"Trong lòng tôi, con gái là bảo vật vô giá, làm sao có thể dùng tiền tài so sánh."
Lữ Ngọc Thanh nghe được Tiêu Hoành Vĩ nói, biểu hiện rất tức giận: "Tôi chỉ thiết kế ra một hạn mức. Nếu có người đưa ra 1 triệu tiền mặt mà Tiểu Ngư Nhi không thích, tôi là mẹ ruột con bé mà có thể ép buộc sao?"
"Vậy tôi hỏi bà."
Lão Tiêu đưa ra một vấn đề mấu chốt: "Nếu sau này, Trần Hán Thăng thật sự đưa cho Tiểu Ngư Nhi 1 triệu, mà Tiểu Ngư Nhi lại thích cậu ta, vậy chúng ta làm sao phản đối?"
Tiêu Hoành Vĩ tưởng rằng vấn đề này có thể làm khó vợ mình. Không ngờ, Lữ Ngọc Thanh chớp chớp mắt, ngạc nhiên nói: "Nếu là vậy, sao chúng ta còn phải phản đối?"
"..."
Lão Tiêu cứng đờ người. Bây giờ, lão còn chưa biết có nên nói cho Lữ Ngọc Thanh, tên chó chết Trần Hán Thăng kia đã từng đùa giỡn với con gái cưng của bọn họ hay không? Một chân đứng hai thuyền, ở nhà cờ đỏ không đổ, bên ngoài ngập trời cờ bay phấp phới...
Tiêu Hoành Vĩ sợ, nếu mình nói thật. Trần Hán Thăng ăn chén canh gà kia, nói không chừng có thể bị hạ độc bằng mấy liều thuốc chuột.
"Nhưng 1 triệu, cậu ta không có khả năng thực hiện. Trần Triệu Quân cũng không phải Bill Gates, không thể đưa ra nhiều tiền như vậy. Trần Hán Thăng lập nghiệp bằng hai bàn tay trăng, muốn kiếm nhiều tiền như vậy thật sự rất khó."
Lữ Ngọc Thanh nói xong câu này, lập tức bước vào phòng bếp: "Tôi đi xào cho con ít rau, rau nhà chị Ngô trồng, không hề có chút thuốc trừ sâu nào."
Tiêu Hoành Vĩ ở phòng khách suy nghĩ, sau đó còn đặc biệt căn dặn: "Chút nữa, Hán Thăng tới nhà mình ăn cơm, em đừng nói những lời vừa rồi cho cậu ta nghe, cứ giống bình thường là được."
"Cái này còn cần ông nhắc sao? Dù sao chúng ta ở Cảng Thành cũng có chút mặt mũi, hai vợ chồng lớn tuổi còn đi doạ một đứa con nít, sau này sao dám nhìn mặt vợ chồng Lương Mỹ Quyên nữa đây?"
Lữ Ngọc Thanh vừa xào rau vừa nói: "Đây là bí mật của riêng chúng ta. Sau này, nói riêng cho Tiểu Ngư Nhi nghe. Còn Trần Hán Thăng đến nhà chúng ta ăn cơm, cứ vui vẻ tiếp đón là được."
Tiêu Hoành Vĩ thở phào, mày mà Lữ Ngọc Thanh còn chưa có hồ đồ.
"Thật ra, nghĩ đi nghĩ lại, Trần Hán Thăng cũng rất được."
Lữ Ngọc Thanh đặt đĩa rau xào lên trên bàn nói: "Biết rõ xuất thân, gia đình có thể chấp nhận là môn đăng hộ đối, ít ta sau này Tiểu Ngư Nhi sẽ không bị ức hiếp."
Tiêu Hoành Vĩ không lên tiếng, mà nhủ thầm, tại bà không biết đó thôi, chính mặt chồng bà đã nhìn thấy con gái bị bắt nạt mấy lần rồi đây.
Đổi lại người chứng kiến là bà, đã dùng dao chém mấy lần rồi.
.... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Ở nhà, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh còn đang nói chuyện với nhau, Trần Hán Thăng đã lái xe ra khỏi cao tốc, đang lượn lờ một vòng quanh nội thành trước khi đưa Vương Tử Bác về nhà.
Thật ra, Vương Tử Bác rất muốn đi cùng hóng hớt, nhưng Tiêu Dung Ngư không mời, cậu cũng ngại đưa ra đề nghị.
"Tử Bác, phía trước là cô Lục sao?"
Nhà Vương Tử Bác trước kia có một tầng nằm ven đường, nhưng sau này làm thêm một tầng nhỏ ở trên. Đây cũng có thể xem là "trao lưu", bởi các phòng trên đường này nhà nào cũng làm như vậy.
Năm 2003, còn chưa có quy định kiến trúc theo từng nơi cụ thể, các hộ tư nhân thích làm gì thì làm, miễn có tiền là được.
Một người phụ nữ trung niên đứng ở cổng, nhìn bề ngoài có vẻ còn lớn tuổi hơn Lương Mỹ Quyên và Lữ Ngọc Thanh. Bà ấy chính là mẹ của Vương Tử Bác tên là Lục Ngọc Trân.
"Cô Lục, cô Lục."
Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư lễ phép chào hỏi. Thành phố nhỏ thường có đặc điểm này. Bạn thân của con cái bố mẹ cũng rất quen thuộc. Trước kia Trần Hán Thăng thường xuyên đến nhà Vương Tử Bác ăn chực, Tiêu Dung Ngư lại được Trần Hán Thăng rủ đi cùng.
"Tên nhóc nhà cậu, vừa vào đại học đã mua được xe rồi."
Lục Ngọc Trân chẳng thèm khách khí với Trần Hán Thăng, những qua một lúc hỏi han mới nhận ra Tiêu Dung Ngư: "Cháu là Tiêu Dung Ngư phải không? Trước kia có ngày lễ gì đấy ở trường, chính là cô bé đánh đàn tranh đúng không? Không nghĩ được nhìn gần cháu còn xinh đẹp hơn."
"Cám ơn cô Lục."
Tiêu Dung Ngư cười ngọt ngào trả lời.
"Cô Lục, cháu còn chút chuyện nữa. Cháu xin phép đi trước nhá."
Trần Hán Thăng còn phải chuẩn bị tham gia "Hồng Môn Yến".
"Chờ đã."
Lục Ngọc Trân vội bước vào nhà, sau đó cầm theo một túi trứng gà: "Đây là trứng gà ta, trong trường chẳng mấy khi được ăn. Nhớ mang về bảo mẹ luộc cho ăn."
"Không cần đâu ạ, hiện giờ có nhà ai không có trứng gà ạ."
Trần Hán Thăng ngại lấy, nên lấy lý do từ chối.
"Mày cất đi, chỉ là trứng gà thôi mà."
Vương Tử Bác lập tức cầm lấy trứng gà bỏ lên xe, sau đó quay lại phàn nàn với mẹ: "Sao trên xe có hai người, mà mẹ lại cho có một túi vậy?"
Lục Ngọc Trân chợt nhớ ra: "Vậy mẹ lấy thêm túi nữa, Tử Bác con ngăn bọn họ lại nhá."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng không còn cách nào, chỉ biết tắt xe xuống dưới hút thuốc, thuận tiện nói với Vương Tử Bác: "Lần này khi về Kiến Nghiệp, đừng lấy tiền của mẹ mày nữa."
Vương Tử Bác rít một hơi thuốc, không trả lời.
Trần Hán Thăng biết Vương Tử Bác đang nghĩ gì, nên nói ra: "Mày thiếu tao 4000 tệ. Coi như tao cho mày, mua một lần dạy bảo."
Vương Tử Bác vẫn còn chưa phục: "Tao chưa hề nói là không trả."
Trần Hán Thăng nở nụ cười, thằng nhóc Vương Tử Bác này có đôi khi lại rất cứng đầu.
Thật ra, ba người chơi với nhau, gia đình Vương Tử Bác có điều kiện kém nhất, gia đình Tiêu Dung Ngư là tốt nhất. Còn bố mẹ Trần Hán Thăng, dù sao vẫn là công chức nhà nước, nên khó khăn thế nào vẫn có chút tiền để dành.
Bố mẹ Vương Tử Bác không có công việc ổn định. Trước kia, một thời gian Lục Ngọc Trân còn đẩy xe bán dưa muối, mấy năm lại đây điều kiện gia đình mới khá lên được một chút.
Lúc này, Lục Ngọc Trân cầm theo một túi trứng đi tới: "Tiêu, Tiêu..."
Nhất thời, bà quên mất tên của Tiêu Dung Ngư, ra dấu xin giúp đỡ từ đứa con trai. Vương Tử Bác cảm thấy, mẹ mình còn không nhớ nổi tên đứa bạn thân, nghĩ mẹ làm mình mất thể diện, cho nên quay qua chỗ khác làm bộ không nhìn thấy gì.
Tiểu Ngư Nhi chủ động lên tiếng: "Cô cứ gọi cháu là Tiêu Ngư Nhi là được ạ. Đám Tử Bác cũng hay gọi cháu như vậy."
"Tiểu Ngư Nhi, đây là trứng gà của nhà."
Lục Ngọc Trân nhiệt tình nói: "Dù Kiến Nghiệp thứ gì cũng có, nhưng cô cam đoan cháu chưa được ăn trứng à cô nuôi trên núi đâu."
Tiêu Dung Ngư cầm lấy một quả trứng ga, chẳng để ý đến nó còn bẩn, giơ lên trước mặt Trần Hán Thăng cười nói: "Quả trứng này thật đáng yêu, cậu há mồm ra xem có nhét vừa không nào?"
Lục Ngọc Trân thấy hai người nhận quà, cũng mỉm cười đứng cạnh nhìn xem.
"Được rồi, được rồi, mẹ về nhà đi."
Vương Tử Bác tỏ ra thiếu kiên nhận, nói với Lục Ngọc Trân: "Tiểu Trần, bọn nó đều phải trở về."
Thật ra, tính tình Lục Ngọc Trân cũng không phải hiền gì, bà còn đang nhịn không mắng Vương Tử Bác, nên cười cười với Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư rồi quay vào nhà.
"Mày sau này đừng cãi nhau với mẹ nữa."
Trần Hán Thăng dặn dò, thật ra Vương Tử Bác có phương thức ở chung với bố mẹ rất phổ biến ở nông thôn.
Bản chất Vương Tử Bác là đứa trẻ rất hiếu thuận, không như thế Trần Hán Thăng sẽ không chọn cậu ra là bạn. Chỉ là trước kia, thời điểm cậu ấy bước vào tuổi dậy thì hơi có xu hướng phản nghịch, cộng thêm thành tích học tập đi xuống, với lại bố mẹ cậu ấy không được học nhiều nên có nhiều lời lẽ mang hơi hướng nặng nề.
Dù họ nói rất chính xác, chỉ là cách nói có phần gay gắt, nên thường dẫn đến cãi nhau.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Biết rồi."
Vương Tử Bác buồn bã trả lời.
"Tóm lại, mày đừng có lấy tiền. Sau khi về Kiến Nghiệp, giúp tao làm vài việc, tao trả lương cho."
Trần Hán Thăng vỗ vỗ vai Vương Tử Bác: "Vừa rồi, cô Lục đứng ở cổng, rõ ràng ý định chờ mày về, mày phải hiểu."
Lúc này, Vương Tử Bác ngớ người ra, vì sao bây giờ là lúc ăn cơm trưa, mà mẹ phải ra cổng chờ mình trở về.
"Phiền chết, thật muốn ra quán nét ngồi."
Vương Tử Bác muốn xin lỗi, nhưng ngại xấu hổ nên chẳng dám nói. Cuối cùng chỉ còn cách lấy quyên sách "giải quyết 50% vấn đề nhân sinh" ra, với hi vọng tìm được cách giải quyết trong đó.