Tiêu Dung Ngư vừa dứt lời, Biên Thi Thi làm bộ ghen tỵ, lao vào kì nôn cô bạn.
Tiêu Dung Ngư rất sợ buồn, lập tức co thân mình lại xin tha thứ. Biên Thi Thi rõ ràng không chấp nhận, Tiêu Dung Ngư nhảy lên giường tránh né.
Trong khoảnh khắc, trong phòng ký túc vang lên tiếng cười đùa như chuông bạc của hai cô gái. Cuối cùng, hai thiếu nữ mệt quá nằm xoài ra bên giường.
"Tiểu Ngư Nhi."
Biên Thi Thi thấp giọng hỏi: "Cậu cùng Trần Hán Thăng đã phát triển đến mức nào rồi?"
"Tình trạng gì?"
Tiêu Dung Ngư còn chưa hiểu câu hỏi lắm.
Biên Thi Thi nói rõ ràng: "Hai người đã từng nắm tay chưa?"
Tiêu Dung Ngư gật đầu.
"Đã hôn nhau chưa?"
Biên Thi Thi hỏi tiếp.
Tiêu Dung Ngư mím môi, không trả lời, lật người lại nằm quay vào tường. Đôi bàn dài nhẹ nhàng lắc lư, chiếc cằm đặt vào mu bàn tay, ánh mắt lấp lánh giống như sao trời.
"Mình hiểu rồi, biểu hiện này của cậu đã thay cho câu trả lời."
Biên Thi Thi thở dài: "Nếu để cho đám con trai ngoài kia biết, nụ hôn đầu của Tiêu Ngư Nhi đã không còn ở đây. Mình cược với cậu 1 tháng ăn cơm trưa, chắc chắn có người nhảy xuống hồ Đông Sơn."
Hồ Đông Sơn là chiếc hồ nằm trong khu Tiên Ninh. Trước kia, thường xuyên có sinh viên thi nghiên cứu sinh thất bại, đã nhày xuống kiểm tra độ nông sâu ở nơi này rồi. Thậm chí, có cả học sinh từ khu khác, nghe danh tiếng mới tới, dẫn tới giáo viên Đông Đại không còn cách nào phải làm một cái biển cắm ở đó.
"Nước sâu 0,5 m. Không nguy hiểm đến tính mạng."
Từ sau khi biển được cắm ở đây, đã không còn sinh viên đến để giải quyết buồn sầu trong cuộc sống nữa.
"Vậy hai người có hay không...."
Biên Thi Thi còn chưa nói xong, Tiêu Dung Ngư đã nhảy dựng lên cắt ngang: "Cái cậu này, đang suy nghĩ cái gì đấy? Không có."
Cô đưa tay ra kéo mặt Biên Thi Thi. Hai người lại tiếp tục đùa giỡn cùng nhau. Trong lúc này, Biên Thi Thi vô tình hỏi: "Tiểu Ngư Nhi? Sau này cậu lại tiếp tục cùng một chỗ với Trần Hán Thăng sao?"
Đột nhiên Tiêu Dung Ngư lặng người đi.
Lúc này, những thành viên khác trong phòng ký túc đã trở về. Biên Thi Thi không tiếp tục tra hỏi vấn đề này nữa, đáp án này dường như chỉ có mình Tiêu Ngư Nhi biết.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Ngày hôm sau, Tiêu Dung Ngư cầm theo tài liệu đã viết, đến tìm giáo sư khoa luật để chỉnh sửa lại lần nữa, sau đó mới đưa cho Biên Thi Thi.
"Oa, dày như vậy sao?"
Biên Thi Thi mở ra xem nội dung: "Hợp đồng dành cho sinh viên làm thêm giờ. Tiêu Ngư Nhi, cậu chu đáo thật đấy."
"Thật ra mình cũng không muốn làm cẩn thận vậy đâu."
Tiêu Dung Ngư vuốt lại mái tóc. Đứng trước mặt người bạn thân cô không muốn nói láo: "Nhưng khi nghĩ tới những lỗ hổng này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, nết tâm lý xúc động muốn đi hoàn thiện."
Biên Thi Thi cười nói: "Mình cùng với mẹ cũng hay có suy nghĩ này. Dù cho thường xuyên tranh cãi, hay chiến tranh lạnh, nhưng gặp chuyện vẫn có ý nghĩ quan tâm. Đây chính là suy nghĩ của người trong nhà."
"Có lẽ thế."
Tiêu Ngư Nhi gấp chiếc laptop lại: "Trong nửa tháng tiếp theo, mình không muốn sử dụng laptop nữa. Lúc cậu đưa cho hắn, nhớ đừng bảo tớ làm.
...
Nhân dịp Tiêu Ngư Nhi còn phải hoàn thiện tài liệu pháp vụ. Trần Hán Thăng cũng không rảnh rỗi.
Hắn cuối cùng cũng bơt chút thời gian, đến cửa hàng 4s của Faw. Những nhân viên sale nhìn thấy tuổi tác Trần Hán Thăng thì đoán hắn không đến mua xe, nên bỏ qua ý định chào hỏi, sai một cô thực tập đến tiếp đãi.
Trần Hán Thăng cũng không để ý. Hắn chỉ có ý định mua xong chiếc xe trả tiền rồi rời đi, chiếc xe 100 nghìn thì cần gì chất lượng phục vụ.
"Chiếc xe này bao nhiêu tiền?"
Trần Hán Thăng quay qua hỏi cô thực tập, không ngờ phát hiện ra đây là Trương Minh Dung.
"Chào anh Trần, chúng ta lại gặp nhau."
Trương Minh Dung cũng nhận ra Trần Hán Thăng. Mấy tháng trước, người này từng cung cấp cho mình một tin tức, khiến cô nhớ kỹ tên gọi.
"Hình như trước kia cô không phải làm việc bên này cơ mà?"
Trần Hán Thăng ngạc nhiên hỏi.
Trương Minh Dung mặc trên người bộ đồng phục của cửa hàng 4s, nở nụ cười miễn cưỡng: "Công ty kia đã xa thôi tôi rồi."
Trần Hán Thăng "A" một tiếng, hắn không thuộc dạng người thích hóng hớt, nên cũng không hỏi nguyên nhân.
Nhưng Trương Minh Dung nhìn thấy Trần Hán Thăng, lại nhờ tới bốn chữ hắn nhắc nhở mình "Cao Quý Đơn Giản", khiến cô có một loại dã tâm rất mãnh liệt.
"Phó quản lý công ty trước có hẹn tôi ăn cơm sau giờ làm, rồi ông ta đưa ra ý định cùng với tôi..."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng không thay đổi sắc mặt, lẳng lặng ngồi vào trong xe, cảm thụ không gian của chiếc xe, nắm tay lái thử nghiệm cảm giác.
"Thật ra, ông ta đã có vợ con rồi. Tôi không muốn làm tình nhân, nên không đồng ý."
Trương Dung Minh đứng ở bên cạnh, vừa chỉ công dụng của từng nút trên xe, vừa kể chuyện mình vừa gặp phải: "Sau đó, ông ta tìm bừa một lý do, đuổi tôi ra khỏi công ty."
"Không phải lúc đó cô còn một người bạn trai trẻ tuổi hay sao?"
Trần Hán Thăng hỏi: "Lúc đó cậu ta ở nơi nào?"
"Không phải bạn trai, khi đó chúng tôi chỉ là bạn học thôi."
Trương Dung Minh nói: "Cậu ta làm việc ở đây cảm thấy áp lực quá lớn, nên quyết định về nhà học đầu bếp. Khi đó, cậu ấy có rủ tôi cùng đi, nhưng tôi không đồng ý."
Trần Hán Thăng nhìn cô: "Vì sao lại vậy?"
"Bởi tôi không muốn về nhà."
Trương Minh Dung quyết định nói ra: "Kiến Nghiệp là thành phố xinh đẹp, tôi thích nơi này, và muốn ở lại đây làm việc."
Trần Hán Thăng gật đầu, tính cách cô gái này đã hình thành sớm như vậy, lúc trẻ Trương Minh Dung đã có dã tâm lớn như vậy, khả năng vì dã tâm này cô đã đánh đổi rất nhiều thứ.
Nếu như thay đổi một công việc khác, biết đâu cuộc sống sẽ thay đổi.
Đúng lúc này, một người con trai đứng từ xa nói tới: "Tiểu Trương, bên kia có người muốn xem xe, cô qua hướng dẫn cho người ta đi."
Trương Minh Dung bất đắc dĩ nở nụ cười, trên gương mặt còn rất trẻ đã xuất hiện vài phần tang thương: "Tên đó phát hiện ra anh Trần thật tâm muốn mua xe, nên có ý đuổi tôi ra chỗ khác, để tên đó chiếm được phần hoa hồng của chiếc xe này."
"Loại chuyện này thường xuyên sảy ra sao?"
Trương Dung Minh gật đầu: "Tôi đã bị cướp mấy lần rồi. Hiện tại, tiền thuê nhà đã có phần không gánh nổi nữa, nếu thực sự không được chỉ còn cách về lại công ty kia."
Trở lại công ty kia, mặc định biến thành tình nhân của tay phó quản lý đó rồi.
"Vì để ở lại Kiến Nghiệp, cô nguyện ý nỗ lực rất nhiều nha."
Trần Hán Thăng nhìn thoáng qua mã số trước ngực Trương Minh Dung.
"Uhm, tôi nhất định sẽ thành công."
Sau khi người con trai kia tiếp nhận chỗ này, tên đó bắt đầu nói liên tục về ưu thế có chiếc xe này.
Tên này kiến thức chuyên nghiệp tốt hơn Trương Minh Dung khá nhiều, chỉ là chém gió hơi ác. Một chiếc xe Faw hơn 100 nghìn mà chém không thua gì chiếc siêu xe cả triệu.
Trần Hán Thăng không muốn nghe nhiều, dứt khoát nói: "Tôi mua."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Anh trai thật sự dứt khoát."
Người saler vui mừng nói: "Anh trai tuổi tác không lớn, nhưng loại quả quyết này người bình thường không thể so sánh được..."
Tên này không ngờ Trần Hán Thăng quyết định nhanh như vậy, cứ tưởng rằng còn phải tốn kha khá nước bọt nữa mới thuyết phục được. Xem ra, giai đoạn trước Trương Minh Dung làm việc khá tốt, lại thêm một khoản tiền hoa hồng nữa tới tay.
Lúc ký hợp đồng, nam saler tận tình chỉ bảo Trần Hán Thăng viết vào đó. Cuối cùng, Trần Hán Thăng chỉ vào chỗ "nhân viên bán hàng" rồi nói ra: "Cái này viết sao?"
"Không cần, không cần."
Nam saler mỉm cười nói: "Chỗ này tôi tự điền là được."
"Thôi để tôi giúp một tay."
Trần Hán Thăng cầm bút lên nói.
"Ôi, anh trai thật sự khánh khí quá..."
Tên này định khen một câu, đột nhiên dừng lại nhìn vào dòng chữ "nhân viên bán hàng" kia, viết dòng chữ cẩn thận nắn nót "Trương Minh Dung" cùng số hiệu. Tên này dừng ngay câu nói, ngạc nhiên hỏi: "Anh trai đang đùa tôi sao?"
Trần Hán Thăng cười cười: "Tôi không có thời gian đùa giỡn với anh. Tôi chỉ cứu vớt linh hồn một người trẻ tuổi thôi."