Mộ Thừa Huyền cao cao tại thượng mà đứng đó, ánh mắt cao ngạo, khí thế bức người, anh cười như không cười nói: "Sớm đã nghe nói Kiều gia anh nổi tiếng phong lưu, tôi có lòng đưa phụ nữ tới làm vui, theo lý mà nói anh nên kính tôi một ly."
Lời của anh khiến Lê Vãn Ca rất phẫn nộ, bàn tay nắm lại càng chặt.
Làm vui?
Anh xem cô là gì chứ, tiếp khách sao?
Cảm giác bị sỉ nhục khiến cô rất muốn bỏ đi.
Nhưng cô biết, muốn giành được tín nhiệm của Mộ Thừa Huyền, cửa ải này cô bắt buộc phải qua.
"Kiều gia, trước khi ngài kính Mộ tổng, thì tôi kính anh một ly trước, rất vinh hạnh có thể thông qua Mộ tổng mà làm quen với anh."
Lê Vãn Ca bình tĩnh rót cho mình một ly, sau đó phóng khoáng mà một hơi cạn sạch.
Đôi mắt dài hẹp của Kiều Tư Nam dò xét trên dưới cô một phen: "Ha ha, thú vị."
Mộ Thừa Huyền mặt không chút biểu tình mà nhìn cô, ánh mắt có chút lạnh, mang theo cảm xúc không rõ.
"Nếu như Mộ tổng đã có lòng như vậy, vậy Kiều mỗ tôi cũng làm người hiểu lý lẽ. Tiểu mỹ nữ này nếu có thể một hơi uống hết toàn bộ rượu trên bàn này, thì mảnh đất ở Nam Môn đó tôi chủ động nhường lại cho Mộ Thị các anh, thế nào?"
Ngón tay dài của Kiều Tư Nam xoa cằm, nụ cười tà ác giảo hoạt.
Mộ Thừa Huyền nhún vai, bộ dạng không quan tâm, ánh mắt lạnh tanh, không nóng không lạnh mà nhìn Lê Vãn Ca: "Tôi không có ý kiến, xem ý của cô vậy."
Lê Vãn Ca rất rõ, anh đây là cố ý chơi cô, hơn nữa còn dồn vào chỗ chết.
Cô không muốn nhận thua, căn răng quyết định liều.
"Tửu lương của tôi không tốt, hy vọng Kiều gia nói được làm được, như vậy cũng không uổng tấm lòng của tôi với Mộ tổng."
Lê Vãn Ca sau khi nói xong liền trực tiếp mở nắp rượu, ngửa đầu uống.
"Không hổ là nữ nhân của Mộ tổng, quả thực rất thú vị."
Kiều Tư Nam nhìn Lê Vãn Ca, ý cười nơi khóe miệng càng sâu.
Các kiểu phụ nữ anh gặp nhiều rồi, nhưng kiểu giống như Lê Vãn Ca vẫn là lần đầu gặp.
Nếu mục địch của Mộ Thừa Huyền là dùng mỹ nhân kế thì anh gần như thành công rồi.
Rượu tây từng chai từng chai bị Lê Vãn Ca uống hết, chất đống chai rỗng trên bàn trà.
Tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Kiều Tư Nam vẫn đợi Mộ Thừa Huyền kêu dừng, Mộ Thừa Huyền lại vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng theo dõi.
Dạ dày Lê Vãn Ca rất khó chịu, giống như muốn nổ tung, đầu càng choáng váng.
"Kiều gia, chai cuối cùng, anh đoán tôi có thể uống hết không?"
Cô cầm chai rượu đó lên, loạng choạng mà đi tới trước mặt Kiều Tư Nam, nụ cười xinh đẹp hỏi.
"Còn uống, không cần mạng nữa?"
Kiều Tư Nam quả thực không nhịn nổi nữa, đoạt lấy chai rượu trong tay cô.
Hai bên giằng co, cô đứng không vững liền ngã vào lòng anh ta.
Cánh tay dài của Kiều Tư Nam ôm lấy vòng eo thon của cô, nửa đùa nửa thật mà nói: "Nể tình cô nhiệt tình ngã vào lòng như vậy, đất tôi có thể nhường, chỉ là phần ân tình này… cô dám trả không?" . Đam Mỹ Hay
"Kiều gia, ân tình tôi chắc chắn sẽ trả, nhưng anh cũng nói lời giữ lời đấy!"
Lê Vãn Ca có chút xấu hổ mà giãy thoát ra khỏi vòng tay của anh ta, miễn cưỡng cười nói.
Nói xong, cô tự nhiên chột dạ, dè dặt nhìn Mộ Thừa Huyền.
"Hợp đồng chuyển nhượng đất, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý gửi cho cậu."
Mộ Thừa Huyền không thèm nhìn cô một cái, chỉ lạnh lùng nói với Kiều Tư Nam.
"Được thôi, Mộ Thừa Huyền, cậu đúng là đủ tàn nhẫn, tôi xem như được mở mang kiến thức rồi."
Kiều Tư Nam lắc đầu, khuôn mắt anh tuấn bất cần đó lộ ra nụ cười không biết là bội phục hay là xem thường nữa.
Sau đó anh ta nhét một tấm danh thiếp mã vàng vào trong cổ áo Lê Vãn Ca, vẻ mặt bỡn cợt nói: "Tiểu mỹ nữ, kim chủ này của cô không được rồi, không xót cô chút nào cả, lúc nào nghĩ thông suốt rồi thì khi nào tới chỗ tôi, Kiều gia tôi tuyệt đối không bạc đãi cô."
Lê Vãn Ca uống đến mức mơ màng, đầu óc không tỉnh táo lắm, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Bên này, Mộ Thừa Huyền mặt lạnh, cơ thể cao lớn tản ra ý lạnh âm u, đã đi ra khỏi phòng bao.
"Mộ tổng, đợi tôi!"
Cô lắc lư mà đuổi theo.
Chân Mộ Thừa Huyền rất dài, đi rất nhanh, cô phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp.
Trong tình thế cấp bách, cô kéo anh lại.
"Mộ tổng, tôi không hiểu, là tôi làm sai gì sao, tại sao anh lại có địch ý với tôi như vậy?"
"Không hiểu?"
Mộ Thừa Huyền thanh âm rét lạnh, mang theo mấy phần chế giễu, lời nói sắc bén: "Chỉ cần là phụ nữ tiếp cận tôi, hoặc là hám tiền hoặc là hám quyền, tại sao tôi phải dùng sắc mặt tốt đối với loại phụ nữ như cô?"
"Tôi…"
Lê Vãn Ca ngẩn ra, do dự có nên phản bác lại không.
Trong sự căng thẳng, điện thoại của Mộ Thừa Huyền đột nhiên vang lên.
"Tiểu Bao bị sốt?"
Đôi mày đậm của anh chau lại, khuôn mặt vốn lạnh lùng lộ vẻ lo lắng.
"Cái gì, Tiểu Bao bị sốt? Bao nhiêu độ, nghiêm trọng không?"
Lê Vãn Ca ở bên cạnh, hỏi liên hồi như đại bác, vẻ mắt nóng lòng nhìn anh: "Chúng ta mau trở về xem thử!"
"Lê tiểu thư đối với con trai tôi, có phải đã quan tâm quá mức rồi không?"
Anh cúp máy, lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sâu xa mà sắc nhọn.
"Tiểu Bao đáng yêu như vậy, lại có duyên với tôi, nó bị sốt, tôi quan tâm nó không phải là lẽ đương nhiên sao?"
Lê Vãn Ca giải thích đâu ra đó khiến anh không thể phản bác.
Tình thế cấp bách, Mộ Thừa Huyền cũng lười dây dưa quá nhiều với cô, hai người liền cùng về Mộ Thị.
Trong phòng của Mộ Tiểu Bao, vây quanh là bác sỹ gia đình, bảo mẫu, cùng với Lương Ngọc Nghi.
"Tiểu Bao ngoan, nghe lời bác sỹ, uống thuốc được không?"
"Không muốn, không uống thuốc, Tiểu Bao không uống thuốc."
Khuôn mặt tròn vo của Mộ Tiểu Bao bị sốt mà đỏ bừng, khóc lắc đầu, giống như rất khó chịu.
Vừa vào cửa, Lê Vãn Ca liền nhìn thấy một màn này, lòng đau nhói.
Mộ Thừa Huyền chau mày, vẻ mặt nghiêm khắc đi vào phòng.
Mộ Tiểu Bao nhìn thấy Mộ Thừa Huyền thì rất vui, nhìn thấy Lê Vãn Ca sau lưng anh thì càng vui hơn, mắt sáng lên rất nhiều.
Cậu nhóc vốn không có sức lực gì, lúc này giống như con chim nhỏ, liền trượt xuống giường, nhào vào lòng Lê Vãn Ca.
"Mami, mẹ cuối cùng cũng chịu tới thăm Tiểu Bao rồi, Tiểu Bao nhớ mẹ lắm!"
Lê Vãn Ca ôm chặt Tiểu Bao vào lòng, để tránh khiến Mộ Thừa Huyền nghi ngờ cô, cô chỉ có thể kìm nén cảm xúc kích động trong lòng, cố ý tỏ vẻ bình tĩnh.
"Tiểu Bao, con sao lại không uống thuốc chứ, phải uống thuốc mới khỏi bệnh được, cơ thể mới không khó chịu như vậy nữa!"
Cả người cậu nhóc nóng giống như quả cầu lửa vậy, cô đau lòng vô cùng.
"Được rồi, Tiểu Bao có thể uống thuốc, có điều mami phải đồng ý với Tiểu Bao một điều kiện."
Mộ Tiểu Bao ôm chặt lấy cổ cô, đột nhiên bắt đầu trả giá.
Danh Sách Chương: