Căn phòng 101 cùng 102 khu nhà F là căn cứ lập nghiệp đã nằm trong tay rồi. Nhưng bên trong toàn đồ đạc cũ nát, bên ngoài thì cỏ dại mọc cao ngang người, bên cạnh cần phải giải quyết một đống xe đạp đang vứt lộn xộn quay đấy.
Nếu chỉ dựa vào mấy vị đại hiệp trong tiểu thuyết Kim Dung này thì còn lâu mới hoàn thành công việc. Mà mấy vị đại hiệp này chỉ muốn làm một người làm thêm, chứ không muốn làm những công việc dọn dẹp này. Trong lòng Trần Hán Thăng biết rất rõ điều này.
Bây giờ là lúc cần phải vận dụng vị trí lớp trưởng, đã thế Trần Hán Thăng còn là một vị lớp trưởng cực kỳ có uy tin trong lớp nữa.
Tại trong lớp, hắn nói thẳng mình mới tìm được một vị trí để lập nghiệp, nên cần mọi người giúp đỡ, hi vọng các bạn trong lớp góp sức mỗi người một tay, vì hắn mà làm những việc này. Các bạn lớp 2 Hành Chính Công cơ bản đều đi hết, không giúp đỡ thì đi hóng hớt cũng được.
Đương nhiên không thể để các bạn ấy làm không công được, hắn đáp ứng các bạn nam sẽ nhanh chóng tổ chức hoạt động tập thể của lớp thêm một lần nữa.
Lần trước, suy nghĩ khác người của hắn là nam nữ kết hợp xem phim, rõ ràng làm cho tinh thần tập thể tăng lên rất nhiều. Trước kia nam cùng nữ trong lợp gặp nhau nói chuyện rất ít, hiện tại mọi người có thể túm năm tụm ba ngồi quây quần bên nhau cười đùa tỏ toét một cách rất thoải mái rồi.
"Tụ tập chỉ là chuyện nhỏ, có gì khó đâu?"
Mọi người tập trung trước phòng 101, 102 khu nhà F, sau đó Trần Hán Thăng lớn tiếng nói: "Sau khi mọi người quét dọn xong 2 phong này, mình sẽ chừa ra nửa gian làm nơi tụ tập của lớp. Mọi người ở chỗ này có thể nghỉ ngơi, nói chuyện chém gió, đánh bài, làm cho mỗi ngày đều là hoạt động tập thể."
Mấy thằng con trai nghe được những lời này thì thi nhau hò hét vỗ tay. Đại học rất khác so với trung học phổ thông, nếu như không có người đứng ra tổ chức những hoạt động đến nơi đến chốn một cách đều đặn, kết quả mọi người trong lớp chỉ lấy phòng ký túc làm tiêu chuẩn để tách ra tạo thành những tập thể nhỏ, khi đấy bạn cùng lớp chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Hiện tại, Trần Hán Thăng đưa ra đề nghị rất phù hợp với nhu cầu của toàn thể các bạn trong lớp, nên mọi người hưởng ứng rất nhiệt tình, làm cho không khi dọn dẹp cực kỳ sôi nổi, ai nấy đều tập trung vào công việc.
Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy hành động của các bạn nam, thì lắc đầu nhìn lại Thẩm Ấu Sở: "Bạn trai của cậu tài thật. Rõ ràng mọi người làm việc phục vụ cho cá nhân hắn, nhưng ai nấy đều cam tâm tình nguyện, đúng là một đám đần độn."
Thẩm Ấu Sở đã bị Hồ Lâm Ngữ trêu chọc thành thói quen, nên cô nàng chẳng thèm đôi chối thêm làm gì nữa, chỉ nhỏ giọng nói: "Lâm Ngữ, tớ về ký túc trước đây."
"Đây là cửa hàng của bạn trai cậu, không chừng sau này là tài sản của cậu, thế mà cậu còn muốn lười biếng sao?"
Hồ Lâm Ngữ ngạc nhiên nói.
"Không, không phải."
Lần này Hồ Lâm Ngữ nói quá rõ ràng, làm cho Thẩm Ấu Sở đỏ hết cả mặt. Cô nàng dậm chân nói: "Tớ muốn về thay quần áo khác để tới làm."
Thẩm Ấu Sở đang mặc chiếc áo lông màu xanh ngọc, nên không nỡ vào dọn dẹp, nên muốn về thay bộ quần áo khác.
Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy cô bé Thẩm Ấu Sở nhanh chóng chạy đi, chẳng biết suy nghĩ gì chỉ thở dài một hơi.
"Đây mới đúng là người đần độn ngu ngốc nhất."
...
Mấy chục người quét dọn nên hiệu suất làm việc rất nhanh. Bàn ghế cũ kỹ hư hỏng rất nhanh được mang ra bên ngoài, cỏ dại cũng dần dần được cắt hết, làm lộ ra còn đường được lát bằng đá xanh một cách tinh tế, cộng với gần đó là khuôn viên vườn trường, trên đó được chồng rất nhiều loại hoa sặc sỡ sắc màu.
Mùa thu đến, lá vàng rơi. Trên những chiếc cây to có vài chú chim nhỏ đứng đó lắc lư theo chiều gió.
Trần Hán Thăng cũng không phải người hẹp hòi. Hắn mua một thùng nước cùng rất nhiều đồ ăn vặt, ai muốn ăn gì thì ăn. Dương Thế Siêu cùng Chu Thành Long, miệng ngậm điếu thuốc tay thì khênh những bàn ghế cũ ra ngoài. Bọn Lý Quyến Nam đang sắp xếp lại những chiếc xe đạp đang vứt lộn xộn cho ngay ngăn chật tự lại. Các bạn nữ không quét dọn lau nhà thì cũng là lau dọn vách tường.
Nhưng cũng có người lười biếng. Kim Dương Minh là một trong những người đó, thằng này làm được một chút là muốn về phòng lên mạng.
Quách Thiếu Cường phát hiện ra thì không cho tên này thoát được: "Lão Lục, đời trước mày là dây mạng internet à? Đây là sản nghiệp của lão Tứ, mày không được phép về, ở lại quét dọn đi."
Tình cảm tập thể dần được hình thành bởi những giọt mồ hôi, những tiếng cười đùa trong lúc làm việc. Thời điểm Trần Hán Thăng dừng lại uống nước, Thương Nghiên Nghiên mang theo làn gió thơm đi tới, cười nói: "Không nghĩ tới, cậu lại muốn lập nghiệp. Nhưng mình lại cảm thấy đó là điều bình thường."
Trần Hán Thăng từ đầu đến cuối vẫn không hiểu được Thương Nghiên Nghiên. Đáng lẽ ra những người như cô ấy phải thích những người đàn ông trưởng thành chứ. Hay là cô ấy nhìn ra bí mật của mình?
"Chính mình còn đang khó chịu đây, chẳng hiểu tại sao tự dưng lại đi lập nghiệp."
Trần Hán Thăng nói giọng nửa đùa nửa thật.
Thương Nghiên Nghiên cười cười, xoa xoa làn môi gợi cảm. Cô nàng đưa qua một chai nước nói: "Có thể mở giúp tớ được không?"
Trần Hán Thăng cũng không từ chối, vặn chai nước ra đưa cho cô nàng, trong quá trình đưa qua đưa lại tay hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Thương Nghiên Nghiên lộ ra dáng vẻ thẹn thùng, còn Trần Hán Thăng mặt vẫn tỉnh bơ, như chưa có điều gì sảy ra cả.
"Giai đoạn đầu, cậu định đầu tư bao nhiêu?"
Thương Nghiên Nghiên ngửa lên cái cổ trắng nõn, uống vào 2 ngụm nước, rồi tiếp tục hỏi.
"Cũng không nhiều. Nhưng hiện tại mình nghèo lắm rồi, có lẽ chuẩn bị phải bán thân rồi đấy."
Trần Hán Thăng không muốn nói thật, cười cười trả lời.
Thương Nghiên Nghiên rất có kinh nghiệm trong những trò đùa thế này, ngay trước mặt lấy ví tiền ra nói: "Lớp trưởng định bán bản thân mình bao nhiều, để mình xem có đủ không nào?"
"Ha ha ha."
Trần Hán Thăng nhịn không được lớn tiếng cười lên, xung quanh còn có mấy người chủ tâm hóng hớt, xem náo nhiệt.
Hồ Lâm Ngữ đứng tại cửa sổ, phát hiện ra 2 người Trần Hán Thăng cùng Thương Nghiên Nghiên đang "tán tỉnh" nhau, thì làu bàu một câu: "Không biết liêm sỉ!"
Cô mắng xong thì quay lại nhìn Thẩm Ấu Sở. Cô nàng giống như không nghe thấy những âm thanh cười đùa cợt nhả, vẫn bộ quần áo đồng phục cũ kỹ, quỳ một chân xuống đất, mở to cặp mắt anh đào, tỉ mỉ, từng chút một lau góc tường của căn phòng.
Hồ Lâm Ngữ cảm thấy chua xót trong lòng. Trần Hán Thăng thực sự quá vô tâm, Thẩm Ấu Sở lại có chút khờ khạo, sợ sệt.
"Đúng là tên cặn bã."
...
Mọi người dọn dẹp đến trưa là công việc hoàn thành, dọn dẹp trên cơ bản đã xong, chỉ còn việc trang trí cùng một chút thay đổi nhỏ nữa là có thể sử dụng được rồi. Những điều này, cần Trần Hán Thăng từ từ nghiên cứu cải tạo.
Các bạn học dần dần về hết, cơ thể mọi người cũng đã thấm mệt, nhưng phương diện tinh thần thì tương đối vui vẻ.
Nhất là mấy ông con trai, trên đường về còn được nói chuyện trêu đùa cùng với mấy bạn nữ. Có thể tình khoảng thời gian vừa rồi là hoạt động tập thể của cả lớp. Trong tâm trí mọi người, kỷ niệm này chắc chắn đã được in sâu vào đó. Không những thế, sau này lớp còn có nơi để sinh hoạt chung, mà nơi này do chính tay mình dọn dẹp nên ai nấy đều dâng lên cảm giác tự hào.
Trần Hán Thăng ngồi trên bậc thang hút thuốc, trong đầu đang vạch ra kế hoạch phát triển tiếp theo, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Ấu Sở.
Mạng nhện góc tường là nơi bẩn nhất, những cô gái khác đều không thích làm. Chỉ có cô nàng là không ngại, vẫn quét dọn lau chùi từ đầu đến giờ.
Một lát sau, Trần Hán Thăng nghe thấy có người đi tới. Hắn vội hỏi: "Quét sạch rồi sao?"
"Ừ."
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng trả lời.
Trần Hán Thăng quay đầu lại, phát hiện ra một ít mạng nhện còn dính trên đầu Thầm Ấu Sở, chỗ đầu gối dưới quần thì toàn lại bùn đất.
Giờ này trời đã chuyển dần sang chiều, ánh mặt trời đỏ thắm chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Ấu Sở, giống như một bức tượng điêu khắc yên tĩnh tồn tại qua từng năm tháng vậy.
Trần Hán Thăng đứng ngơ người thưởng thức. Hắn dập tắt điếu thuốc nói: "Tối nay cùng nhau ăn cơm đi."
Thẩm Ấu Sở không lên tiếng.
Trần Hán Thăng coi như Thẩm Ấu Sở không đồng ý. Hắn cũng không có ý định miễn cưỡng cô bé. Không nghĩ tới Thẩm Ấu Sở chủ động lên tiếng, nhỏ giọng nói chuyện.
"Lần trước mình nhận được 1500 tệ tiền học bổng. Mình đã gửi cho bà nội 1000 tệ, còn thừa lại 475 tệ."
Trần Hán Thăng hiểu được Thẩm Ấu Sở muốn nói gì, nên chỉ yên lặng lắng nghe.
Thẩm Ấu Sở ngồi xuống, cố gắng để mình không vượt qua chỗ Trần Hán Thăng đang ngồi, sau đó lấy ra chiếc vĩ cũ kỹ quen thuộc.
Cô nàng lấy từ bên trong đó ra 400 tệ, nghĩ nghĩ một chút lại lấy ra thêm 50 tệ nữa. Đối với Thẩm Ấu Sở 450 tệ là số tiền rất lớn.
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, lộ ra cặp mắt anh đào thuần khiết mà trong trẻo, cẩn thận đưa tiền tới trước mặt Trần Hán Thăng.
"Làm gì?"
Trần Hán Thăng nghi ngờ hỏi.
"Cậu, cậu đừng có bán bản thân mình có được hay không?"