Đèn ở nhà ăn đã sớm tắt, dưới ánh đèn tia cực tím mờ mịt hai người tuy rằng không nhìn rõ khuôn mặt lẫn nhau nhưng Thẩm Ấu Sở vẫn biết rằng Trần Hán Thăng đang nhìn mình chằm chằm.
Hiện tại cô giống như là đang lén lút đi chơi net bị bố mẹ bắt được. Có điều, chuyện hiếm thấy là khi "Gia trưởng" nghe cô thuật lại lý do nhưng lại không hề tức giận.
Trần Hán Thăng lấy khăn lau từ trong tay của Thẩm Ấu Sở, "xoẹt" một tiếng xé thành hai đoạn: "Ngày hôm nay còn bao nhiêu dãy nữa?"
"Còn có hai dãy."
Thẩm Ấu Sở yếu ớt trả lời.
"Chúng ta một người một dãy, lau xong rồi về."
Thỉnh thoảng có một đôi đôi tình nhân đi ra từ chỗ ngồi gần góc tường, trên tay cầm ly trà sữa, bọn họ hiếu kỳ liếc mắt nhìn hai bóng người đang quét dọn vệ sinh, sau đó cúi đầu vội vã đi khỏi nhà ăn.
Nhìn kiểu này chính là lén lút làm chuyện không thích hợp với trẻ con.
Buổi tối hơn 10h 40 mới hoàn toàn quét dọn sạch sẽ, Trần Hán Thăng ngậm thuốc lá đi trướ, Thẩm Ấu Sở chạy chậm theo sau, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào thân cây bên đường Tài Viện.
Trần Hán Thăng không lên tiếng, trong lòng Thẩm Ấu Sở cũng rất thấp thỏm, hai người đi cùng một đường không nói chuyện. Khi đi ngang qua khu vườn dưới lầu ký túc xá nữ, Trần Hán Thăng đột nhiên dừng bước lại: "Cây liễu nẩy mầm."
Đúng vậy, hiện tại ở Kiến Nghiệp là cuối tháng hai sau khi sự lạnh của tuyết qua đi. Cành liễu bây giờ đã khô lại nhưng nó lại xuất hiện một ý xuân xanh nhạt non nớt nhưng lại cứng cỏi.
Trần Hán Thăng tỉ mỉ quan sát một lúc rồi tiếp tục đưa Thẩm Ấu Sở trở về, ở cửa ký túc xá nữ sinh, Thẩm Ấu Sở ấp úng muốn giải thích: "Tớ, tớ ······ "
Trần Hán Thăng vung tay: "Không cần nhiều lời, buổi sáng ngày mai tớ dẫn cậu đi một chỗ."
"Buổi sáng có lớp."
Thẩm Ấu Sở liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, cô không muốn trốn tiết.
"Vậy cậu xin lớp trưởng nghỉ đi."
Trần Hán Thăng nháy mắt mấy cái nói: "Bên này phía tớ đồng ý."
Thẩm Ấu Sở sửng sốt một chút, cô luôn cảm thấy là lạ, nhưng cô lạikhông nói ra được.
Sau đó Trần Hán Thăng trở lại 602, kéo Kim Dương Minh hỏi: "Lão lục, Kiến Nghiệp nơi nào có tiệm 4S?"
"Sao, Trần ca cậu muốn mua xe?"
"Không có, tớ muốn dẫn người khác đi biết thêm chút kiến thức."
Kim Dương Minh lập tức hứng thú: "Trần ca, cậu hỏi đúng người rồi đó, tiệm 4S ở Kiến Nghiệp tớ có chút quen thuộc, trước đây anh tớ lúc đi mua xe còn kéo theo tớ đi cùng."
"Cậu muốn kiến thức của loại xe nào? Xe sang, siêu xe, xe thể thao hay là xe gia dụng." Kim Dương Minh rất quen hỏi.
"Xe gia dụng là được."
"Xe cao cấp hay chất lượng thường hay là loại kém?"
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: "Tìm hiểu toàn bộ một chút."
Kim Dương Minh đúng là không khoác lác, cậu ta đối với địa điểm bán xe tại Kiến Nghiệp đều đã nằm thuộc lòng: địa điểm, giá cả, thái độ phục vụ cũng đều quen thuộc.
Quách Thiếu Cường nghe xong cũng không nhịn được cảm thán: "Lão lục cậu thật là biết nhiều, cái gì cũng biết chỉ là cái gì cũng không mua nổi."
······
Sáng ngày thứ hai, Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sở xuất phát từ trường học tìm mấy tiệm ô tô 4S tiệm đi vào tham quan.
"Chiếc xe này gọi là Benz, giá 66 vạn. Chỉ cần một cái vô lăng thôi cũng đã có thể thay chúng ta trả bốn năm học phí."
Trần Hán Thăng tận lực dùng giá trị xe cộ cùng sinh hoạt hàng ngày móc nối với nhau.
Quả nhiên, hai mắt Thẩm Ấu Sở mở to nhìn khoản 66 vạn màu trắng bạc.
Trần Hán Thăng nói rằng: "Sờ một cái."
Thẩm Ấu Sở thẹn thùng lắc đầu một cái.
Trần Hán Thăng đi lên trước, nắm lấy bàn tay của cô đặt ở trên nóc xe: "Không có chuyện gì, cảm thụ một chút."
Nhân viên tiêu thụ tại 4S Benz 4S đại khái cũng nhìn ra Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sở không mua được, bất quá bọn họ cũng không có đánh đuổi, rót chén trà nóng đưa tới, chính mình đứng sau cửa kính tán gẫu tắm nắng.
Đi ra từ cái tiệm này, Trần Hán Thăng lại cùng Thẩm Ấu Sở đi tới tiệm xe kế tiếp.
"Chiếc này gọi là FAW, giá 12 vạn."
Trần Hán Thăng chỉ vào một chiếc FAW màu đỏ nói.
Thái độ phục vụ ở đây khá là bình thường, Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sở vào gần cảm thụ một chút thì một nhân viên tiêu thụ hét lên: "Không mua, không nên tùy tiện loạn chạm."
Trần Hán Thăng không nói gì dẫn theo Thẩm Ấu Sở trực tiếp rời đi.
Ở bên trong tiệm xe thứ ba, Trần Hán Thăng chỉ vào chiếc giới thiệu: "Đây là một chiếc Passat giá 22 vạn 5, cũng là loại tớ vừa lái đến đây."
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, hiện tại cô đã biết rõ nguyên nhân Trần Hán Thăng dẫn cô đi.
"Nếu như cậu làm việc ở trong phòng ăn, đại khái muốn mua thì cực kỳ lâu, nói không chắc nếu chờ cậu đến tuổi bà bà thì mới có thể mua được xe con."
Trần Hán Thăng cười cợt: "Thế nhưng tớ vẫn rất cảm tạ cậu, từ nhỏ đến lớn trừ mẹ mua cho tớ một cái xe đạp, vẫn không có chưa có nữ nhân nào khác đồng ý mua xe cho mình."
"Thực ra."
Trần Hán Thăng tiếp tục nói: "Còn có rất nhiều loại xe khác, bọn nó giá càng cao thì càng quý, đắt đến nỗi nếu như không phải sinh ra đã có thì rất có khả năng cả đời này cũng không mua nổi."
Thẩm Ấu Sở tỉnh tỉnh mê mê gật gù, Trần Hán Thăng đương nhiên không nỡ trách cứ, tâm tư của cô quá đơn giản rồi.
Ở thời đại mà Internet bắt đầu phổ biến, mỗi ngày sinh viên đại học đều bị tác động bởi nhiều luồng thông tin khác nhau, tam quan chưa chắc chắn đã bị tấn công, Thẩm Ấu Sở chính là "Chỉ cần nỗ lực là có thể có tiền" tư tưởng có chút chưa được khai mở, khác nào một luồng yếu đuối lại kiên cường. Ở trong trời đông giá rét chính mình lặng lẽ nở hoa.
"Tiên sinh, ngài muốn mua xe sao?"
Lúc này, một người nữ tiêu thụ viên trẻ tuổi đi tới hỏi, trên mặt có không che giấu nổi ngây ngô.
"Cảm tạ, hiện tại tôi mua không nổi."
Trần Hán Thăng cười ha ha nói.
"Hiện tại mua không nổi không liên quan, tôi tin tưởng ngài sau này nhất định sẽ mua được, vì lẽ đó thuận tiện có thể lưu lại tin tức cá nhân được không?"
Nữ tiêu thụ viên có chút khẩn cầu: "Xin ngài giúp tôi điền một tấm."
Trần Hán Thăng cảm thấy tiểu cô nương này nhiều nhất 16, 17 tuổi, nên chỉ là thực tập sinh, bọn họ thì không có vấn đề gì chỉ là khả năng ăn nói của họ.
"Vậy thì đưa tôi thẻ đi."
Trần Hán Thăng quyết định giúp cô một chuyện, giúp cô làm tốt bảng thống kê, tiểu cô nương đưa danh thiếp tới: "Cảm tạ ngài, đây là danh thiếp của tôi. Sáng nay vừa in được, ngài là người đầu tiên đấy."
"Ừ, rất vinh hạnh."
Trần Hán Thăng nhận lấy, liếc một cái đột nhiên sửng sốt.
"Tên cô là Trương Minh Dung?"
Trần Hán Thăng bỗng nhiên ngẩng đầu, quan sát tỉ mỉ bé gái trẻ tuôi, tựa hồ có thể từ từ nhớ lại chuyện cũ trong tâm trí.
"Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Trương Minh Dung cảm thấy kì quái.
"Không có chuyện gì, tôi cũng có người bạn có tên như vậy."
Trần Hán Thăng lại khôi phục yên tĩnh.
"Cô ấy là bạn tốt của ngài sao?"
"Chỉ ăn qua một bữa cơm mà thôi. "
Sau đấy Trần Hán Thăng nắm tay Thẩm Ấu Sở rời đi, Trương Minh Dung có chút đờ người ra tại chỗ.
Chỉ chốc lát sau, một chàng trai tuổi không chênh lệch với cô lắm đi tới.
"Minh Dung, chuyện gì xảy ra thế?"
"Vừa nãy có gặp một vị tiên sinh, cậu ta dặn tôi nên quý trọng những thứ đơn giản." Trương Minh Dung nói.
Chàng trai cũng không nghĩ rõ ràng, lắc đầu một cái nói rằng: "Vậy đừng nghĩ tới nữa, sau này cậu gặp phải những người này nhớ rời xa một chút. Hồi cấp hai, thầy giáo đã dặn rằng xã hội rất là phức tạp, chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt chính mình."
Trương Minh Dung im lặng không lên tiếng gật gù, nhìn thông tin trên giấy một chút.
Khách hàng họ tên: Trần Hán Thăng.