Phong ba lần này tạm thời lắng xuống bằng số phận bi thảm của Hi
Nhân.
Không ai lại tiếp tục truy cứu sự thật là gi.
Lê Văn Ca mất quá nhiều máu, hơn nữa lại bị dính mưa, cho nên tinh trạng sức khỏe rất kém.
Dù nằm trên giường liên tiếp mấy ngày trong căn phòng nhỏ đổ nát ở sân sau nhưng tinh thần cũng không tốt lên được.
Trong thời gian này, Mộ Tiểu Bao một mình thoát khỏi sự quản lý của Lương Ngọc Nghi và bảo mẫu, lẻn đến gặp cô
Lê Vãn Ca nhở lại tình cảnh phát bệnh của minh, chỉ có thể đóng cửa xem như không thấy.
"Mami, mami mở cửa đi, để Tiểu Bao gặp mami.."
"Tiểu Bao có làm chuyện gì sai sao? Tại sao mami lại không đề ý đến Tiểu Bao?"
"Mami, Tiểu Bao biết sai rồi, Tiểu Bao không nghịch ngợm nữa, mami
tha thứ cho Tiểu Bao được không?"
Cho dù Tiểu Bao ở ngoài cửa nói như thế nào, Lê Văn Ca cũng không đáp lại.
Cuối cùng tiếng khóc tội nghiệp của cậu bé truyền đến,
"Hu hu, Tiểu Bao biết, mai nhất định là không muốn Tiểu Bao, Tiểu Bao lại không có mami..."
Mỗi một lời nói của cậu bé như một nhát dao của vào tim Lê Văn Ca.
Cô tựa vào cảnh cửa, xoa ngực mình, yên lặng rơi lệ.
Cô cũng không biết chính mình có thể kiên trì được bao lâu nữa.
"Trở về đi, cô không phải mami của con, cô là ma quỷ, rất đáng sợ, con có biết cô điên lên có bao nhiêu đáng sợ không, lỡ làm con bị thương thi cô không gánh nổi trách nhiệm đâu."
Giọng nói Lê Văn Ca nghẹn ngào, Mộ Tiểu Bao vẫn khóc nháo, đúng canh giữ ở ngoài cửa.
Cô cố gắng khiến giọng nói của minh lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào.
Trẻ em luôn là đối tượng nhạy cảm nhất.
Nếu Tiểu Bao đứng ở đây mà không nhận được sự dịu dàng cùng yêu thương của cô, tự nhiên sẽ xa lánh cô...
"Mami tốt nhất. Mami không phải ma quỷ, mami cũng không bị điên, do mami bị bắt nạt nên muốn phản kháng lại mà thôi... Tiểu Bao hửa với mami, sau này sẽ không để người ta bắt nạt mami nữa. Không ai bắt nạt mami thi mami sẽ không phát điên, cũng sẽ không làm Tiểu Bao bị thương. "
"Tiểu Bao, con... con nghe lời có được không?"
Lê Văn Ca có chút nóng này.
Đứa trẻ này suy nghĩ quả cần thận, nói chuyện có logic, điểm mấu chốt là thái độ còn rất rõ ràng, khiến cô khó có thể phản bác lại.
Tóm lại, con đi mau, cô... cô không thich con nữa, con đừng quấy rầy cô!"
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể dùng cách thô bạo” này để dọa Tiểu
Bao bỏ đi.
"Hu hu... Mami, mami quả nhiên không thích Tiểu Bao!"
Tâm tình của Tiểu Bao lập tửc sụp đổ, khóc lớn.
Lê Vân Ca cũng khóc đến tan nát cõi lòng.
Khi đang rối rắm có nên mờ cửa hay không, giọng nói lạnh lùng của Mộ
Thừa Huyền vang lên.
"Đây là thái độ của có đối với con trai của tôi?"
Lê Văn Ca đã muốn chết trong lòng.
Người này đến khi nào, tại sao Tiểu Bao không nói một tiếng để cô biết.
Hiện tại thì hay rồi, ấn tượng về cô trong lòng của hắn đã rơi xuống đáy
vực.
"Mở cửa!"
Mộ Thừa Huyền trầm giọng ra lệnh,
"Thân thể tôi vẫn chưa khỏe, không muốn gặp người khác. Anh mang theo Tiểu Bao đi trước đi..."
"Cô đang ở Mộ trạch, là người của Mộ Thừa Huyền tôi. Cô không có quyền từ chối."
Lời nói của hắn vẫn cường thế và đáng ghét như vậy.
Lê Vãn Ca tức muốn hộc máu, cắn chặt răng, không tình nguyện mở cửa ra.
Mộ Thừa Huyền mở cửa bước vào, cả gương mặt anh tuấn như phủ đầy sương lạnh khiến cả không gian cũng trở nên lạnh lêo theo.
Tiểu Bao chạy vào như một con thỏ, giờ trò gian xảo ôm đùi của Lê Văn
Ca.
"Mami, những gi mami vừa nói khi này chỉ là trong lúc tức giận thôi
đúng không? Mami không phải không thích Tiểu Bao. Mami đang đùa với Tiểu Bao đúng không?"
"A..."
Lê Văn Ca liếc nhìn Mộ Thừa Huyền, tiếp xúc với ánh mắt đẳng đằng sát khí của hẳn, cô bất lực nói: "Đúng vậy, vừa nãy cô nói đùa, sao cô lại không thích Tiểu Bao chứ? Cô thích Tiểu Bao nhất."
