“Xem ra sức quyến rũ của người phụ nữ này lớn hơn tôi nghĩ.” Đào Dục Huyên không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Nhã Hinh, chỉ nói một câu ý vị sâu xa, khóe miệng còn nhếch lên một tia mỉm cười hứng thú.
“Này………..Tôi nói với cậu đấy, cậu có thể nhìn tôi được không?” Tiêu Nhã Hinh bị Đào Dục Huyên chọc giận, cô rất khó chịu dùng một tay xoay người Đào Dục Huyên lại, để cho cậu bé nhìn mình.
“Cô là người đẹp sao? Tôi làm gì mà nhìn cô?” Đào Dục Huyên có chút không kiên nhẫn gỡ tay cô ta ra, cất giọng đều đều nói.
“Cậu…………..Cậu đây là có ý gì? Chẳng lẽ………….Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi không đẹp sao?” Tiêu Nhã Hinh rất bi thương khi Đào Dục Huyên hỏi mình vấn đề người đẹp, cô hơi tức giận hỏi ngược lại Đào Dục Huyên.
“Sao cô lại giống Tiểu Nho thế? Mỗi ngày tự lừa gạt bản thân, nói mình là mỹ nữ, rất thích sao?” Đào Dục Huyên rất không nể mặt liếc mắt nói.
“Đào Dục Huyên, cậu có tin tôi giết cậu không? Tin hay không? Tin hay không?” Đào Dục Huyên nói giọng đều đều tổn thương thật sâu đến Tiêu Nhã Hinh, cô nhảy lên lớn tiếng uy hiếp.
“Giết tôi? Chẳng lẽ ngày mai cô không muốn đi chơi rồi sao?” Ai ngờ Đào Dục Huyên hoàn toàn bất động, cậu chỉ mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Tiêu Nhã Hinh đang giương nanh múa vuốt, sau đó thản nhiên nói.
“Tôi…..” Bị chọc đến điểm yếu, Tiêu Nhã Hinh hung tợn kiêu ngạo lúc nãy lập tức biến mất, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất vểnh lên thật cao.
Nhìn thấy vẻ mặt bực tức của Tiêu Nhã Hinh, Đào Dục Huyên thiện lương bổ sung thêm một câu: “nhưng mà trong căn nhà này, quả thật không tìm thấy người nào đẹp hơn cô, cho nên tạm thời cô là người đẹp nhất đi.”
“thật vậy không?” Tiêu Nhã Hinh vừa mới bị Đào Dục Huyên đả kích nên hơi nửa tin nửa ngờ.
“không tin cũng được, tôi đi tìm bà cô ngoại, mệt rồi, về nhà ngủ đây………” Nhìn thấy bữa tiệc đêm nay cũng sắp kết thúc, Đào Dục Huyên nói xong, hai tay nhàn nhã đút vào túi quần, sau đó tiêu soái đi về phía Đào Tú Quyên và Ngô Định Thiện.
Vợ chồng Ngô Định Thiện lúc nãy đang trong trạng thái ngạc nhiên khi Vũ Văn Vĩ Thần tuyên bố tin lúc nãy, nhìn thấy Đào Dục Huyên vẻ mặt mệt mỏi đi đến, cậu muốn về nhà, bọn họ lập tức ôm lấy Đào Dục Huyên, sau đó tìm được Tiểu Nho, cảm ơn Thác Ngọc Mộ Dã đã giúp đỡ Tiểu Nho, sau đó cả gia đình yên lặng biến mất khỏi bữa tiệc.
“Chúng ta không nói chào tạm biệt với mẹ sao?” Tiểu Nho vừa ôm Đào Tú Quyên vừa cất giọng ngây thơ hỏi.
“Bây giờ mẹ con đang rất bận, không có thời gian nói chào tạm biệt với chúng ta…….” Đào Tú Quyên vừa dụ dỗ Tiểu Nho, vừa đi về phía trước.
……………………
Tiệc tối còn chưa kết thúc, nhưng mà một tin tức bùng nổ đã làm cho mọi người cảm thấy rất có giá trị.
thật không ngờ Tổng Thống của bọn họ lại yêu thương quản gia đã có hai đứa con, tin tức này mặc kệ đối với người có quan hệ với Tổng Thống, ngoài mặt vẫn duy trì thái độ vui vẻ nhưng sau lưng lại nói xấu, đều là một cái hố bom không nhỏ.
Sau nửa đêm lại yên tĩnh.
Ngả Cầm Thị ngồi trong phòng làm việc Tổng Thống, vẻ mặt âm trầm.
“không chuẩn bị giải thích với mẹ về chuyện vừa xảy ra sao?” Đối với Vũ Văn Vĩ Thần vẫn trầm mặc, giọng nói của bà ta ẩn chứa tức giận.
“không phải ở trong yến tiệc đã nói rồi sao?” Vũ Văn Vĩ Thần không đồng ý liếc mắt nhìn mẹ mình, rồi nói.
“Bây giờ đối với mẹ con cũng bày ra bộ mặt này sao?” Ngả Cầm Thị rất không hài lòng với thái độ của Vũ Văn Vĩ Thần, bà mở to hai mắt nhìn con trai mình, dường như chỉ cần nhìn vẻ mặt của anh nhìn ra anh thay đổi gì không.
“Nếu mẹ không làm vậy với con, thì con cũng không làm vậy với mẹ.” Anh nhìn ngược lại Ngả Cầm Thị, vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần hơi lạnh lùng, tạm dừng một chút, anh lại nói tiếp: “Con nhớ năm đó con bị người ép buộc tranh cử chức Tổng Thống, người đã nói khi con lên làm Tổng Thống, người sẽ không nhúng tay vào cuộc sống của con, chẳng lẽ người đã quên rồi sao?”
Ngả Cầm Thị bị Vũ Văn Vĩ Thần nhắc đến chuyện trước kia sắp mặt lập tức tái mét, môi bà run nhẹ nói: “Cho nên……..Con chống lại quyết định của mẹ, mới làm như vậy?”
“không hoàn toàn đi, nói không chừng, con thật sự rất thích Đào Du Du.” nói đến chỗ này, vẻ mặt Vũ Văn Vĩ Thần đang lạnh lùng dần dần dịu xuống, giọng nói cũng dịu đi.
“Mẹ sẽ không để người phụ nữ này trở thành vợ của con trai mẹ.” Ngả Cầm Thị thái độ kiên quyết, giọng nói lạnh đi.
“Con nói rồi, bây giờ tất cả không phải do mẹ làm chủ. Con muốn ngày mai công chúa Daisy sẽ về nước, nếu mẹ ở Thương Quốc không có việc gì quan trọng, con sẽ sắp xếp máy bay đưa mẹ và công chúa Daisy rời đi.” Vũ Văn Vĩ Thần không chút để ý đến thái độ của bà, mặt không đổi sắc nói.
“Con…………” Vũ Văn Vĩ Thần không khách khí hạ lệnh đuổi khách khiến Ngả Cầm Thị tức giận không thể chịu được, bà không thể tưởng tượng được con trai mình chính tay bà đã nuôi dưỡng thành Tổng Thống lại đối xử với bà như vậy.
“Thời gian không còn sớm, con đi ngủ trước, mẹ tùy tiện.” Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn mặc kệ Ngả Cầm Thị tức giận, anh ném lại một câu, sau đó tự nhiên đi đến cửa, biến mất ngoài thư phòng, để lại Ngả Cầm Thị trong phòng làm việc tức giận đến run người……..
………………
Sáng sớm ngày thứ hai, theo như lời Vũ Văn Vĩ Thần, công chúa Daisy ngồi máy bay tư nhân của mình rời khỏi Thương Quốc.
Mà Ngả Cầm Thị cũng rất tức giận, nên rời đi.
trên máy bay, sắc mặt Ngả Cầm Thị luôn rất khó coi. Trợ lý bên cạnh dè dặt cẩn thận hầu hạ.
“Phu nhân, ngài rời đi vào lúc này, không sợ Tổng Thống và quản gia quan hệ trực tiếp càng thêm thân mật hơn sao?” Biết trong lòng Ngả Cầm Thị đang phiền chuyện gì, trợ lý nhỏ giọng hỏi.
“Hừ, cho dù Vĩ Thần thích Đào Du Du kia thì sao?” Ngả Cầm Thị hừ lạnh, khinh thường nói.