***
Trần Hán Thăng trở phòng ký túc xá, mới phát hiện ra mọi người đều ở trong phòng.
Dương Thế Siêu, Quách Thiếu Cường, Kim Dương Minh cùng Đái Chấn Hữu đang đánh bài, còn Lý Quyến Nam thì ngồi ngoài xem. Trần Hán Thăng không nhịn được bèn thở dài.
"Lão Tứ, tự dưng tự lành sao lại thở dài?" Dương Thế Siêu hỏi.
"Tao cảm thấy chúng mày là một lũ đầu đất, đêm Giáng Sinh lại ngồi ở phòng đánh bài. Trong lớp con gái thì đầy ra đấy, sao chúng mày không đi hẹn hò?"
Giờ đây Trần Hán Thăng cực kỳ tức giận. Haizz, buồn thật chứ, mình đã tạo tiền đề cho như thế rồi mà không biết tận dụng.
Quách Thiếu Cường không nhịn được, lên tiếng phản bác: "Mày cũng đừng nói bọn tao. Dù sao hôm nay mày cũng đi an cùng Thẩm Ấu Sở là cùng. Xét về nhan sắc cô gái này cũng chỉ 2. 5 điểm mà thôi."
"Hừ hừ."
Kim Dương Minh đang đánh bài, đột nhiên rên hừ hừ, cười mỉa mai nói: "2. 15 điểm, hừ hừ."
Quách Thiếu Cường không nghĩ tới, Kim Dương Minh luôn rất tự hào với thang điểm của mình. Ngày hôm nay tên này lại phản ứng khác thường: "Lão Lục, mày có rắm thì thả nhanh lên, đừng có nhịn như vậy."
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng đến sau lưng Kim Dương Minh, vỗ vỗ vai nói: "Dù sao chú cũng là người dẫn đầu việc cho điểm nay, nên chú ý đúng mực một chút, đừng có chuyện gì cũng nói ra toàn bộ."
Kim Dương Minh thoáng nhìn về phía sau. Tên này hiểu Trần Hán Thăng muốn nói gì, tất nhiên là không nên nói rõ tình huống của Thẩm Ấu Sở rồi.
"Chẳng có chuyện gì cả, đánh bài đi..."
Kim Dương Minh đánh bài xuống "bốp bốp". Trần Hán Thăng cười hì hì, cầm lên chiếc điện thoại, đọc tin nhắn vừa được gửi tới.
Thương Nghiên Nghiên: Lớp trưởng, cậu thực sự đúng là một tên cặn bã nha.
Trần Hán Thăng:?
Thương Nghiên Nghiên: Trong đêm Giáng Sinh, tại nhà ăn cậu ăn lẩu cùng Thẩm Ấu Sở. Sau đó lại đến một quán lẩu khác, ăn cùng một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Trần Hán Thăng: Tất cả đều là bạn học, cậu đừng có hiểu lầm.
Lúc này, Trần Hán Thăng mới cảm nhận được từ "Quan hệ bạn học" mà Lương thái hậu từng nói, nó sâu xa đến mức độ nào.
Thương Nghiên Nghiên: Tóm lại, cậu đã có thể đối sử cùng lúc với hai người con gái như vậy, thêm một người nữa không được sao?
Trần Hán Thăng chẳng thèm nhắn tin lại. Hắn nghĩ trong lòng, không hiểu cô gái này đang nghĩ cái rắm gì nữa.
Sau lễ Giáng Sinh, công việc của Trần Hán Thăng chỉ còn lại một chút sự tình.
Một là nghiệp vụ chuyển phát nhanh, theo thời gian nghỉ học càng đến gần, công việc nhận hàng tăng lên cực kỳ ổn định. Hiện tại thương hiệu "chuyển phát nhanh Hỏa Tiễn 101" đã có tiếng ở 4 trường đại học quanh đây rồi.
Hai là cuộc thi cuối học kỳ, hắn cần phải đạt điểm chuẩn.
Ban đầu, Trần Hán Thăng rất có hứng thú với công việc chuyển phát nhanh của nhà máy sản xuất linh kiện điện tử. Nhưng người ta đã nói, qua năm mới bàn, nên hắn chỉ còn cách yên lặng chờ đợi.
Còn một chuyện nữa đó là, buổi tiệc tất niên cùng sự kiện 50 năm thành lập trường. 2 việc này yêu cầu Trần Hán Thăng phải có đóng góp. Nhưng hắn rất bận, nên có nhờ học tỷ Mục Văn Linh hỗ trợ phối hợp với bên đoàn ủy.
Lúc đầu, Mục Văn Linh có chút do dự, vì cô cũng cần ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.
Nhưng thời điểm, Trần Hán Thăng nói dẫn cô đi gặp giáo viên phụ trách công việc đoàn ủy là Quan Thục Mạn. Thì Mục Văn Linh mới ý thức được, hội học sinh vẫn chưa có chủ tịch chỉ có ba vị phó chủ tịch thôi. Mà người quyết định cho vị trí này chính là Quan Thục Mạn.
Hiện giờ, Mục Văn Linh đã là sinh viên năm ba đại học rồi, nếu như có thể tranh thủ nửa học kỳ sau lên làm chủ tịch hội học sinh, đối với công việc sau này cô nhắm tới là trợ lực không hề nhỏ.
Nhất là thời điểm, mọi người làm công việc chuẩn bị cho bữa tiệc tất niên, cô mới biết được Trần Hán Thăng đã là thành viên của trung tâm giám sát thuộc đoàn ủy. Bấy giờ, Mục Văn Linh mới hiểu, ngày đó tại sao Tả Tiểu Lực lại thua thảm như vậy.
Nên Mục Văn Linh quyết định mời Trần Hán Thăng dùng bữa cơm, để cảm ơn sự giúp đỡ của hắn trong công việc. Nhưng Trần Hán Thăng lại từ chối, bởi vì hắn thực sự rất bận.
Mục Văn Linh không còn cách nào khác, vì cậu sinh viên năm nhất này, chỉ dùng thời gian nửa năm, bước lên vị trí lớp trưởng, phó bộ trưởng hội học sinh, cán bộ đoàn ủy, không những thế còn khởi xướng lập nghiệp trong trường.
Một trong những vị trí này, là mục đích phấn đấu của rất nhiều sinh viên, nhưng cũng chưa chắc có thể đạt được. Ban đầu, Mục Văn Linh cảm thấy vị trí "sinh viên lập nghiệp" chắc không quan trọng gì, nhưng thời gian lại chứng minh điều đó mới là điều quan trọng nhất.
Ngày 31 tháng 12 năm 2002 là ngày tổ chức tiệc tất niên cũng là ngày kỷ niệm 50 năm thành lập trường của Tài Viện.
Ở cổng trường treo đèn lồng thật cao, trên đó viết "Chúc mừng năm mới". Còn bên trong khu hành chính cùng khu ký túc xá, nhìn trông cực kỳ tươm tất, do trưởng học có chỉ thị phải làm cho trường học gọn gàng sạch sẽ. Xung quanh trường chỗ nào cũng treo băng rôn, có nội dung đại loại như "Hoan nghênh lãnh đạo XXX đến chỉ đạo công tác".
Những đồ vật này khác hoàn toàn so với sinh hoạt hàng ngày của sinh viên, mọi người ai ôn bài thì ôn bài, yêu đương thì yêu đương, chẳng quan tâm đến những chuyện to tát này cho lắm. Nhưng trước khi kết thúc hội nghị, một vị lãnh đạo nhớ ra một chuyện thì lên tiếng hỏi.
"Trước đó, trung ương đã đưa xuống một văn kiện, ủng hộ sinh viên lập nghiệp. Tôi đã đi qua các trường quanh Kiến Nghiệp, nơi nào cũng không làm được gì cho ra hồn. Không biết Tài Viên bên này thế nào."
Hiệu trưởng Tài Viện Thái Khải Nông nghe được những lời này, thì ngây người tại chỗ. Bởi vì những văn kiện này thường mang tính chất cổ vũ hô hào là chính, nên lão cũng không để ở trong lòng. Với lại, hằng ngày lão phải tham gia rất nhiều cuộc họp, nên cũng chưa nghe qua danh tiếng của tòa nhà F-101, 102 cùng cách quảng cáo bằng túi giấy lần nào.
Cũng may, trong đoàn người có phó hiệu trưởng Lục Cung Siêu cùng phó bí thư đoàn ủy Vu Dược Bình đều biết chuyện này. Nên hai người lên tiếng giới thiệu, không những thế còn dẫn lãnh đạo đến nơi lập nghiệp 101 để thị sát.
Lúc này, Trần Hán Thăng đang ở đây kiểm ra lại kiện hàng cần chuyển phát, nên đây là khoảng thời gian bận bịu nhất ngày, trên mặt mỗi người đều bịn rịn mồ hôi, nhìn không khí lao động thật tuyệt vời.
Lạnh đạo nhìn thấy những việc này, thì lại gần Trần Hán Thăng hỏi tại sao lại lựa chọn công việc này.
Thời điểm này, hắn không thể dùng nguyên nhân là do "kiếm tiền" để trả lời được, vì nó quá là thô tục. Nên Trần Hán Thăng dõng dạc trả lời: "Thưa ngài, trường em cách bưu điện tầm 20p đi lại, nên muốn chuyển thứ gì đó thường mấy rất nhiều thời gian."
"Sau này, dưới sự lãnh đạo của nhà trường, lúc đó em được sự giúp đỡ của thầy Vu Dược Bình cùng thầy Quách Trung Vân, cộng với hưởng ứng lời kêu gọi của văn kiện nên em quyết định thành lập nơi này, với mục đích giúp các bạn sinh viên thuận tiện hơn trong việc gửi hàng."
Thật ra Vu Dược Bình không phải là người chỉ đạo, nhưng vẫn được Trần Hán Thăng hết lời ca ngợi, làm cho khuôn mặt của lão trở nên vui vẻ rất nhiều.
Trong lúc nói chuyện, Trần Hán Thăng thỉnh thoảng còn giơ tay lên, lau lau mồ hôi trên trán, làm cho mấy nhà báo đi theo nhanh nhạy chụp vài kiểu ảnh, để lấy làm tư liệu.
Lãnh đạo đối với suy nghĩ của Trần Hán Thăng về việc lập nghiệp rất là hài lòng, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ bờ vai động viện.
Nhóm người này cũng không ở lại lâu, nhưng tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho phòng 101 cùng 102.
Thái Khải Nông vừa đi vừa gọi Vu Dược Bình lại gần: "Tôi thấy đồ đạc trong căn cứ có vẻ không hợp lý lắm. Cậu là thầy giáo chỉ đạo không nên tiết kiệm như vậy chứ."
Câu nói này nghe có vẻ chỉ trích, nhưng thật ra đó lại là động viên, bởi vì sự kiện hôm nay của căn cứ lập nghiệp làm cho Thái Khải Nông nở mày nở mặt.
Vu Dược Bình nhân cơ hội này nói ra: "Đoàn ủy đang làm thủ tục cấp cho căn cứ hai dàn máy tính, còn chờ chứng thực nữa là xong."
Lúc này, Thái Khải Nông mới gật đầu: "Cậu tranh thủ miện phí tiền điện nước cho nơi đó càng nhanh càng tốt, cái gì cần ủng hộ nhà trường cũng nên ủng hộ. Với lại cậu nên thương xuyên liên lạc với bên đó để có thể hỗ trợ dễ dàng hơn."
"À mà này, cậu sinh viên Trần Hán Thăng có gì nổi bật không?"
Vu Dược Bình kể ra những vị trí Trần Hán Thăng đang nắm giữ. Thái Khải Nông nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Có người sinh viên như vậy cần phải trọng dụng, học sinh 3 tốt năm nay để cho cậu ta đi."
Vu Dược Bình do dự.
Thái Khải Nông hỏi: "Không được sao?"
Vu Dược Bình không dám dấu, vội nói: "Thành tích học tập của Trần Hán Thăng không được tốt, có khả năng bị rớt tín chỉ."
Lão lo lắng "học sinh 3 tốt" vừa mới chọn xong, thì nghe kết quả sinh viên này rớt tín chỉ. Như thế nhà trường rất khó giải thích với những sinh viên khác.
"Chuyện này là chuyện nhỏ thôi mà.
Thái Khải Nông không thèm để ý nói: "Học sinh 3 tốt của trường cũng không phải dành cho sinh viên đạt hạng nhất trong học tập. Người đứng ra lập nghiệp, sở hữu năng lực ưu tú cũng có thể dành được danh hiệu này."