Cô sao dám nói là mình không thích? Nếu cô nói không thích thi ước chừng sẽ bị Mộ Thừa Huyền đuổi ra khỏi Mộ trạch chỉ trong vòng vài phút.
Nguyên nhân chính mà hắn giữ lại cô, không phải là vì cô rất thích điều Bao sao?
Ôi, thật bất đắc dĩ mà...
Xem ra mặc kệ là trước kia hay sau này, mỗi bước đều là sai lầm!
Mộ Thừa Huyền nhìn quanh phòng một vòng, lộ ra vẻ tức giận.
"Nhà họ Mộ nghèo đến vậy sao? Ngay cả phòng dành cho khách cũng
không có, liền nhất định phải để cô ở đáy?"
Tuy không phải lần đầu tiên đến đây nhưng đây là lần đầu tiên hắn vì cô mà cảm thấy đau lòng.
Thân thể vốn đã không không khỏe, còn phải ở nơi rách nát như vậy..
Nơi này sao có thể để cho người ở được, đến con gián, con chuột còn
không muốn ở nữa là!
"Vấn đề này, anh nên đi hỏi người mẹ thân yêu và cô giáo Cố tốt bụng của anh."
Lê Vân Ca che miệng ho một cách yếu ớt.
Thật ra ở nơi này lâu như vậy, cô cũng đã quen, nơi tồi tàn hơn nữa cô
cũng đã ở qua.
Cô đã dọn dẹp nơi này thật sạch sẽ, ngắt hoa từ hoa viên mang lên, tạo
thành một sự đặc biệt khác.
Cách xa Lương Ngọc Nghi cùng Cố Mạn Mạn, ngược lại cảm thấy dễ
chịu hơn rất nhiều,
"Cô đi dọn đồ đạc đi, sau này sẽ ở cùng với tôi."
Mộ Thừa Huyền thu hồi ảnh mắt bắt bè của mình, nói với Lê Văn Ca
với giọng ra lệnh.
"Ở cùng với anh?"
Lê Văn Ca không hiểu được, đây là có ý gì.
"Mami, ý của daddy chính là muốn kết hôn với mami đó, để mami làm vợ của daddy, cho nên phải ngủ cùng nhau."
Mộ Tiểu Bao giải thích một cách kỳ quái.
Vô tình đã đổi "ở cùng nhau" thành "ngủ cùng nhau", không biết là vô
tinh hay cố ý.
"Tiểu Bao, đừng nói lung tung."
Lê Văn Ca hơi xấu hổ.
Không thể tưởng tượng được cảnh tượng hàng đêm đều phải ngủ chung với Mộ Thừa Huyền trong cùng một phòng.
Cô đã từng là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Mộ, nhưng cũng chưa từng trải qua việc này!
"Thằng bé không có nói lung tung, cô với tôi sẽ ngủ chung với nhau."
Giọng nói của Mộ Thừa Huyền vẫn lạnh lùng như vậy, không nặng không nhẹ nói: "Chỉ là tôi không có tính toán muốn kết hôn với cô."
Tim của Lê Vãn Ca đập mạnh, cảm xúc tuột dốc không phanh, nhưng trên mặt lại tươi cười như không có chuyện gi xảy ra, thậm chí còn trêu chọc nói: "Sống chung mà không vi mục đích kết hôn, đều là cách đùa giỡn của bọn lưu manh. Mộ tiên sinh đây là muốn giờ trò lưu manh một cách trắng trợn à?"
"Cô là người phụ nữ mà tôi đã chuộc về. Tôi muốn cô ngủ thế nào, cô phải ngủ thể đấy."
Hắn nói xong liền đi lại gần cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Khi cần thiết,
tôi bảo cô ngủ với người đàn ông khác, cô cũng không có quyền tử
chổi."
"Để tôi ngủ với người đàn ông khác?"
Vẻ mặt của Lê Văn Ca chua xót, nhưng lại càng tươi cười rạng rỡ hơn: "Nếu Mộ tiên sinh bỏ được, tôi rất vui lòng đồng ý."
"Gấp như vậy sao?"
Ánh mắt Mộ Thừa Huyền càng trở nên tàn nhẫn, lòng bàn tay to nhéo lấy eo cô, nói đầy ẩn ý: "Đừng gấp, ngày này, sẽ nhanh tới thôi."
Những lời này, chỉ có hai người bọn họ nghe thấy.
Mộ Tiểu Bao bị kẹp ở bên trong, chỉ cảm thấy rằng họ đang liếc mắt đưa tình.
"Daddy và mami thực sự quá đáng. Hơi một tí là thể hiện tình cảm gắn bó keo sơn như vậy. Tiểu Bao dẫn hai người đến cục dân chính được không?"
Cậu bé nằm mơ cũng muốn Lê Văn Ca có thể kết hôn với daddy của minh, như vậy thì mami sẽ không bao giờ chạy trốn nữa.
Thật tiếc vì daddy là một người não tàn, chi biết tức giận với mami. khiến cậu bé vội muốn chết...
Vì để daddy và mami sớm ngày kết hôn, tròng mất của Mộ Tiểu Bao xoay tròn, lại muốn chuẩn bị làm chuyện gì đó!
Danh Sách Chương: