Năm 2003*, Hoàng Tuệ cũng chưa xuất hiện, vì vậy Trần Hán Thăng nhất định phải tìm Vương Tử Bác thay mình trả lời câu hỏi này.
*Đoạn này chỉ thời Trần Hán Thăng trước kia
Trong nháy mắt đầu óc Vương Tử Bác trở nên trống rỗng, tim bắt đầu đập nhanh, khí quản nghẹn lại, toàn thân giống như bị dao đâm.
Vương Tử Bác không nhịn được há mồm ra, hung hăng hít vào một hơi, rượu trong bụng vì thế cũng trào ngược trở ra, thế nhưng cậu ta vẫn làm bộ kiên cường: "Tao làm sao biết bọn họ muốn đi đâu?"
Trần Hán Thăng nhìn Vương Tử Bác: "Tao đoán bọn họ khả năng đi net suốt đêm chơi game, hoặc đi hát karaoke mà thôi."
Vương Tử Bác miễn cưỡng nở nụ cười, quả thực so với khóc trông còn khó coi hơn: "Có lẽ vậy."
Lúc này, Triệu Chính cùng Hoàng Tuệ vừa vặn tay trong tay đi qua cửa sổ xe, chỉ là bọn họ không biết bên trong chiếc xe taxi này có một người tâm tình buồn bã đang ngồi bên trong, hơn nữa còn uống một chút rượu, thỉnh thoảng còn cắn môi một cái.
Vương Tử Bác ép mình cúi đầu.
Trần Hán Thăng còn ở bên cạnh nghiêm túc phân tích: "Cả 2 loại trên đều có khả năng, tuyệt đối không thể đi khách sạn được, cô nam quả nữ đi khách sạn làm cái gì. Ở đấy cũng không có máy tính thì làm sao chơi game······ "
"Đừng nói nữa!"
Trần Hán Thăng còn chưa nói hết, Vương Tử Bác đột nhiên phẫn nộ cầm bó hoa tươi đập vào buồng xe, cánh hoa tươi đẹp giờ đã tan nát.
Đây là lần đầu tiên Vương Tử Bác ở trước mặt Trần Hán Thăng phát hỏa như vậy, Trần Hán Thăng cũng quay đầu, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chú tài xế xe taxi khóe miệng giật giật, lão rất muốn nói chút gì đó, thế nhưng sờ 100 tệ trong túi thì lại nhịn xuống.
Vương Tử Bác sau câu gào thét trên thì đột nhiên che miệng lại, cậu ta nhanh chóng mở cửa xe rồi nôn "ọe" một tiếng, nước mắt nước mũi cùng rơi xuống.
Trần Hán Thăng đang muốn xuống xe khuyên giải, tài xế đại thúc từ phía trước đưa tới một cuộn giấy: "Cầm đi, chú đây cũng từng trải qua tuổi trẹ, chú cũng hiểu loại cảm giác này."
"Cảm ơn." Trần Hán Thăng nói cảm ơn.
Sau khi xuống xe Trần Hán Thăng đưa giấy tới, Vương Tử Bác không nói tiếng nào nhận lấy, ngẩng đầu nhìn Triệu Chính cùng Hoàng Tuệ đang ôm nhau từ từ biến mất ở con đường phía trước.
1912 vẫn huyên náo như cũ, trên đường người cao hứng cũng có, thế nhưng người khóc cũng không ít, rượu như một thứ đồ trong thời gian ngắn có thể làm mọi người tê liệt thần kinh trong giây lát.
"Có thuốc lá không?"
Vương Tử Bác lau nước mắt, đột nhiên hỏi.
Trần Hán Thăng móc ra một điếu, tự mình giúp Vương Tử Bác đốt.
"Hô ······ "
Vương Tử Bác hút thuốc, cũng không để ý bộ quần áo mới mua lúc trứa, trực tiếp ngồi bệt xuống dưới đất, nặng giọng nói: "Tiểu Trần, thế giới hết lãng mạng rồi ư, nhiệt tình thì bị coi là liếm chó."
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, vỗ vào vai Vương Tử Bác: "Tử Bác, tam quan của mày rất tốt, đáng tiếng ngũ quan thì không ổn. Chuyện tình cảm không phải muốn đến là đến, nhất định cả hai phải có gì hấp dẫn lẫn nhau mới có thể đến bên nhau được."
Vương Tử Bác có chút không hiểu: "Trên người tao không có nổi một cái ưu điểm sao?"
"Có, hơn nữa rất nhiều."
Trần Hán Thăng phủi bụi nói: "Chỉ là cậu chưa có biểu hiện ra, hoặc ưu điểm đấy không phải mẫu của Hoàng Tuệ thích, tao đã sớm nhắc nhở cậu nên sớm thay đổi người đi, đáng tiếng mày vẫn như cũ u mê không tỉnh, mà cô nàng Hoàng Tuệ ấy cũng cố ý lợi dụng nên mới tỏ ra dáng vẻ như thế."
"Cậu nói nhiều như vậy, không phải hồi trước cũng giống như tao cả ngày là tên liếm chó à?"
Vương Tử Bác rầu rĩ nói rằng: "Trước đây mày theo đuổi Tiểu Ngư Nhi, mỗi khi đến lúc ra chơi thì cầm bài tập đi tìm cô ấy, cho là bọn tao không hiểu sao? Thực sự trông thật buồn cười!"
Cậu ta xả ra cho hết giận, đem tàn thuốc gạt xuống đất.
Trần Hán Thăng ngửa đầu nhìn bầu trời, màu xanh thẳm tinh không không có một đám mây, trong miệng chậm rãi nói: "Mày thật sự cho rằng Tiểu Ngư Nhi đối với tao không một điểm cảm tình?"
Vương Tử Bác sửng sốt một chút.
"Tao thực sự giả bộ đi hỏi bài tập."
Trần Hán Thăng ngữ khí nhàn nhạt nói: "Mày đã bao giờ nghĩ tới chưa, vì sao sau khi kết thúc giờ học Tiểu Ngư Nhi không có đi ra ngoài chơi ngay lập tức, mà còn ngồi lại một tý chờ người?"
Câu nói này thật giống như một đạo sấm sét giữa trời quang, vừa vặn bắn trúng nội tâm Vương Tử Bác, bây giờ tuy đã năm hai nhưng những ký ức ấy vẫn còn rất rõ ràng.
"Chẳng trách, Tiểu Ngư Nhi sau khi tan lớp, cô ấy đều yêu thích ngồi chỗ ngồi ngốc sau hai phút mới bắt đầu đi ra ngoài."
Vương Tử Bác cuối cùng cũng nhận ra:"Thì ra cô ấy đang chờ mày... Nhưng tại sao lúc mày tỏ tình cô ấy lại từ chối thế?"
"Bởi vì khi đó, không ai nghĩ đấy chính là yêu thích cả."
Trần Hán Thăng cười cợt: "Sau này tao mới nhận ra. Trên thực tế tao cũng không theo đuổi Tiểu Ngư Nhi một cách nghiêm túc. Mọi chuyện đều mơ mơ hồ hồ thế này, chứng tỏ chuyện tình cảm nhất định có cơ sở."
"Mơ mơ hồ hồ phát sinh, mày có chấp nhận không?"
Vương Tử Bác lúng ta lúng túng hỏi.
"Tại sao lại không? Tiểu Ngư Nhi xinh đẹp như vậy, vì sao tao lại không chấp nhận?"
Trần Hán Thăng phủi mông một cái rồi đứng lên: "Đi thôi, chúng ta lại đi uống rượu."
Vương Tử Bác sớm đã có tính toán này, lập tức theo lên xe.
Tài xế lái xe tuy rằng không thể nói chuyện, thế nhưng lão vẫn rất muốn truyền đạt ý muốn của mình, vì vậy cố ý bật bài của Lâm Chí Huyền(Bản Tình ca đơn côi ( bài này đỉnh thật)).
Không bắt được ái tình ta;
Đều là trơ mắt nhìn nàng trốn;
Trên thế giới người hạnh phúc khắp nơi có;
Vì sao không thể tính ta một người.
······
Vương Tử Bác nghe thấy lại bắt đầu chảy nước mắt, nước mắt lặng lẽ chảy dọc theo gò má đen, đèn nê ông bên ngoài xe phản chiếu những giọt nước mắt, trong suố như pha lê.
Tài xế nhìn thấy Vương Tử Bác khóc, lại đắc ý cười, hiển nhiên lão cảm thấy thủ đoạn của mình cũng rất khá, người thất tình nên khóc mới đúng.
Trần Hán Thăng trong lòng bất đắc dĩ: "Tiên sư nó, chú tài xế này ác thật."
Hai người ở đại học Tiên Ninh dừng lại trước một cửa hàng tôm hùm, Trần Hán Thăng gọi một đĩa tôm hùm lớn cùng với cả két bia, hai người vừa uống vừa kể chuyện cũ ở trường học.
Có người tâm sự cùng, Vương Tử Bác tâm tình đúng là khá hơn nhiều.
Tầm 11 giờ hơn, két bia cùng vị tê cay của tôm hùm nhanh chóng được uống sạch sẽ.
"Thêm két nữa không?" Vương Tử Bác hỏi.
Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Mới vừa nói nhiều như vậy, tao đột nhiên nhớ Tiểu Ngư Nhi, nơi này cách Đông Đại không xa, mau chân đưa tao đến gặp cô ấy."
"Tiểu Ngư Nhi sẽ xuống gặp cậu sao?"
Vương Tử Bác say khướt nói: "Tiểu Ngư Nhi không phải là cô gái bình thường, là loại kiêu căng tự mãn."
"Vì lẽ đó mày gọi điện thoại đến ký túc xá của cô ấy đi."
Trần Hán Thăng lấy điện thoại di động đưa tới: "Mày nói tao uống say nôn ở dưới lầu, có gì đều bị nôn hết ra rồi."
"Thôi, lại để tao đi lừa người."
Vương Tử Bác bất mãn cầm lấy điện thoại, hai người đi tới ký túc xá nữ sinh Đông Đại, Vương Tử Bác cầm điện thoại di động lên bấm: "Xin hỏi có phải là Tiêu Dung Ngư phải không?"
"Há, chờ tý ạ."
Trong điện thoại có nữ sinh hô lên: "Tiểu Ngư Nhi, có người tìm cậu."
Chỉ chốc lát, Tiêu Dung Ngư đi tới hỏi: "Xin chào, là ai vậy?"
"Tiểu Ngư Nhi,là tớ Vương Tử Bác."
"Tử Bác a, cậu gọi điện thoại ký túc xá của tớ làm gì?"
"Chuyện này... "
Vương Tử Bác nhìn Trần Hán Thăng một chút, cậu ta vẫn là thật không tiện nói dối.
Trần Hán Thăng đi tới, quay về điện thoại "Quang quác, quang quác" kêu hai tiếng, làm bộ dáng vẻ nôn mửa, thuận tiện vỗ vỗ cái đầu to của Vương Tử Bác, bảo cậu ta nhanh nói chuyện.
"Chuyện là tiểu Trần đang ở dưới ký túc xá của các cậu, hắn nôn rất nhiều, thậm chí còn khóc... "
"Móe, lão tử khóc lúc nào, đừng bịa chuyện!"
Trần Hán Thăng bất mãn đạp Vương Tử Bác một cước.
"Như vậy càng chân thực, Tiểu Ngư Nhi càng dễ đi xuống."
Vương Tử Bác sờ sờ cái mông nói, cậu ta tham dự chuyện lừa người cùng Trần Hán Thăng, thậm chí còn quên chuyện mình vừa trải qua, thì ra đây cũng là một giải pháp.
Đêm khuya dưới lầu túc xá rất ít người, Trần Hán Thăng chờ đợi không nhịn được ngáp một cái, nghĩ thầm nữ sinh thay quần áo thật chậm, không kiên nhẫn xoa xoa con mắt.
Có điều này pha này ăn đủ rồi, vừa nãy ăn tôm hùm cay, sau đó không có rửa tay nên lúc này độ cay phủ lên đôi mắt.
"Móe!"
Hai con ngươi lập tức trở đau rát, Trần Hán Thăng đang muốn tìm khăn tay để.
Đột nhiên, một người ở bên cạnh nói rằng: "Tớ còn tưởng rằng cậu không bao giờ khóc?"
Đây là âm thanh của Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng dùng sức mở đôi mắt bị kích thích ra, Tiểu Ngư Nhi đang đứng bên người mình, tay cô ấy đưa ra một chiếc khăn tay, trên mặt biểu hiện rất phức tạp.
"Thực sự là ông trời giúp ta a."
Trần Hán Thăng lại không lấy khăn tay trước, đột nhiên kéo Tiêu Dung Ngư vào ngực ôm chặt lấy, còn thì thầm vào tai cô: "Nếu không phải thực sự nhớ cậu, tớ làm sao có khả năng say, làm sao có khả năng khóc đây?"
Hắn vừa nói, dùng ánh mắt tinh nghịch nhằm vào Vương Tử Bác.
Đệ đệ thối, học một chút!