Mộ Thừa Huyền hoàn toàn không ngờ đến người phụ nữ này hoang dã như vậy.
Môi của cô rất mềm, giống như thạch, độ đàn hồi vô cùng tốt,
Lúc đầu mơ màng, nhìn cô chủ động hôn, khiến hắn tinh táo hơn rất nhiều, cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng thú vị.
Bàn tay đảo khách thành chủ, chỉ trụ gây của cô, nụ hôn ban đầu vốn di chỉ lướt qua như chuồn chuồn, lại biến thành răng môi quần quýt, đầu lưỡi dây dưa với nhau...
"Ưm..."
Trải qua mấy hiệp, Lê Văn Ca không chống đỡ được.
Kỹ thuật hôn của hắn quá cao siêu, quá mạnh mẽ, giống như đang đoạt thành cướp đất, giống như muốn hút sạch hồn phách của cô. . Truyện mới cập nhật
Tay nhỏ vô lực nặng nề chống trước ngực hắn, làn da dưới bộ quần áo bệnh nhân trở nên nóng bỏng, trái tim cũng nóng lên, đập mạnh hơn.
Đột nhiên, cô hối hận quyết định chủ động dâng hiển nụ hôn này.
Đây đầu giống như bệnh nhân, mà là... mà là ác ma mới đúng.
Hơn nữa cô xác định một trăm phần trăm, tên ác ma này vốn dĩ không có quên cô.
Hẳn bố trí xong cái bẫy, cổ ý đợi cô nhảy vào đó chứ!
Đ*, hỗ tam hố tử (*), cuối cùng lại hố mình.
(*) Bẫy hết người này đến người khác, hoặc là bẫy người khác nhiều lần Muốn tách ra, nhưng hắn không cho, trái lại giống như trừng phạt, cướp
đoạt hết luồng không khí để hỗ hấp của cô.
Thế nên, cô tửc giận cắn đôi môi mỏng của hắn...
"U.."
Mộ Thừa Huyền thả cô ra, cười như không cười nhìn cô.
Đôi môi mỏi xinh đẹp của hắn bị trầy một chút, đôi mắt sâu thâm thúy như lỗ đen, nuốt chủng lấy cả người cô.
"Tự mình chủ động dâng tới cửa, tôi còn chưa hưởng thụ xong, liền muốn trốn, người phụ nữ như cô cũng thật đáng s..."
Mộ Thừa Huyền nói xong, liền muốn ôm cô vào lòng, Lê Văn Ca lại giống như bị điện giật, liên tiếp lui về phía sau.
"Mộ Thừa Huyền, anh đủ rồi đó, mới nãy hôn anh, chỉ là muốn động viên anh cố lên, thuận tiện để anh nh ra tôi là ai, hiện tại xem ra, tôi quả ngu rồi, bộ dáng ác ma kia của anh, trong vài phút đã có thể ăn sạch tôi, sao có thể quên mất tôi chủ!"
"Ha ha, sao lại không thể chứ?"
Mộ Thừa Huyền giống như du côn dựa vào đầu giường, cảm thấy bộ đảng tức giận của cô thật thú vị.
"Mộ đại tổng tài như anh, nổi danh không gần nữ sắc, nếu như anh thật sự không nhớ tôi là ai, khi tôi hôn anh, phản ứng đầu tiên của anh là đẩy tôi ra, nói không chừng còn cho tôi một bạt tai, kết quả, không những không đầy ra, còn thừa cơ muốn ăn đậu hũ của tôi, mạnh mẽ cưỡng bức như vậy, phản ứng như vậy mà anh nói anh quên tôi, đi mà lừa gạt con nít đi!"
Lê Văn Ca tức giận giống như con sóc, gương mặt phồng lên, có lý, CÓ chứng cứ lên án.
"Nói vậy cũng có đạo lý."
Mộ Thừa Huyền nghiêm túc gật đầu, ảnh mắt sáng rực nhìn Lê Văn Ca, giọng nói càng thêm nghiêm túc: "Chi có thể nói, cô hôn còn chưa đủ nhiệt tình, tôi đáp lại cũng là do chưa thỏa mãn, hình như tôi nhớ cô, nhưng hình như cũng quên cô, cho nên..."
"Cho... cho nên cái gì?"
"Cho nên cô phải hôn tôi thêm một chút nữa, cho đến khi tôi nhớ ra cô là ai thi mới thôi." Mộ Thừa Huyền nói xong, đã xuống giường, lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai, kéo cô vào lòng.
"Mộ Thừa Huyền, anh... Anh ngụy biện, anh muốn nhân cơ hội này ức hiếp tôi thôi, thả ra!"
Lê Văn Ca bất lực chửi bậy.
Cô chưa từng nhìn thấy người nào vô liêm sỉ như Mộ Thừa Huyền!
"Đừng động..."
Mộ Thừa Huyền ôm cô vào trong lòng, lực không mạnh cũng không nhẹ, giọng nói trầm thấp ra lệnh.
Lê Văn Ca nghe tiếng hit thở từ từ của hắn, đột nhiên ngoan ngoãn giống em bé, thật không dám động đậy nữa.
"Người phụ nữ này, chưa có ai nói với cô sao, dừng tùy tiện trêu chọc đàn ông, trừ khi cô đã chuẩn bị đón nhận người đó!"
Ngón tay dài của Mộ Thừa Huyền, nhẹ nhàng vén sợi tóc rũ bên tai của cô ra, môi mỏng dán vào vành tai của cô, không đàng hoàng nói: "Cô chuẩn bị xong chưa?"
Ý ảm chỉ trong câu nói này quả rõ ràng.
Lê Văn Ca rụt cổ lại, muốn nổi da gà, dùng giọng cầu xin, nói: "Đừng giỡn nữa, Mộ Thừa Huyền, tôi biết anh vốn dĩ không có quên tôi, tôi biết sai rồi, đừng trừng phạt tôi bằng cách như vậy..."
Không khi vốn dĩ đang mập mờ, đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Đôi mắt sắc bén của Mộ Thừa Huyền, chăm chủ nhìn gương mặt sưng đỏ, hiện rõ bàn tay của cô, trầm giọng nói: "Bị đânh?"
"Không có, là do tôi tự tẻ."
Lê Vân Ca cuống quýt thả tóc xuống, che khuất gương mặt bị thương của mình.
Nếu như thông minh, có thể thừa cơ này khóc lóc kể lể, nhưng cô không đồng ý làm như vậy.
Có lẽ là muốn bào vệ một chút lòng tự trọng đáng thương này của minh di!
"Té mà cũng bị thương đối xứng được như vậy, còn có thể có dấu tay, cô cũng xem như có bộ xương cốt rất kỷ lạ!"
Mộ Thừa Huyền thờ ơ nói.
Hắn thả cô ra, gương mặt anh tuấn, lạnh như băng, không có quả nhiều biểu cảm.
Lê Văn Ca cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ nên nói gi với hắn.
"Lại đây."
Mộ Thừa Huyền nói với Lê Vãn Ca.
"Làm gì?"
"Bảo có đến thi cô đến đi, một người bệnh như tôi, chẳng lẽ có thể làm
cải gì cô à?"
"A..."
Lê Văn Ca bất đắc dĩ đi đến chỗ hắn.
Thầm nghĩ: "Anh cũng không phải bệnh nhân bình thường, có người bệnh nào còn dũng mãnh hơn người bình thường không?"
Mộ Thừa Huyền kéo ngăn kéo tủ ra, lấy một hộp thuốc mỡ ra, chấm một chút vào đầu ngôn tay, lại ra lệnh với cô: "Đưa mặt đây."
"Thì ra anh muốn bôi thuốc cho tôi à?"
Trong nhảy mất Lê Vân Ca liền hiểu ý của Mộ Thừa Huyền, do dự một, hai giây, vẫn ngoan ngoãn đưa mặt tới gần.
"Thuốc này làm giảm sưng, có tác dụng rất nhanh."
Mộ Thừa Huyền bôi thuốc mỡ lên trên mặt Lê Văn Ca, ngón tay nhẹ nhàng xoa, giống như là một cong lông chim sượt qua.
Trong lòng Lê Văn Ca, giống như là có bươm bướm bay qua, có chút ngứa.
Nói ra cũng rất kỷ lạ, một bàn tay mạnh mẽ, có sức lực như vậy, sao lại dịu dàng đến thế.
Đúng như, một người đàn ông vô tình, lạnh lùng, sao có thể có một mặt tinh tế như vậy chứ.
"Cô nha, rất kém cỏi, cho dù là làm bậy, cũng làm bậy không trọn vẹn, khiến người ta tức giận mà."
Mộ Thừa Huyền đang bôi thuốc, đột nhiên bóp gương mặt mềm mại của cô, tức giận nói.
"A, đau!"
Lê Vân Ca bị đau đến ửa nước mắt, tức giận trừng mắt hắn.
Đảng chết, cô biết mà, sự dịu dàng của hắn chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, là ảo giác, là ảo giác rất to của cô!
"Đã ăn đậu hũ của tôi, đương nhiên không thể tùy tiện để cô đi được. mấy ngày này, có phụ trách chăm sóc tôi."
Chương 99: Hôn Anh Nên Phải Chịu Trách Nhiệm Với Anh
Mộ Thừa Huyền bỏ thuốc mỡ về lại tủ đầu giường, dùng giọng điệu đương nhiên nói với Lê Văn Ca.
"Cái gì, tôi ăn đậu hũ của anh?"
Lê Vân Ca phun ra một ngụm máu.
Da mặt của người đân ông đâu chỉ dày, mà còn làm bằng thép nữa!
Nhưng mà, hắn để cô ở lại chăm sóc cho hắn, cũng hợp ý cô, vội vàng đồng ý: "Được, hôn anh, thì phải chịu trách nhiệm với anh, đừng nỏi là chăm sóc anh mấy ngày này, chăm sóc anh cả đời, tôi cũng đồng ý!"
"Giỡn quá mức, sai lệch sự thật."
Mộ Thừa Huyền bày ra bộ dáng hiểu rõ tất cả, vẻ mặt không chút thay đổi, nhắc nhở.
Lê Vãn Ca cũng cảm thấy minh đùa giỡn quả mức rồi, buồn nôn đến mức chính cô cũng nổi da gà cả người.
Người đàn ông này, quả thông minh, quá nhạy cảm, ở trước mặt hắn, cô không có chỗ che thân, giống như một đứa ngốc!
"Đồ hồ ly tinh nhà cô, ở bên trong làm cải gi đó, mở cửa ral"
Khi bầu không khí đang đang êm dịu, Lương Ngọc Nghi tức giận phá cửa.
Danh Sách Chương: