"Tuổi trẻ thật là tốt."
Nguỵ Quân cười nói: "Nhưng tôi đã năm 4 đại học rồi, thanh xuân rất nhanh sẽ chấm dứt."
Trần Hán Thăng cùng Nguỵ Quân chỉ quen biết sơ sơ, bình thường chỉ gặp trong các cuộc họp của đoàn uỷ, xong là thôi, chẳng giao tiếp thêm gì. Hôm nay, khó có cơ hội khiến hai người trò chuyện nhiều hơn.
"Lão Nguỵ, thanh xuân của anh gắn lien với cô gái nào?"
Trần Hán Thăng hỏi, ý hắn muốn nói đến bạn gái Nguỵ Quân.
"Thanh xuân của tôi?"
Nguỵ Quân phun ra một ngụm khói thuốc, nhìn đài chủ tịch lưu luyến.
Trần Hán Thăng nói đùa: "Thanh xuân của anh không phải là Trần Thiêm Dụ đấy chứ?"
Nguỵ Quân lắc đầu: "Tôi không thích con trai, tất nhiên phải là Cốc Hoán Hoán rồi."
Trần Hán Thăng "a" một tiếng. Nguỵ Quân và Cốc Hoán Hoán đều là sinh viên năm cuối. Nếu không có gì bất ngờ, đây là đại hội thể thao cuối cùng của hai người.
"Rè, rè, rè"
Đột nhiên, một âm thanh chói tai phát ra từ phía đài phát thanh, đây là phản ứng bình thường của micro khi có dòng điện. Đồng thời, âm thanh thử míc vang lên "alo 1...".
Chỉ lát sau, tạp âm đã dần biết mất, thay vào đó là giọng nói dễ nghe của một cô gái phát ra: "Xin chào các vị lãnh đạo tôn quý, các vị khách quý, cùng tất cả các bạn học..."
Âm thanh phát ra trong trẻo, tiếng phổ thông tiêu chuẩn. Trần Hán Thăng nghe giọng quen thuộc: "Là chị Cốc Hoán Hoán?"
Nguỵ Quân gật đầu.
"Chị ấy đang làm gì vậy?"
Trần Hán Thăng híp mắt tỏ ra khó hiểu: "Thà rằng hát một bài có phải hơn không? Dù sao đây cũng là lần cuối, tranh thủ xoã một lần có sao đâu?"
Thật ra, hắn chỉ đề nghị vớ vẩn thôi. Dù sao, Cốc Hoán Hoán cũng không nghe thấy.
Không nghĩ tới, Nguỵ Quân nghe được lời này, quay qua nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng, sau đó bỗng nhiên nói: "Cậu nói đúng."
Nguỵ Quân đứng dậy, hít một hơi thật sâu. Trần Hán Thăng nghĩ thầm, tên này lại muốn gây chuyện rồi đây.
Ngay lập tức, Nguỵ Quân hét lên một tiếng thật lớn: "Hát một bài đi."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Ban đầu, ở chỗ này là khung cảnh náo nhiệt, sau đó là tiếng thử mic của đài phát thanh, khiến cho anh mắt mọi người đều tập trung tới. Họ nghe một đoạn mới phát hiện là lãnh đạo tập trước bản thảo, các sinh viên đang định hướng sự chú ý qua chỗ khác, bỗng nhiên tiếng của Nguỵ Quân vang lên.
Đám làm việc hậu cần, cũng vẫn động viên còn khó chịu, chớ đừng nói gì đến vài thành phần đến xem cho có lệ. Đám người ngạc nhiên nhìn về phía Nguỵ Quân.
Trần Hán Thăng là người phản ứng đầu tiên, loại chuyện này sao có thể thiếu hắn được chứ?
Hắn lập tức đứng lên, vận hết công lực hét to: "Chị Cốc, hát một bài đi?"
Trần Hán Thăng không chỉ hô theo, mà tên cũng đã nói ra.
Nguỵ Quân thấy có người trợ giúp, càng tỏ ra phấn khích. Cảm xúc trong lòng anh ta, giống như quay trở lại thời tuổi trẻ.
"Hát một bài đi?"
Nguỵ Quân hô lên lần nữa.
Trần Hán Thăng thích thú cảm giác này, không thể tỏ ra yếu thế: "Một hai ba bốn năm sáu bảy, chúng tôi chờ thật sự rất sốt ruột."
Câu nói này lập tức kêu gọi người thứ 3 lên tiếng. Sinh viên năm nhất vừa trải qua huấn luyện quân sự chưa lâu, trong lúc huấn luyện thường hô khẩu hiệu "một hai ba bốn năm, chúng tôi đợi thật vất vả, một hai ba bốn năm sáu bảy chúng ta đợi thật sốt ruột", nên vẫn còn chưa quên.
Trần Hán Thăng hô to lần nữa, có vài sinh viên đã đồng thanh hô theo.
Rất nhanh, lời nói này giống như lửa cháy vậy, từ chỗ làm việc của đội hậu cần, bắt đầu lan ra khiến toàn bộ sinh viên có mặt trong sân thể dục đồng thanh hô hoán.
Rất nhiều sinh viên chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết nhiều người hô thì mình hô theo thôi.
"Hát một bài đi."
"Một hai ba bốn năm, chúng ta thật vất vả."
"Một hai ba bốn năm sáu bảy, chúng ta đợi thật sốt ruột."
...
Khẩu hiệu kêu vang động trời. Hồ Lâm Ngữ lại gần Thẩm Ấu Sở, thì thầm vào tai cô ấy: "Bạn trai của cậu nếu sinh sớm 100 năm, nhất định thuộc thành phần nguy hiểm, tên đó rất biết kích động lòng người."
Thẩm Ấu Sở đỏ mặt không dám lên tiếng, nhưng bản thân cô rất sùng bái Trần Hán Thăng, vì sao hắn có thể làm vậy trước mặt nhiều người như vậy.
Bản thân mình nói chuyện với một người xa lạ còn nói không rõ chữ nữa.
Nguỵ Quân và Trần Hán Thăng cùng nhau "quấy rối", khiến chỗ đài phát thanh im lặng một lúc, sau đó mới phản ứng lại.
Dù sao Cốc Hoán Hoán cũng là trưởng đài phát thanh của trường, từ xưa cô đã có tiếng với khả năng ca hát, loại việc này sao có thể làm khó được cô.
Ban đầu, ở chỗ này là khung cảnh náo nhiệt, sau đó là tiếng thử mic của đài phát thanh, khiến cho anh mắt mọi người đều tập trung tới. Họ nghe một đoạn mới phát hiện là lãnh đạo tập trước bản thảo, các sinh viên đang định hướng sự chú ý qua chỗ khác, bỗng nhiên tiếng của Nguỵ Quân vang lên.
Đám làm việc hậu cần, cũng vẫn động viên còn khó chịu, chớ đừng nói gì đến vài thành phần đến xem cho có lệ. Đám người ngạc nhiên nhìn về phía Nguỵ Quân.
Trần Hán Thăng là người phản ứng đầu tiên, loại chuyện này sao có thể thiếu hắn được chứ?
Hắn lập tức đứng lên, vận hết công lực hét to: "Chị Cốc, hát một bài đi?"
Trần Hán Thăng không chỉ hô theo, mà tên cũng đã nói ra.
Nguỵ Quân thấy có người trợ giúp, càng tỏ ra phấn khích. Cảm xúc trong lòng anh ta, giống như quay trở lại thời tuổi trẻ.
"Hát một bài đi?"
Nguỵ Quân hô lên lần nữa.
Trần Hán Thăng thích thú cảm giác này, không thể tỏ ra yếu thế: "Một hai ba bốn năm sáu bảy, chúng tôi chờ thật sự rất sốt ruột."
Câu nói này lập tức kêu gọi người thứ 3 lên tiếng. Sinh viên năm nhất vừa trải qua huấn luyện quân sự chưa lâu, trong lúc huấn luyện thường hô khẩu hiệu "một hai ba bốn năm, chúng tôi đợi thật vất vả, một hai ba bốn năm sáu bảy chúng ta đợi thật sốt ruột", nên vẫn còn chưa quên.
Trần Hán Thăng hô to lần nữa, có vài sinh viên đã đồng thanh hô theo.
Rất nhanh, lời nói này giống như lửa cháy vậy, từ chỗ làm việc của đội hậu cần, bắt đầu lan ra khiến toàn bộ sinh viên có mặt trong sân thể dục đồng thanh hô hoán.
Rất nhiều sinh viên chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết nhiều người hô thì mình hô theo thôi.
"Hát một bài đi."
"Một hai ba bốn năm, chúng ta thật vất vả."
"Một hai ba bốn năm sáu bảy, chúng ta đợi thật sốt ruột."
...
Khẩu hiệu kêu vang động trời. Hồ Lâm Ngữ lại gần Thẩm Ấu Sở, thì thầm vào tai cô ấy: "Bạn trai của cậu nếu sinh sớm 100 năm, nhất định thuộc thành phần nguy hiểm, tên đó rất biết kích động lòng người."
Thẩm Ấu Sở đỏ mặt không dám lên tiếng, nhưng bản thân cô rất sùng bái Trần Hán Thăng, vì sao hắn có thể làm vậy trước mặt nhiều người như vậy.
Bản thân mình nói chuyện với một người xa lạ còn nói không rõ chữ nữa.
Nguỵ Quân và Trần Hán Thăng cùng nhau "quấy rối", khiến chỗ đài phát thanh im lặng một lúc, sau đó mới phản ứng lại.
Dù sao Cốc Hoán Hoán cũng là trưởng đài phát thanh của trường, từ xưa cô đã có tiếng với khả năng ca hát, loại việc này sao có thể làm khó được cô.
Không bao lâu, tiếng của cô lại vang lên qua sự khuếch đại của microphone: "Nếu như mọi người đã nhiệt tình yêu cầu, vậy mình cũng xin phép được hát bài "Truy Mộng Nhân"."
"Oa, oá, oà..."
Tiếng hoan hô ngập tràn sân thể dục, giống như mưu kế đã đạt được. Mãi đến khi lời ca "Truy Mộng Nhân" vang lên, tiếng ồn ào mới dần nhỏ lại.
Hãy để thanh xuân thổi lên mái tóc dài.
Mang theo giấc mộng của nàng.
Bất tri bất giác, chốn đô thành lịch sử này.
Đã ghi nhớ bóng dáng nụ cười của nàng.
...
Hãy nhìn ta dù chỉ một lần, đừng để hồng nhan phòng không gối chiếc.
Thanh xuân không hối hận, chỉ người tình là vĩnh viễn.
...
Giai điệu "Truy Mộng Nhân" có phần đau buồn, nhưng lời bát hát lại rất có ý tứ. Mặc dù nó không phải bài hát được trình bày bởi những người nổi tiếng như Châu Kiệt Luân, Lâm Tuấn Kiệt hay SHE thời này. Nhưng nó đánh thẳng vào cảm xúc của từng sinh viên.
Sinh viên năm nhất mới bước ra khỏi cánh cổng trường cấp ba, mang theo rất nhiều hoài bão hướng tới Tài Viện. Tài Viện cũng không để cho bọn họ thất vọng, ca khúc này vang lên, biểu hiện rất rõ được sự tự do của sinh viên đại học.
Sinh viên năm hai, năm ba. Nhóm người này đã dần quen thuộc cuộc sống đại học, đã có người định hướng được con đường tương lai, như thi nghiên cứu sinh, làm them, thậm chí có người đã xác định rõ công việc sau này.
Về phần sinh viên năm 4. Bài hát này do một sinh viên năm cuối thể hiện, có thể hiểu rằng nhóm sinh viên này bắt đầu có những hoài niệm tuổi thanh xuân.
Buổi chiều Kiến Nghiệp, cái nắng vừa phải, trên bầu trời mặt trời lười biếng treo trên đó. Tất cả sinh viên có mặt trên sân thể dục, đều bị bài hát tác động rơi vào những ký ức. Sau khi bài hát kết thúc, đám người còn chưa thấy thoả mãn.
Có số ít người vẫn còn gân cổ lên la "hát thêm bài nữa", lần này Trần Hán Thăng không đánh nhịp theo.
Loại hình thức này chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, dù làm lại 1 lần hay nhiều lần cũng không bao giờ đạt được sự hoàn mỹ như lần đầu tiên.
"Cảm ơn."
Nguỵ Quân chân thành hướng về phía Trần Hán Thăng nói lời cảm ơn.
Trần Hán Thăng cười cười, nghĩ trong lòng rằng anh hãy cố mà chân trọng. Bởi vì, sau khi tốt nghiệp loại người mà các người gặp được là những kẻ xấu giống anh mày đây này.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Buổi chiều, Trần Hán Thăng không còn lười biếng nữa, nghiêm túc làm một số chuyện trọng chức trách của mình. Lúc trời chạng vạng tối, hắn quay qua nói với Thẩm Ấu Sở: "Tối này chúng ta cùng nhau ăn cơm nhá?"
Thẩm Ấu Sở nhìn qua Hồ Lâm Ngữ.
Lập tức, Trần Hán Thăng đã hiểu, gần đây hai người thường xuyên ăn chung với nhau. Trần Hán Thăng thoải mái nói: "Lâm Ngữ, cùng đi ăn cơm nhá? Tôi mời khách."
Hồ Lâm Ngữ tỏ ra không vui: "Tôi không muốn làm bóng đèn."
"Cái này dễ thôi, mình sẽ gọi thêm người nữa là được chứ gì."
Trần Hán Thăng tỏ ra biết điều. Lúc này Hồ Lâm Ngữ mới đồng ý.
Trần Hán Thăng cũng không phải nói cho có, hắn thật sự kêu hai người nữa tới dùng cơm. Ngồi xuống bàn ăn, Trần Hán Thăng vừa gắp thức ăn cho Thẩm Ấu Sở, vừa quay qua nói với Hồ Lâm Ngữ: "Đừng nên khách sáo, ăn nhiều một chút."
Hồ Lâm Ngữ mở to hai mắt, trợn trừng nhìn một cái.
Bởi vì, Trần Hán Thăng gọi đến hai người, một là Lưu Bằng Phi, người còn lại là Thu An Bình. Một đôi yêu nhau đích thực.
Hồ Lâm Ngữ không muốn làm bóng đèn của Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở. Hiện giờ không chỉ là bóng đèn, mà bóng đèn này còn tăng thêm công suất, kiêm luôn của Lưu Bằng Phi và Thu An Bình nữa.