Lê Vãn Ca chưa kịp phản ứng, Mộ Thừa Huyền đã giống như dã thú xông tới.
Thân thể bọn họ quấn quýt lấy nhau, sau đó lại tình cờ chạm vào điện thoại di động mà lúc trước Mộ Thừa Phong ném trên giường.
Trong điện thoại di động vẫn đang phát đoạn video nhỏ, truyền ra những âm thanh khiến người ta xấu hổ, sớm đã khiến cho người đàn ông tâm viên ý mã...
"Người phụ nữ sau này còn để cho tôi tìm được những đoạn video nhỏ kỳ quái này trên điện thoại của cô, đừng trách tôi lại dùng phương thức này mà trừng phạt cô!"
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Mộ Thừa Huyền bình tĩnh tắt video đang phát trên điện thoại, dùng giọng điệu bá đạo cảnh cáo cô.
Hắn còn không biết, người phụ nữ này nhìn thì thanh thuần, rốt cuộc từ nơi nào mà làm ra được những đoạn video lộn xộn này?
Buồn cười nhất là cô còn dùng cái loại video không biết lấy từ đâu ra này để dẹp yên Tôn Hiểu Hiểu phiền phức đó, hắn không đưa gậy cho cô thì cô không thể vượt qua được.
"Mộ tiên sinh, anh chắc chắn thân thể còn chưa hồi phục sao? Theo thể lực của anh thì sớm đã có thể xuất viện rồi."
Lê Vãn Ca bị hắn giày vò một phen, đến nói cũng không còn sức để nói nữa, chỉ có thể để lộ vẻ mặt ai oán, dùng ánh mắt biểu đạt sự kháng nghị.
Đây thực sự là một bệnh nhân ư?
Thiên lý ở đâu!
"Vết thương bên ngoài đã hồi phục, nhưng vết thương tâm lý vẫn chưa khỏi, đương nhiên vẫn phải tiếp tục nằm viện." %3D
Mộ Thừa Huyền có vẻ hài lòng với món ăn này, tâm trạng cũng trở nên tốt lên, lại nhàn nhã nằm trở lại giường.
Nói nhảm, hắn sắp xuất viện rồi còn có thể được ăn mỹ thực mà mỗi ngày người phụ nữ này tự động mang đến.
Về điểm này, hắn không thể dễ dàng xuất viện, có thể kéo dài một ngày, liền tính một ngày.
Huống hồ hắn vừa mới thả mồi nhử này ra, cá còn chưa cắn câu nên đương nhiên không thể vội vàng được.
Lê Vãn Ca nhìn chăm chú người đàn ông với vẻ mặt hoang mang: "Đôi khi tôi thực sự không hiểu anh, rõ ràng là một người nghiện công việc, sao anh lại đột nhiên trở nên tiêu cực chán chường như vậy? Anh là người đứng đầu tập đoàn Mộ thị, anh có biết những ngày anh ở trong bệnh viện, bên ngoài truyền đến biết bao lời nói khó nghe không?"
"Khó nghe đến thế nào?"
"Bọn họ nói rằng não của anh bị đập đến hỏng, trở thành kẻ ngốc rồi, Mộ thị sắp phải đối mặt với thảm họa lớn, những đối thủ mà anh bình thường đối đầu giờ đang muốn cố gắng đoàn kết để tìm anh trả thù, ngay cả trong nội bộ Mộ thị cũng không bình yên, chẳng nhẽ anh đều không lo lắng sao?”
"Có cái gì đáng để lo lắng đâu."
Mộ Thừa Huyền nhướng đôi mày đẹp, cười hờ hững: "Những tin tức đó vốn dĩ là do tôi sai người tung ra."
"Anh sai người tung tin?"
Lê Vãn Ca càng thêm hoang mang hỏi: "Tại sao lại cố tình truyền ra loại tin tức này? Dưới tình huống bình thường, người phụ trách chính của một công ty có chuyện gì xảy ra, không phải là phải bỏ nhiều tiền ra mới áp chế được tin tức sao? Tại sao anh lại làm ngược lại?"
"Rất đơn giản..."
Mộ Thừa Huyền nhìn Lê Vãn Ca, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: “Bởi vì tôi phát hiện, trong bộ máy cao cấp của Mộ thị có kẻ phản bội, tôi muốn nhân cơ hội này tìm ra người dám phản bội sau lưng tôi. "
"Kẻ phản bội?"
Lê Vãn Ca cau mày, có chút kinh ngạc.
Bản thân công ty chính là một xã hội thu nhỏ, việc tranh giành quyền lực không có gì là lạ.
Nhưng còn có người dám phản bội sau lưng Mộ Thừa Huyền, khó có thể tưởng tượng được trái tim của người này mạnh mẽ đến mức nào!
"Kẻ phản bội này, chỉ có cô mới có thể bắt được."
Mộ Thừa Huyền nói bằng vẻ mặt phức tạp.
"Tôi?"
Lê Vãn Ca nuốt nước bọt, không biết người đàn ông này có phải đang ám chỉ điều gì không, vội vàng nói: "Trời đất chứng giám, tôi đối với Mộ tổng ngài là một tấm chân tình, trước nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội anh, tôi không có suy nghĩ đó, cũng không có lá gan đó, tôi..."
"Cô chột dạ như vậy để làm gì? Tôi đâu có nói cô phản bội tôi."
"Vậy ý của ngài là..."
"Trước mắt những gì tôi có thể tìm thấy là nội ứng bên trong của Mộ thị thường xuyên hoạt động với người của Kiều thị. Gần nhất nửa năm, tập đoàn Kiều thị luôn có thể cạnh tranh tài nguyên với Mộ thị vào một thời điểm đặc biệt khéo léo, người này nếu như không được tìm thấy, Mộ thị sẽ không có ngày bình yên. "
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói, ánh mắt phát ra sự tức giận "Kẻ nào dám phản bội
tôi, tôi sẽ cho hắn biết sự tàn nhẫn của nhân tính."
Lê Vãn Ca nhìn dáng vẻ lạnh lùng của người đàn ông, ngón tay lặng lẽ siết chặt, trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
Cô hiểu rõ hơn ai hết, người đàn ông này có bao nhiêu tính toán chi li.
Không dám tưởng tượng nếu như một ngày thân phận của cô bị bại lộ, kết cục hẳn là sẽ rất bi thảm.
"Haha, tôi đang nói đến những người đã phản bội tôi, cô sợ cái gì? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, chưa gì đã tái nhợt rồi..."
Mộ Thừa Huyền là một người nhạy bén, dễ dàng nhận ra điều gì đó không thích hợp trong biểu hiện của Lê Vãn Ca.
Bàn tay của hắn chế trụ sau gáy người phụ nữ, kéo cô lại gần mình, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên gò má tái nhợt của cô, hỏi: "Cô thông minh như vậy, nhất định sẽ không phản bội anh, đúng không?"
"Tôi, tôi sẽ không phản bội anh."
Cơ thể Lê Vãn Ca run lên, giọng nói khô khốc.
"Cô bé ngoan, cô biết nên làm thế nào mà, đừng để tôi thất vọng!"
Mộ Thừa Huyền nói xong, liền ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô mãi không dứt.
Lê Vãn Ca không dám động đậy, run rẩy đáp lại.
Nụ hôn của người đàn ông dường như là dấu ấn của ma quỷ, cô muốn trốn tránh thế nào cũng không được.
Bầu trời đêm xinh đẹp.
Kiều Tư Nam đợi Lê Vãn Ca ở nhà hàng đã lâu.
Giống như nam sinh bình thường trong buổi hẹn hò đầu tiên, hắn cố ý ăn mặc đẹp đẽ, hết lần này đến lần khác nhìn đồng hồ trên cổ tay, tâm trạng giống như biểu hiện của hắn, không kiềm chế được kích động.
Lê Văn Ca thay trang phục giản dị, đeo kính râm và đeo khẩu trang, khiêm tốn đến nhà hàng.
Ở khoảng cách xa, cô quan sát Kiều Tư Nam, tâm trạng càng ngày càng phức tạp.
Người đàn ông này dường như thực sự quan tâm đến cô, trong vòng chưa đầy mười phút, nhìn đồng hồ năm lần, tỉa tóc bốn lần, kéo vạt áo ba lần.. giống như một người đàn ông ngỏ lời cầu hôn, chờ đợi nữ thần mà mình yêu.
Điều này khiến cho Lê Vãn Ca tin rằng những gì hắn nói ở câu lạc bộ đêm đó có thể cũng có mấy phần sự thật?
Hắn nói rằng đã thích cô từ rất lâu rồi!
Hắn có thể giúp cô báo thù, chỉ cần cô nói một lời, anh sẽ khiến những kẻ đã từng hại cô phải quỳ xuống chuộc tội!
Hắn nói, năm năm trước, hắn không cứu cô là việc sai lầm trong cuộc đời!
Những lời này có bao nhiêu là cảm động!
Vừa nghĩ đến bản thân, người đã từng hèn mọn đến mức chính mình không thể chịu đựng nổi, được một người chưa hề quen biết cẩn thận đặt trong lòng như vậy, làm sao có thế không xúc động?
Nhưng bây giờ, mục đích của cô khi tiếp cận hắn là để kéo hắn xuống địa ngục không bao giờ được phục hồi!
"Vị phu nhân này, xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Người phục vụ thấy Lê Vãn Ca đứng trong góc quá lâu, không nhịn được hỏi.
Kiều Tư Nam nghe thấy tiếng, hắn nhanh chóng quay người lại, vừa vặn chạm đến ánh mắt của Lê Vãn Ca.
"Cô, cô đến rồi, sao... sao lại không vào?"
Người đàn ông xoa tay, lo lắng đến mức ăn nói lộn xộn.
Xem
Danh Sách Chương: