Đầu Lê Văn Ca dán vào trong lòng hắn, có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
Cô cũng không giãy giụa, dưới tư thế mập mờ này, ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt như hồ ly, vừa quyến rũ vừa hấp dẫn, hỏi: "Anh yêu ai sâu sắc vậy, nói nghe xem, không chừng tôi có thể tư vấn cho anh."
Kiều Tư Nam cúi đầu, nhìn người phụ nữ trong lòng.
Cho dù ở khoảng cách gần như vậy, nhưng vì sao lại cảm thấy khoảng cách giữa cô và hắn rất xa cách vậy?
Hình như hắn chưa từng đoán được cô, cũng chua từng bước vào đời CÔ...
"Vậy cô nghe cho kỹ đây, tôi yêu sâu sắc một người phụ nữ tên Lê Vãn Ca, cô giúp tôi hỏi cô ấy, phải làm như thế nào mới có thể khiến cô ấy bớt phòng bị tôi, để tôi đi vào trái tim cô ấy?"
Ngón tay thon dài của Kiều Tư Nam nâng chiếc cằm xinh xắn của cô lên, giọng nói mờ ám hỏi.
"Thật đáng tiếc, Lê Vãn Ca đã chết rồi, người đã chết, sao có thể lại gần được chứ?"
Lê Vãn Ca bình tĩnh cùng Kiều Tư Nam giả điên giả dại.
Kiều Tư Nam sắp bị tức đến điên rồi, phát điên ôm chặt cô, hỏi: "Vậy tôi lại nói thẳng, tôi yêu cô sâu sắc, tôi phải... phải làm như thế nào mới có thể biến tình đơn phương thành tình song phương đây?"
"Kiều Tư Nam, đừng yêu tôi, anh biết tôi chỉ lợi dụng anh mà thôi."
Lê Vãn Ca mặc cho Kiều Tư Nam ôm, giọng nói vô cùng bình tĩnh: "Nếu như anh chỉ muốn có được thân thể tôi, vậy bây giờ anh có thể có được, chỉ cần anh nói cho tôi biết người phản bội tập đoàn Mộ thị, đang hợp tác với Kiều thị các anh là ai?"
"Cô nói bậy gì đó!"
Kiều Tư Nam nhanh chóng thả Lê Văn Ca ra, giống như nơi thiêng liêng trong lòng bị vấy bẩn, gương mặt anh tuấn tức giận đến cực điểm,
Có đôi khi hắn cũng không biết nên làm gì với Lê Vãn Ca bây giờ.
Giống như bất luận hắn làm thế nào, cho dù móc tim ra cho cô, cô cũng sẽ bình thản cười một cái, sau đó tiện tay ném đi, nhãn cũng không nhãn một cái.
Kiều Tư Nam ơi Kiều Tư Nam, lúc trước hắn làm đau biết bao trái tim phụ nữ, bây giờ đã tới lúc hắn nên trà nợ, báo ứng của hắn tới rồi...
"Tình cảm tôi đối với cô không dơ bẩn như vậy, nếu như tôi chỉ muốn thân thể của cô, sao lúc trước không làm luôn mà chờ đến bây giờ, còn vì cô làm nhiều chuyện như vậy chú?"
Kiều Tư Nam nắm chặt tay, trong cơn tức giận cũng lộ ra sự thống khổ.
Lê Vãn Ca vẫn là bộ mặt không chút thay đổi, yên lặng sửa lại đầu tóc của mình, nói: "Vậy thì rất xin lỗi, thân thể của tôi có thể cho người có tác dụng với tôi, nhưng trái tim tôi sẽ không thuộc về bất kỳ người nào, nếu như anh không thể chấp nhận, vẫn nên từ bỏ sớm một chút, đừng lãng phí thời gian trên người tôi."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không từ bỏ."
Giọng nói của Kiều Tư Nam vô cùng chắc chắn, vô cùng cường thế.
Người mà hắn đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã trở về, làm sao hắn có thể tùy tiện từ bỏ chú?
"Mặc kệ giữa chúng ta là tình song phương hay đơn phương, đều không thể ảnh hưởng được tình cảm tôi đối với cô..."
"Si tình đến như vậy à, vậy không bằng trực tiếp nói cho tôi biết, nội ứng phản bội Mộ thị là ai?"
Tình cảm của Kiều Tư Nam càng sâu đậm, phản ứng của
Lê Văn Ca càng lạnh lùng.
Cô không hy vọng người đàn ông này sẽ càng lúc càng lún sâu...
"Nói thật cho cô biết, hiện tại tôi còn chưa biết rõ phản đồ của Mộ thị còn hợp tác với Kiều thị là ai, những chuyện này bình thường đều do anh rể của tôi xử lý, anh ta là người thích đi thám hiểm nhất, nếu như thật sự bắt được nội ứng này, tôi sẽ giúp cô."
Sau khi Kiều Tư Nam liên tục cân nhắc, liền lựa chọn thẳng thắn với Lê Vãn Ca.
Nếu như hắn thật sự biết nội ứng là ai, chỉ cần cô hỏi hắn, hắn tuyệt đối sẽ không hề giấu giếm mà nói cho cô trước tiên.
