Trần Triệu Quân nhìn qua, trời, đúng là một cô gái xinh đẹp.
Một cô gái sở hữu khuôn mặt tròn trịa, mượt mà dịu dàng, dưới ánh đèn sợi đốt càng tôn lên vẻ đẹp tuyệt vời, giống như bức tranh lưu ly màu xanh ngọc vậy. Khả năng cô bé đụng vào cái bàn kia tương đối mạnh, làm cho cái trán u lên một cục đo đỏ, đau đến chảy cả nước mắt.
Dáng vẻ điểm đạm đáng yêu, kết hợp với những giọt nước mắt đang chảy ra từ cặp mắt hoa đào, làm cho người nhìn chỉ muốn lại gần ôm lấy mà vỗ về.
Trần Triệu Quân gật đầu, cô bé này cùng Tiêu Dung Ngư thật sự rất xinh đẹp, thuộc về vẻ đẹp hoàn mỹ không tì vết.
"Cháu tên gì, cô bé?"
Lương Mỹ Quyên không biết tại sao, trong lòng tỏ ra rất đau đớn khó chịu đến kỳ lạ.
"Thẩm, Thẩm Ấu Sở."
"Cái tên nghe thật dễ chịu."
Lương Mỹ Quyên đưa tay lên giúp cô bé lau khô nước mắt. Thẩm Ấu Sở xấu hổ: "Trên mặt cũng bẩn."
"Ha ha ha."
Lương Mỹ Quyên không nhịn được cười. Trên mặt Thẩm Ấu Sở chỗ nào cũng dính một chút bụi, có lẽ trong lúc lau mồ hôi không may dính vào.
"Không sợ, dì không sợ bẩn."
Bình thường ở nhà, Lương Mỹ Quyên là người có tính cách mạnh mẽ. Cho nên cô ấy thường không vừa mắt với đứa con của mình, bởi vì Trần Hán Thăng là người có tính cách cực kỳ độc lập, không để ý lời khuyên của người khác. Cho nên, Lương Mỹ Quyên nhìn thấy người có cá tính hơi nhút nhát như Thẩm Ấu Sở thì rất yêu quý.
Lương Mỹ Quyên vừa giúp cô bé lau nước mắt, vừa quan sát dáng vẻ xem thế nào. Sống mũi Thẩm Ấu Sở thẳng tắp, bờ môi cong dịu dàng, mặt mày như vẽ.
Đẹp, dáng vẻ không chê vào đâu được.
Trần Triệu Quân đứng cạnh không nhin được nữa, chuyện chính còn chưa có hỏi. Bởi vậy lão lên tiếng hỏi: "Chúng ta là bố mẹ Trần Hán Thăng. Con cùng hắn có quan hệ thế nào?"
"Là, là bạn học."
Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng nói.
"Không phải là quan hệ yêu đương?"
Trần Triệu Quân hỏi thêm một câu nữa.
"..."
Thẩm Ấu Sở không biết trả lời thế nào, giữa hai người mối quan hệ hiện tại chính là bạn học.
"Được rồi, được rồi, con không cần quét dọn nữa. Tối nay theo Dì đi dạo đi."
Lương Mỹ Quyên không tin mối quan hệ giữa con mình cùng Tiêu Dung Ngư là bạn bè. Giống như chuyện tối nay, bà cũng không tin một cô gái đêm hôm đến giúp con trai mình quét dọn nơi làm việc lại dừng ở mức quan hệ bạn bè.
Bà mượn việc đi dạo, để có thể khai thác thêm một chút thông tin liên quan đến Thẩm Ấu Sở. Cuối cùng, mọi người dừng chân ở cửa ký túc xá nữ, Lương Mỹ Quyên để cho Thẩm Ấu Sở về phòng của mình.
"Trời vào đêm, bên ngoài rất lạnh, tay chân rất dễ bị cóng, cháu sớm về nghỉ ngơi đi."
"Vâng..."
Thẩm Ấu Sở nghe được lời này thì giơ tay lên chào tạm biệt.
Trần Triệu Quân chờ Thẩm Ấu Sở bước lên tầng 2 thì thở dài một hơi thật sâu: "Tiểu Thẩm là một cô gái quá mức hiền lành chất phác, bà hỏi cái gì cô bé đều trả lời hết."
"Cô bé từ vùng núi đi ra, chưa học được cách nói dối."
Lương Mỹ Quyên vừa rồi nói chuyện hiền lành hòa ái bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là bộ mặt lạnh lùng: "Lão Trần, con của ông vừa lên đại học, cái khác không biết học hành ra sao. Nhưng kỹ năng mỗi chân đạp một thuyền thật sự nhuần nhuyễn nha."
Trần Triệu Quân không lên tiếng.
Lương Mỹ Quyên càng nói càng tức, cảm xúc dần kích động lên: "10h tối, ngoài trời rất lạnh, thế mà cô bé còn giúp con trai ông quét dọn vệ sinh. Con của ông lừa dối ai không lừa, lại đi lừa một cô gái hiền lành chất phác như vậy."
Trần Triệu Quân rút ra một điếu Hồng Kim Lăng hút, mặt mày cũng ủ rột, không phải là đã có Tiêu Dung Ngư sao, tại sao còn thêm một người Thẩm Ấu Sở nữa chứ.
Lương Mỹ Quyên mặt mày nghiêm túc: "Chuyện khác tôi mặc kệ, sau này sẽ không hỏi thêm chuyện gì khác nữa. Nhưng hai cô bé đều là người tốt, nếu như hắn dám tiếp tục đùa giỡn."
"Tôi coi như là không có đứa con trai này."
...
Trần Hán Thăng còn chưa biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Ngày hôm sau, hắn vẫn hồn nhiên lên lớp, bởi vì Lương Mỹ Quyên không cho phép nghỉ học. Trần Hán Thăng vẫn vui vẻ làm việc của mình.
Sau khi tan học, Trần Hán Thăng bố trí người của bộ phận đối ngoại là "Đoàn Dự" Vương Nham Tùng, "Mục Niệm Từ" Hứa Mộng Trúc. "Miêu Nhân Phụng" Hà Binh, còn "Hoàng Dung" Nhiếp Tiểu Vũ đều gọi tới.
Đám này đối với sự thay đổi của phòng 101 cùng 102 không thể tin được. Mấy hôm trước, cỏ dại còn mọc đầy ở ngoài, bên trong thì bừa bộn, làm sao có dáng vẻ giống như một công viên thế này được.
Nơi này đã trải qua ba đợt người cùng nhau lao động. Đợt thứ nhất là các bạn lớp 2 Hành Chính Công, các bạn ấy đã dọn dẹp rác rưởi. Đợt thứ hai là các bạn học cấp 3, những người này đã giúp trang trí lại hai phòng.
Đợt thứ 3, chính là Thẩm Ấu Sở, nào là cây cảnh trên cửa sổ, hay làm biến mất những nấm mốc góc lớp, đây là kết quả của sự im lặng lao động cần mẫn.
"Đoàn Dự, Mục Niệm Từ, Miêu Nhân Phụng, ba người phụ trách dán tờ rơi này lên nhà tắm, nhà ăn, ký túc xá, hay những nơi công cộng khác. Hiện tại khoanh vùng cho từng người, Đoàn Dự có trách nhiệm ở ký túc xá nam..."
Cuối cùng, Trần Hán Thăng còn thêm một câu: "Các cậu làm việc này cũng không phải là làm không công. Mỗi người cần phải dán hết, sau đó mình sẽ đi kiểm tra. Ai hoàn thành tốt sẽ nhận được 20 tệ."
Ba người còn nghĩ trong lòng, việc này chắc là làm không công, không nghĩ đến vẫn có tiền thù lao.
Một xấp tờ rơi thật dày, thù lao 20 tệ cũng không phải quá nhiều. Nhưng chuyện này là niềm vui ngoài ý muốn. Việc này cũng khẳng định năng lực của bản thân.
"Mình lên đại học không chỉ có học, mà còn có thể kiếm tiền nha."
Đây chính là suy nghĩ trước mắt của 3 sinh viên đại học này.
Thật ra, sinh viên làm thêm cũng không phải là việc dễ dàng, cũng không phải là việc quá khó khăn, nhưng những việc đó áp lực nhận được không hề nhỏ chút nào.
Rất nhiều sinh viên đại học đầu tiên đều rất nhiệt tình, tò mò, cũng như quyết trí thử một chút. Nhưng chỉ khi họ bắt tay vào làm mới biết được. Bản thân từng người phải đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác mời chào, chịu đủ ánh mắt dò xét, thực tại còn bao nhiêu người có thể kiên trì làm việc đây.
Trần Hán Thăng bố trí nhiệm vụ cho mọi người đã nghiên cứu rất kỹ. Bắt đầu, hắn bắt mọi người chỉ đơn giản là gián tờ rơi thôi, loại này là nhiệm vụ độc lập, không hề liên quan đến bộ đối ngoại.
Nếu như hắn trực tiếp để mọi người đến từng phòng ký túc phát tờ rơi, nói không chừng nửa đường đã có người từ bỏ.
Nhưng con người là phải trải qua thử thách, ai có thể kiên trì đến phút cuối cùng, mới có thể theo hắn "Giáo Chủ Minh Giáo Trương Vô Kỵ" làm ra một phen sự nghiệp.
Trần Hán Thăng đưa ra nhiệm vụ, để ba người cầm tờ rơi đi trước.
"Hoàng Dung" Nhiếp Tiểu Vũ tỏ ra buồn bực: "Còn tôi thì sao?"
Trần Hán Thăng từ dưới gầm bàn lấy ra một tập tờ rơi: "Nhiệm vụ của cậu cũng giống như bọn họ. Cậu đi trường Học Viện Kỹ Thuật, dán lên tường những tờ rơi này, thù lao là 50 tệ."
Nhiếp Tiểu Vũ ngạc nhiên: "Một mình tớ phụ trách cả trường Học Viện Kỹ Thuật?"
"Thế nào? Không được sao?"
Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.
Nhiếp Tiểu Vũ là người có nghị lực, cùng sự cầu tiến hơn hẳn 3 người kia. Trần Hán Thăng lợi dụng việc này để huấn luyện cô nàng, cố gắng làm cho hai bên cùng đạt được kết quả tốt nhất.
Quả nhiên, cô ấy hít sâu một hơi, cầm lấy tập tờ rơi, lớn tiếng nói: "Mình khẳng định có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Rất nhanh, tại căn cứ lập nghiệp chỉ còn lại một mình Trần Hán Thăng. Những tia nắng sáng sớm chiếu lên người, làm cho con người ta cảm thấy ấm áp cùng dễ chịu.
Có người nhẹ nhàng đi tới, Trần Hán Thăng không cần mở mắt cũng biết là ai.
"Tối qua cậu lại đến dọn à?"
Trần Hán Thăng phát hiện ra những bàn ghế tại phòng 101 cùng 102 sạch sẽ hơn rất nhiều. Hắn đã đoán ra người dọn dẹp chỉ có thể là Thẩm Ấu Sở.
"Ừ."
Thẩm Ấu Sở trả lời cực kỳ ngắn gọn. Sau một lúc thật lâu, cô bé mời từ từ nói tiếp.
"Hôm qua, tối hôm qua, mình đã gặp được Dì."
"Dì nào?"
"Dì Lương."
"Ầm" một âm thanh vang lên.
Trần Hán Thăng không cẩn thận đã ngồi trượt xuống đất.