Mục lục
Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã là người một nhà, dù cho tiền thuê không nhận được ưu đãi gì, nhưng những chỗ tốt khác thì vẫn đạt được.

Ví dụ như vị trí.

Lưu Húc tìm kiếm trong những gian hàng còn thừa lại của trung tâm lập nghiệp, một vị trí tốt nhất dành cho Trần Hán Thăng, thậm chí còn sai người đưa tới hai bình hoa để tặng.

Trần Hán Thăng cảm giác có phần long trọng quá rồi, bởi hai bình hoa đó cao hơn nửa người, đã thế còn rất đẹp. Đây là đồ vật dùng để trang chỉ cửa ra vào, nếu xét về giá cả còn cao hơn so với tặng phẩm của mình rất nhiều.

"Anh Lưu, anh khách khí quá. Bình hoa này cũng không rẻ đâu." Trần Hán Thăng nói.

"Vừa rồi đã nói, giữa chúng ta không nên nhắc đến tiền."

Lưu Húc cười ha hả nói: "Đây là đồ vật mua đường phố tại Miếu Phu Tử, cũng không phải đồ cổ, chỉ là nhìn cũng tương đối đẹp mặt. Mà cửa phòng hành chính lại không thích hợp đồ vật này, chi bằng đem tặng cho các cậu làm ăn, chúc may mắn."

Trần Hán Thăng cảm thấy không thể từ chối nữa, dù sao đây cũng là vật phẩm người nghiên cứu văn hoá phi vật thể tặng, đẩy qua đẩy lại cũng không hay: "Vậy em cám ơn anh Lưu. Để em lau khô rồi bày trước cổng, như vậy mọi người đều có thể nhìn thấy."

Lưu Húc gật đầu: "Vậy các cậu làm việc đi, tôi về phòng làm việc trước."

Trung tâm khu lập nghiệp bỗng dưng mọc ra một "hàng xóm mới", khiến cho ai nấy đều tò mò. Lưu Bằng Phi là một người chẳng có tiếng tăm gì, nhưng Thu An Bình trước kia là phó hội trưởng hội học sinh, nên rất nhiều người biết đến.

"Chị Thu, chị cũng muốn mở cửa hàng sao?"

"Đúng vậy, sau này nhờ mọi người giúp đỡ thêm."

"Chuẩn bị làm về phương diện nào vậy?"

"Chuyển phát nhanh."

Có người nghe được, lập tức quay trở về báo cáo. Bởi trung tâm lập nghiệp cũng có cửa hàng chuyên về mảng chuyển phát nhanh.

Trần Hán Thăng đang chỉ cho Lưu Bằng Phi cách trang điểm lại gian hàng, làm sao vừa đơn giản vừa thu hút. Bỗng có một người đi tới, miệng hùng hổ nói lớn: "Thật con mẹ nó, đứa nào dám đến địa bàn của ông mày tranh đoạt vậy, để tao xem đứa nào ngu xuẩn như vậy?"

Trần Hán Thăng quay đầu lại nhìn, vẻ mặt có phần ngạc nhiên.

Đây là người quen, thằng này chính là người hôm đó tại quán nướng Hương Mộc Hương, đã từng ép buộc Thương Nghiên Nghiên cùng Trịnh Quan Đề đến uống rượu cùng, tên béo có hình săm. Nếu hôm đó, Bành Cường không dẫn người đến, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trọng Thông là công ty chuyển phát nhanh mới thành lập năm ngoái, trong ngành nghề chuyển phát nhanh chỉ là một người mới. Địa vị cùng nhân sự của tên mập trong giới chuyển phát nhanh cũng không thể cao bằng Chung Kiến Thành cùng Bành Cường được, nên lúc đó Trần Hán Thăng ép tên này phải uống 1 chai Hennessy.

Hiện tại, Trần Hán Thăng tới đoạt địa bàn, có thể nói đây là thù cũ cộng thêm hận mới.

"Thì ra là mày."

Mập mạp gõ gõ tàn thuốc. Trần Hán Thăng không phải loại sinh viên hù doạ thoải mái. Đêm đó, thằng này chính miệng nói "một với một" cùng mình.

Trần Hán Thăng cũng cảm thấy ngạc nhiên: "Mày là sinh viên Khoa Viện Kim Lăng?"

"Tao không phải là loại sinh viên chỉ biết học vẹt, ông mày chính là ông chủ có cửa hàng nơi này." Mập Mập ngang ngược nói.

Cách thức làm việc của tên mập này cũng khá giống Trần Hán Thăng. Thằng này dựa vào ưu đãi của viêc sinh viên lập nghiệp, tự bỏ vốn ra mở cửa hàng.

"Căn phòng này rất được, năm đó tao cũng muốn có, không ngờ con chó Lưu Húc lại không cho."

Tên mập nhìn căn phòng ghen tỵ, sau đó sờ sờ bình hoa, cười nói: "Trơn trượt giống hệt làn da con gái."

Trong phòng có cả Thu An Bình, nên tên mập cố tình nói lời mất dậy.

"Đúng vậy, hoàn toàn bóng loáng."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm, mày định dùng trò vặt này khiến ông mày buồn nôn sao? Thế mà dám đùa giỡn người của tao?

Hắn cũng đưa tay sờ sờ cảm nhận, sau đó nhìn chằm chằm tên mập nói ra: "Có phần giống vợ mày."

"Đệt mịa, mày nói cái gì đấy?"

Mập mạp ném điếu thuốc, ý định muốn đánh nhau. Trần Hán Thăng nào có sợ, hai người lập tức ôm nhau ngã cùng một chỗ.

Sức lực Trần Hán Thăng lớn, còn thằng kia trọng lượng lợn. Song Trần Hán Thăng còn có người giúp đỡ.

Lưu Bằng Phi nén giận từ nãy đến giờ, xông lên đấm liên tục. Việc đánh nhau ngày càng hấp dẫn người đến xem, ngay cả Lưu Húc cũng bị hấp dẫn đến.

Vất vả lắm mọi người mới tách được ba người ra, quần áo ai nấy đếu rách hết. Nhưng bởi vì 2 đánh 1, nên tên mập còn dính phải một vài vết thương nhẹ.

Thằng này hung hăng nhổ một ngụm nước bọt toàn máu nói: "Bọn mày chờ đấy, ông mày mà cho cửa hàng này mở ra, ông là con chúng mày."

Tên mập nói xong, đẩy đám đông sinh viên đang xem ra, trở về cửa hàng của mình nghĩ biện pháp chén ép Trần Hán Thăng.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Lưu Bằng Phi còn muốn đáp trả lại vài câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Trần Hán Thăng, lập tức dừng lại không dám nói nữa.

...

"Anh Lưu, xin lỗi anh. Lại dẫn tới phiền toái cho anh rồi."

Trần Hán Thăng chỉnh lại quần áo, mặt xấu hổ nói lời xin lỗi Lưu Húc.

Lưu Húc an ủi: "Không có gì, vì sao các người lại đánh nhau vậy?"

"Anh Lưu, anh cũng biết em là người thành thật, chỉ muốn làm một người làm nghề chuyển phát nhanh bình thường."

Trần Hán Thăng dùng giọng thành khẩn giải thích: "Nhưng người kia cảm thấy chúng tôi đến đoạt địa bàn của họ, cho nên tới trước cửa hàng chúng tôi huênh hoang, đã thế còn dùng lời lẽ khiếm nhã đùa giỡn chị Thu, làm cho chúng tôi không thể nào nhịn được."

"Tiểu Thu, tên đó đùa giỡn em sao?"

Lưu Húc hỏi.

Thu An Bình im lặng gật đầu.

"Tên khốn này."

Lưu Húc rất tức giận, đây là chuyện khiến người theo đuổi nghệ thuật không thể nhịn được.

"Anh Lưu."

Trần Hán Thăng nói thêm vào: "Anh Lưu, lúc nãy người kia có nói không cho cửa hàng em mở cửa, em có chút sợ."

Lưu Bằng Phi sững sờ, sao Trần Hán Thăng có thể trở nên nhút nhát như vậy. Tên này vừa này không nói thêm lời nào đã xông vào đánh người ta cơ mà.

Lưu Húc nghe thấy vậy càng tức giận: "Nơi này là chỗ tên đó thích làm gì thì làm sao? Cậu không cần suy nghĩ nhiều."

Trần Hán Thăng giống như vẫn còn lăn tăn, cố gắng nói thêm lời nữa: "Anh Lưu, hay anh hoàn tiền lại cho bọn em. Bên em sẽ rút lui khỏi nơi này."

Lưu Bằng Phi trong lòng hiện lên vô số dấu hỏi, thị trường này không phải hắn đã chuẩn bị rất lâu rồi sao?

Lưu Húc cũng trợn tròn đôi mắt, cố gắng khuyên nhủ: "Hán Thăng, hợp đồng đã ký rồi, không thích hợp thay đổi đâu. Cậu không cần phải lo lắng, nếu như tên đó còn một lần nữa, bọn tôi dù cho phải bồi thường tiền hợp đồng, cũng nhất định đuổi ra khỏi trung tâm lập nghiệp."

Lúc này, Trần Hán Thăng mới không nói thêm về vấn đề "trả tiền rời đi" nữa.

Lưu Húc rời đi, Lưu Bằng Phi còn quá nhiều điểm nghi vấn. Nhưng Trần Hán Thăng không giải thích, có nhiều thứ phải tự mình hiểu ra mới được.

Lưu Bằng Phi gật đầu: "Đây vốn là thị trường của Thâm Thông, nhưng từ sau khi Trọng Thông thuê được cửa hàng, sức ảnh hưởng của Thâm Thông ngày càng nhỏ. Tôi đã từng nói chuyện này với quản lý Chung, nhưng ông ấy dường như không để ý."

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Thị trường của Chung Kiến Thành không đặt trọng tâm vào trường học, nên không xem trọng cũng là bình thường.

Với lại, có cửa hàng cùng không có cửa hàng ở giữa chênh lệch vẫn là khá lớn.

Cửa hàng giống như địa điểm căn cứ, có thể ổn định phát triển cùng mở rộng thêm sức ảnh hưởng, cộng với chiếm được sự tín nhiệm của phần lớn sinh viên.

Chẳng trách, với năng lực của Lưu Bằng Phi mà vẫn không làm ra được kết quả ưng ý, thì ra bị Trọng Thông áp chế.

Trần Hán Thăng tiếp tục yên lặng suy nghĩ, Lưu Bằng Phi vội lên tiếng: "Anh Trần, chúng ta thật sự phải rút đi sao?"

"Cậu tin chuyện này?"

Trần Hán Thăng liếc tên này: "Bằng Phi, tôi giao cho cậu một nhiệm vụ. Chuyện này cậu nhất định phải hoàn thành."

Lưu Bằng Phi nhìn sắc mặt nghiêm túc của Trần Hán Thăng, lập tức nghiêm chỉnh nói: "Anh Trần, anh nói đi."

"Tôi vừa rồi quan sát, trung tâm lập nghiệp không hề có phòng bảo vệ cùng phòng giám sát."

Trần Hán Thăng chỉ vào hai bình hoa thuỷ tinh trước cửa nói: "Nửa đêm nay, cậu lặng lẽ đập bọn chúng đi."

"A?"

Lưu Bằng Phi căn bản không hiểu: "Bình hoa này rất đắt, với lại sao chúng ta phải đập đi đồ của mình?"

"Không phải chúng ta đập."

Trần Hán Thăng cười cười: "Là tên mập kia, đánh thua chúng ta, thẹn quá hoá giận nên buổi tối lén đập chúng đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK