Kim Dương Minh có nằm mơ cũng không nghĩ tới, buổi hẹn hò đầu tiền của mình thời sinh viên là bà cô quản ký túc xá. Còn 2 thằng mất dạy Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường đứng bên nhịn cười đến mức độ mặt đỏ tía tai.
Đến người hiền lành như Lý Quyến Nam cũng không nhịn được, lập tức nói: "Trần ca, anh từng nói hoạt động này tất cả mọi người nhất định phải tham gia cơ mà. Thương Nghiên Nghiên thật sự không coi tập thể ra gì!"
Trần Hán Thăng biết rõ. Gia đình Thương Nghiên Nghiên thuộc dạng có điều kiện, nên những yêu cầu của mình chỉ dọa được những người như Thẩm Ấu Sở mà thôi, chắc chắn không có tác dụng đối với loại người như Thương Nghiên Nghiên.
Sau khi hết tiết, Thương Nghiên Nghiên chủ động đến kiểm tra vé của Trần Hán Thăng là số nào, nếu như hắn ngồi cùng với cô nàng thì có thể cô nàng sẽ chọn đi xem phim. Còn nếu không phải là hắn, thì bất cứ một thằng con trai nào cũng sẽ chung một số phận, đó là ngồi xem phim cùng cô quản lý ký túc mà thôi. Chẳng qua, người đen đủi đêm nay lại là Kim Dương Minh.
"Loại người này quá xem thường tập thể. Về sau tổ chức cái gì cũng sẽ không có xuất của cô nàng."
Trần Hán Thăng xoa xoa đỉnh đầu Kim Dương Minh an ủi: "Tao đã cảnh báo với mày trước rồi, yêu đương cái gì, game thì không chơi. Rốt cuộc là biển cả không đủ rộng lớn, hay là trò chơi trong điện thoại không có ích lợi gì, thì cũng nên ngồi cùng anh em đánh bài chứ. Tại sao còn muốn yêu với chả đương?"
Trên khuôn mặt buồn bã của Kim Dương Minh vẫn còn lưu lại nước mắt. Giờ này, thằng này ngẩng đầu lên, ương bướng nói: "Trần ca, anh thật sự là nhàm chán, căn bản không biết thế nào là tình yêu!"
"Được, được, được. Tao không hiểu."
Trần Hán Thăng không muốn tiếp tục tranh cãi thêm về vấn đề này nữa, lập tức nói ra: "Vậy ngày mai, tao kêu lão Dương cùng Thiếu Cường đi quán nét chơi Cs cùng với mày nhá?"
Trong đại học, cách an ủi người thất tình, một là hút thuốc, hai là uống rượu, ba là chơi game, tuy rằng tác dụng cũng không phải triệt để, bởi vì khi người đó tỉnh táo lại thì trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.
"Tao không đi."
Kim Dương Minh dứt khoát không đồng ý lời đề nghị này, cu cậu cắn răng nói: "Ngày mai, tao muốn đi thư viện, cố gắng trong 2 tháng hoàn thành xong chương trình học năm nay, sau đó kiếm một trung tâm tiếng anh luyện thi, cố gắng năm sau thi IELTS vượt qua 6 điểm rồi đi du học nước ngoài."
Những lời phát biểu hùng hồn của Kim Dương Minh đã làm cho 2 tâm hồn nhỏ bé Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cương rung động, không ngờ tới một thằng con trai khi thất tình có thể bộc lộ ra quyết tâm lớn như vậy.
Trần Hán Thăng cười cười, nghĩ thầm tuổi trẻ thật là tốt, đã nói phét lại còn nói to.
Thật ra, hoạt động này bỏ qua sự việc ngoài ý muốn của Kim Dương Minh, thì buổi xem phim của lớp hai Hành Chính Công vẫn có rất nhiều tác dụng. Chuyện này loại bỏ được vẻ nhút nhát khi phải đổi mặt với bạn khác giới của các bạn trong lớp, cử chỉ đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng còn đang say giấc ngủ, chợt có cảm giác, thì ra Kim Dương Minh đang đẩy hắn.
"Trần ca, muộn thế này rồi, còn không nhanh dậy đi lên mang?"
Mắt Trần Hán Thăng còn đang mơ mơ màng màng, lầu bầu nói: "Con mẹ nó, không phải mày bảo hôm nay phải đi thư viện sao?"
"Hôm nay là thứ 7, thư viện chắc là không mở cửa."
Kim Dương Minh vừa nói vừa tranh thủ đánh thức luôn Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường.
Trần Hán Thăng gật đầu, sau đó đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, làm gì có thư viện nào đóng cửa hai ngày nghỉ. Thì ra Kim Dương Minh muốn đi chơi game nên kiếm cho mình một lý do chính đáng đây mà.
"Con chó này, sao mày không nói luôn trường học cũng đóng của luôn đi."
Trần Hán Thăng mắng một câu, sau đó cũng vội vàng bước xuống giường, dù gì tuần vừa rồi cũng cực khổ vì vụ xin xuất trợ giúp cho Thẩm Ấu Sở, cũng cần thả lỏng một chút. Kết quả, bốn thằng nghiện game đã nhanh chóng sửa xoạn xong, hướng tiệm nét thẳng tiến.
Nhưng Trần Hán Thăng vừa đến bên ngoài Chợ Nghĩa Ô thì gặp ngay ông chủ của văn phòng phẩm là Phùng Kế Hoa.
"Ông chủ Phùng, buôn may bán đắt nha."
Trần Hán Thăng tủm tỉm cười, chắp tay chào hỏi.
Phùng Kế Hoa nhìn thấy tên sinh viên du thủ du thực đã lấy mất của mình 2500 tệ, nhìn còn không muốn nhìn đừng nói gì trả lời, lập tức quay đầu bước đi.
Trần Hán Thăng cũng không để ý. Nhưng Phùng Kế Hoa đi được vài bước, đột nhiên quay đầu nói."
"Anh bạn trẻ, có một chuyện muốn làm ăn với cậu. Cậu có đồng ý thử một chút không?"
...
"Không có vốn mà đòi mua bán" loại này ở thời xưa gọi là cướp bóc, nhưng Phùng Kế Hoa làm gì có lá gan này, lão chỉ muốn Trần Hán Thăng trợ giúp đòi nợ mà thôi.
Trần Hán Thăng nghĩ một chút, sau đó nói với đám người Dương Thế Siêu: "Bọn mày đi khởi động máy trước đi, tao đi một chút rồi về."
"Lão Tứ, tao đi với mày."
Dương Thế Siêu có chút lo lắng.
Thời điểm, Trần Hán Thăng đoạt được 2500 tệ, Dương Thế Siêu cũng tận mắt chứng kiến.
"Không cần đâu."
Trần Hán Thăng không đồng ý, vội vàng khoát khoát tay: "Nếu như Phùng Kế Hoa có cái bản lãnh ấy, thì tao cũng không lấy được 2500 tệ."
Trần Hán Thăng vừa bước vào bên trong cửa hàng văn phòng phẩm, đã thấy Phùng Kế Hoa cầm theo quyển sổ dầy cộm. Lão hướng về phía Trần Hán Thăng nói: "Cậu mặc dù trông rất đểu cáng, nhưng không thể không thừa nhận cậu rất có khả năng đòi nợ. Chu Đức Thuận bị cậu lừa gạt lấy lại giấy khi nợ, cũng không oan uổng gì. Đến cả tôi gặp tình huống như vậy cũng bị cho vào bẫy mà thôi."
Trần Hán Thăng đối mặt với liều thuốc mê của Phùng Kế Hoa chỉ cười cười, không nói lời nào. Hắn chỉ đút tay vào túi quần bước đi bước lại xung quanh cửa hàng văn phòng phẩm nhìn những vật phẩm được bày bán ở đây.
"Tôi ở chỗ này còn vài ba người nợ số tiền lớn, nếu như cậu có thể lấy trở về, tôi có thể chia tiền cho cậu." Phùng Kế Hoa cầm theo một tập giấy nợ, bước theo sau Trần Hán Thăng nói.
"Vậy phải xem số nợ lớn bao nhiêu. Tôi là người nhát gan, nhiều quá sợ nuốt không vô."
Trần Hán Thăng nừa đùa nửa thật nói.
Phùng Kế Hoa nhìn qua có chút khinh thường. Ngày đó, Trần Hán Thăng ngồi trước con dao gọt trái cây của Chu Đức Thuận mà vẫn ăn dưa hấu ngon lành, chứng tỏ lá gan không hề nhỏ chút nào.
"Một người gọi là Mã Kha, nợ tôi 6000 tệ, nhà ở Hải Dương."
"Một người gọi là Từ Khắc Tân, nợ tôi 4300 tệ, nhà ở Đăng Doanh."
"Một người gọi là Tất Hải Đào, nợ tôi 5500 tệ, nhà ở Thuận Châu."
...
Có thể thấy, ở bên ngoài có không ít người còn nợ tiền Phùng Kế Hoa, trên tay lão cầm một tập dày giấy nợ đã minh chứng cho điều đó. Nhưng Trần Hán Thăng cảm thấy không hứng thú lắm.
"Thế nào, cảm thấy khó quá? Không làm được sao?"
Phùng Kế Hoa chú ý tới nét mặt Trần Hán Thăng, lên tiếng hỏi.
"Những người này đều ở ngoại thành, ngày mai là chủ nhật, vừa đi vừa về là không kịp cho buổi học ngày thứ hai."
Trần Hán Thăng ngáp một cái, sau đó mới nhìn chắm chú Phùng Kế Hoa mà nói: "Thời gian này tôi cũng muốn làm chút chuyện, đang cần một số vốn để khởi động."
"Ông chủ Phùng nếu thật sự muốn hợp tác, thì cũng không phải là không có khả năng. Nhưng tôi có 3 điều kiện."
Trần Hán Thăng giơ ba ngón tay lên nói.
"Điều kiện là như thế nào?" Phùng Kế Hoa nói.
"Thứ nhất, người đó phải ở Kiến Nghiệp, ngoài Kiến Nghiệp thì không cần bàn tiếp nữa. Thứ hai, 20 000 trở xuống tôi cũng không nhận, có mấy nghìn tệ nho nhỏ làm cũng chẳng ý nghĩa gì."
Trần Hán Thăng nói đến đây thì đưa cho Phùng Kế Hoa điếu thuốc, rồi tự mình châm một điếu. Hắn cần cho Phùng Kế Hoa thời gian suy nghĩ, nếu có người phù hợp đủ điều kiện hắn mới đưa ra đề nghị thứ 3.
Không có thì thôi đi, mình đi chơi game cho lành.
Phùng Kế Hoa nghe được những lời này thì cau mày kiểm tra, trong lòng suy nghĩ thằng này còn là một sinh viên sao, đã thế còn là lớp trưởng nữa chứ. Những lời hắn nói ra rất rõ ràng và thành thạo vô cùng, không những thế còn mở miệng ra chê mình nhát gan.
Dưới 20000 tệ thì không làm, lá gan này còn nhỏ sao?
Phùng Kế Hoa kiểm tra một lúc, cuối cùng cũng tìm được một tờ đã bị ố vàng. Sau đó lão ngẩng đầu lên hỏi: "Còn điều kiện gì nữa không?"
Trần Hán Thăng biết trong tay lão có người đủ điều kiện hắn vừa đưa ra, nên lập tức dập tàn thuốc đi mà nói: "Thứ 3, nếu số tiền được mang trở về phải chia thành 2:8"
"2:8 sao?"
Phùng Kế Hoa nhìn lại một chút số tiền được ghi trong giấy nợ, gật đầu nói ra: "Mặc dù chỉ là hai phần, nhưng đối với sinh viên các cậu cũng là một số tiền tương đối lớn rồi đấy."
"Ông chủ Phùng có chút hiểu lầm."
Trần Hán Thăng mỉm cười nói: "Không phải tôi 2 ông 8, mà tôi muốn đạt được phần lớn hơn."
"Vớ vẩn."
Phùng Kế Hoa tức giận nói: "Cậu có biết số tiền kia là bao nhiêu không? Đã thế tiền họ nợ lại là tiền của tôi, chẳng lẽ tôi không đáng cầm về phần lớn hơn sao?"
Trần Hán Thăng nhìn thấy Phùng Kế Hoa không đồng ý thì nhún nhún vai nói: "Vậy thì quên đi, ba điều kiện thiếu 1 điều cũng không được."
Hắn nói xong thì quay người đi, giống như định rời khỏi cửa hàng văn phòng phẩm vậy. Phùng Kế Hoa không ngờ Trần Hán Thăng nói đi là đi luôn, một chút cũng không muốn ở lại, vội vàng hô lên: "Chờ một chút."
Trần Hán Thăng đã bước nửa bước chân ra khỏi cừa, lập tức quay lại hỏi: "Ông chủ Phùng đồng ý sao?"
"Ai nha, người trẻ tuổi làm sao có người nói chuyện hợp tác kiểu này cơ chứ, nói chuyện làm ăn mà không có chút thành ý nào..."
Trần Hán Thăng không đợi Phùng Kế Hoa nói xong, cái chân còn lại cũng bước ra khỏi cửa.
"Mịa nó, tâm chí cũng đủ cứng cỏi đi."
Phùng Kế Hoa mắng một câu sau đó đuổi theo ra ngoài, nhìn theo bóng lưng Trần Hán Thăng lớn tiếng gọi: "Chia 4:6 được hay không?"
Trần Hán Thăng tiếp túc bước đi, coi như không nghe thấy.
"3:7 thì sao?"
Trần Hán Thăng bước tiếp không ngừng.
"2:8 thì 2:8"
Phùng Kế Hoa quyết định nói.
"Hợp tác vui vẻ, ông chủ Phùng."
Trần Hán Thăng quay lại tủm tỉm cười, bước nhanh tới bắt tay.