Đáng tiếc là hắn thật sự không biết.
"Anh rể của anh?"
Lê Văn Ca cau mày, rơi vào trầm tư.
"Cô lại suy nghĩ cái gì vậy, chú ý cho tôi, anh rể tôi là một tên vô cùng tiểu nhân, rất khó đối phó, tốt nhất là đừng chọc vào."
Kiều Tư Nam chỉ trán Lê Vãn Ca một cái, dùng giọng điệu nghiêm túc, cảnh cáo cô.
"Tôi có chừng mực."
Lê Vãn Ca đáp lại.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, tiếu như có gì mà phải sợ, ngay cả ác ma như Mộ Thừa Huyền cô còn có thể chịu đựng, tiểu nhân... mới dễ đối phó đấy!
"Tóm lại, cô hãy đợi tin tức của tôi, tôi mà tra được nội ứng là ai, sẽ lập tức nói cho cô biết."
Kiều Tư Nam cam kết với Lê Vãn Ca.
Từ khi hắn biết được thân phận của cô, hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, muốn là kỵ sĩ bảo vệ cô, tuyệt đối sẽ không để cô chịu chút tổn thương nào.
"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta tìm khách sạn ở một đêm, ngày mai lại đi tìm Nhậm Hào kia, như thế nào?"
Kiều Tư Nam đề nghị với cô.
"Có thể."
Lê Văn Ca gật đầu, không có dị nghị gì.
Thế là bọn họ tùy tiện tìm một khách sạn cao cấp, thuê hai phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, Kiểu Tư Nam tràn đầy hưng phần gõ cửa phòng Lê Vãn Ca.
Tối hôm qua hắn một đêm không nghĩ, mà tìm rất nhiều điểm vui chơi ở thành phố C, nghĩ nhân cơ hội này, dẫn cô đi vui chơi, ăn vặt ở đây, đi được tất cả những địa điểm nổi tiếng của thành phố C, để cô có thể thả lỏng một chút.
Gõ cả buổi cũng không có ai đáp lại.
Nhân viên dọn phòng đi ngang qua, nói với Kiều Tư Nam: "Tiên sinh, vị khách ở phòng này đã trả phòng trước rồi!"
"Trả phòng rồi?"
Kiều Tư Nam cả kinh trong lòng, sau khi nghĩ lại càng cảm thấy không ổn.
Hắn lập tức gọi cho Lê Vãn Ca, nhưng cô đã tắt máy.
Lại nhanh chóng gọi cho người đàn ông trung niên tối hôm qua, trực tiếp hỏi: "Hiện tại Nhậm Hào đang ở đâu?"
"A, Kiều nhị gia, sao ngài lại gọi cho tôi, khiến tôi vui quá, tôi..."
"Nói trọng tâm!"
Kiều Tư Nam nắm chặt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi đã không liên lạc với cậu ta nhiều năm rồi, nghe nói hiện tại cậu ta tự mình kinh doanh một quán cafe, địa chỉ là đường số 3 Vĩnh Hòa."
Sau khi Kiều Tư Nam cúp máy, chạy tới địa chỉ mà người đàn ông trung niên kia nói.
Sau đó, quả nhiên hắn gặp được Lê Văn Ca, chỉ là cảnh tượng có chút rắc rối.
"Bệnh tâm thần à, tôi không quen Cổ Thiên Thiên nào cả, mời cô ra ngoài!"
Một người đàn ông có vóc dáng cao lớn, tưởng mạo anh tuấn, giận dữ quát Lê Vãn Ca.
Vẻ mặt kia vô cùng đáng sợ, giống như chỉ cần mấy phút sau liền nổ tung.
"Sao anh có thể không biết Cổ Thiên Thiên chứ, cô ta là mối tình đầu của anh, cô ta còn mang thai con của anh nữa, vì sao anh không dám nhận là quen biết cô ta chứ?"
Lê Vãn Ca không sợ chết, càng lúc càng tới gần người đàn ông đó, giọng nói vô cùng gấp gáp.
"Nghe không hiểu sao, đã nói là chúng tôi không biết Cố Thiên Thiên gì, cô đừng có quấy rầy bạn trai tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
Người nói chuyện là một cô gái trẻ tuổi, mặc quần áo nhân viên, hung hăng đầy Lê Vãn Ca một cái.
Lê Vãn Ca suýt chút nữa té ngã, Kiều Tư Nam phản ứng nhanh, nhanh chóng đỡ cô, cảnh cáo hai người kia: "Chú ý thái độ của hai người, tốt nhất nên hòa nhã một chút, nếu không thì tôi sẽ cho hai người biết cái gì gọi là không khách khí."
"Anh là ai, mỗi người các anh từ chỗ nào xuất hiện thì cút về chỗ đó, nếu không thì tôi báo cảnh sát!"
Nữ nhân viên lấy điện thoại ra, làm bộ như muốn gọi cảnh sát.
Người đàn ông kia đoạt lấy di động của cô ta, lộ ra vẻ hốt hoảng: "Chút chuyện nhỏ này, đừng kinh động đến cảnh sát!"
Cái này rõ ràng chính là phản ứng chột dạ!
Xem
Danh Sách Chương: