Du Du đáng yêu của chúng ta cầm giày để làm gì?
Đúng vậy, lúc này cô đến phòng quần áo và mở tủ quần áo ra, liền trợn tròn hai mắt.
Đây là cái gì?
Đây là cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hóa sao?
Sao lại có nhiều quần áo như vậy?
Mà mỗi cái nhìn qua đều rất sang trọng, cô lập tức bị hoa cả mắt.
Nào là quần áo, giày, mũ, còn có rất nhiều mắt kính, cùng với các linh kiện nhỏ, làm cô quên cả mục đích đến đây để làm gì.
Hiện giờ, cô tự mình hầu hạ ngài Tổng thống thay quần áo, cũng khó trách làm cô há hốc mồm.
Thật không thể trách cô chưa nhìn thấy các mặt của xã hội, ngài Tổng thống này ăn mặc quá phung phí rồi.