Lê Văn Ca củi đầu nhìn, tờ giấy đỏ chói kia giống như củ khoai lang nóng, cô chỉ muốn nhanh chóng vứt nó đi.
Mộ Thừa Huyền rất bá đạo, ép cô phải cầm chặt.
"Vút đi làm cái gì, đây không phải là món đồ quý giá nhất của cô sao?"
Hắn lạnh lùng nói.
"Lúc trước là món đồ quý giá nhất của tôi lại suýt chút nữa thi lấy mạng tôi, chính là tờ giấy chứng nhận này, đã đầy tôi vào địa ngục, tôi không chỉ muốn vút nó đi, tôi còn muốn xé nát nó thành từng mảnh, dùng lửa đốt cháy hết nó!"
Lê Văn Ca cắn răng nói, đáy mắt đã có chút nước.
Mộ Thừa Huyền nói không sai, tờ giấy kết hôn này từng là thứ cô xem như bảo vật.
Một tờ giấy chúng nhận nhỏ nhoi, dán hình chụp chung của cô và Mộ Thừa Huyền, in tên của bọn họ, là tượng trưng thân phận của cô.
"Tôi vẫn luôn đứng sau lưng anh, yên lạnh ngưỡng mộ anh, yên lặng yêu anh, tôi chưa hề hy vọng xa vời là sẽ có một ngày, tôi sẽ sánh vai cùng với anh, tên của chúng ta được đặt chung một chỗ, tờ giấy kết hôn này đã thực hiện giấc mộng của tôi, lúc tôi được cầm nó, tôi thật sự rất hạnh phúc, tôi có thể nói cho người của cả thế giới biết, tôi là Mộ phu nhân, là người phụ nữ chỉ thuộc riêng về Mộ Thừa Huyền anh..."
Lê Vân Ca không biết như thể nào, thương cảm, đua tay lên sờ mặt của Mộ Thừa Huyền.
Trên đó còn có dấu vết mờ nhạt của một bàn tay.
"Tôi đã từng yêu anh như vậy, tôi xem anh như là ông trời, như là thần của tôi, tôi cam tâm tình nguyện để anh giẫm đạp, cảm tâm tinh nguyện hèn hạ như bụi bặm, khi đó, tôi đau lòng cho anh đến cỡ nào, sao có thể tổn thương anh được, nhưng bây giờ... tôi hận không thể lột da, rút gân anh, hận không thể nghiền anh thành tro!"
Ánh mắt thâm tình của Lê Văn Ca đột nhiên biến thành sự hận thủ còn lạnh lẽo hơn bằng.
Mộ Thừa Huyền nhìn chằm chằm cô, môi mỏng mím chặt, một lúc lâu vẫn chưa nói chuyện, giống như đang tự hỏi cái gì đó.
"Bây giờ anh lấy tờ giấy kết hôn này ra, là muốn tôi nhớ lại tình cũ sao, đánh tiếc... nó chỉ làm tôi cảm thấy buồn nôn mà thôi!"
"Ha ha, đã nhiều năm như vậy, cái bệnh tự mình đa tình này của anh vẫn không đổi hả?"
Mộ Thừa Huyền nhìn chằm chằm tờ giấy kết hôn đỏ chói kia, cười lạnh: "Tôi lấy nó ra, chỉ là muốn nhắc nhở cô, bây giờ cô là vợ của Mộ Thừa Huyền tôi, chỉ cần tôi muốn chạm vào cô, thì tôi có thể chạm vào cô, cô không có quyền từ chối."
"Anh mới là tự mình đa tình, Lê Vãn Ca đã chết rồi, người đứng trước mặt anh tên là Lê Lạc An... Hôn nhân giữ Mộ Thừa Huyền và Lê Văn Ca đã sớm giải trừ rồi!"
"Có phải đã giải trừ hay không, là do tôi quyết định, cô có thể đi đến cục dân chính để kiểm tra, cột viết tên người chồng của Lê Vãn Ca cô là ai..."
Mộ Thừa Huyền cười rất đắc ý.
Hắn củi đầu xuống, gương mặt tuấn tú dán sát bên tai Lê Vãn Ca: "Về phần, rốt cuộc cô là Lê Văn Ca, hay là Lê Lạc An, cũng là do tôi quyết định, nếu như tôi không vui, tất cả người trong thiên hạ đều sẽ biết, người phụ nữ có tiếng xấu là tội phạm giết người còn sống trên đời này, đến lúc đó nữ thần quốc dân mới được phong không chỉ đổi mặt với ngục tù, mà mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể khiến cô chết đuối, cô có muốn thử không?"
"Mộ Thừa Huyền, anh thật ác độc!"
Lê Vãn Ca nắm chặt tay, tức giận đến mức cả người run rẩy.
Ha ha, cô biết mà, cô mãi mãi mờ mịt, trốn không thái khỏi hắn, mãi mãi bị giam giữ, mang theo xiềng xích trên tay chân bên cạnh hắn trong cái vũng bùn này!
"Nghĩ thông suốt thì liền thu dọn đồ đạc, cùng tôi trở về!"
Mộ Thừa Huyền hài lòng ngồi dậy, hai tay đút túi, trở lại bộ dáng ung dung tự phụ như trước.
Lúc trước Lê Vãn Ca bị hắn ăn đến gắt gao. . Truyện Hệ Thống
Hiện tại cũng như vậy!
"Tôi không trở về!"
Lê Vãn Ca quay đầu, vẻ mặt tức giận.
"Cho nên, cô không ngại chuyện thân phận của bị bại lộ ra ảnh sáng, tình nguyện ngồi tù hoặc là nói... cô có thể chịu đựng chuyện Tiểu Bao tách khỏi cô?"
Mộ Thừa Huyền không nghĩ tới, người phụ nữ này lại quật cường như vậy.
Lúc trước, Lê Văn Ca rõ ràng rất ngoan, hắn bảo làm gì thì làm thế đó.
Đâu có giống bây giờ, cứ đối nghịch với hắn, giống như không tức chết hắn thi không thoải mái.
"Anh đừng có hễ một chút liền lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, anh cho là tôi muốn chạy sao, sao anh không tìm Tả Ương hỏi một chút, vì sao tôi lại chạy?"
Lê Vãn Ca liếc hắn một cái, tức giận nói.
"Vi sao?"
"Có thể vì sao nữa, còn không phải là người mẹ bá đạo và vị hôn thê xấu tính của anh ép à? Bọn họ muốn đuổi tôi đi, bảo tôi phải né ra một vị trí cho vị hôn thê yêu kiều của anh, nói tôi nếu không đi thì sẽ tìm người đánh chết tôi... Tôi có thể làm gì được, đương nhiên phải vì giữ mạng mà trốn chạy!"
Lê Vãn Ca nhanh chóng úp hết nồi lên đầu Lương Ngọc Nghi và Cố Mạn Mạn.
"Cùng tôi trở về, tôi sẽ không để họ đụng vào một đầu ngón tay của cô."
Mộ Thừa Huyền xụ mặt, giọng điệu dịu dàng hơn trước mấy phần.
Lê Vãn Ca lại là bộ dáng gặp quỷ, trừng mắt nhìn hắn, hỏi: "Mộ Thừa Huyền, anh không có vấn đề gì chứ, nghe ý của anh là dự định che chở cho tôi, không tiếc đối nghịch với mẹ và vị hôn thế của anh à?"
Nếu như thân phận cô còn chưa bại lộ, phản ứng như vậy của hắn còn miễn cường hợp logic.
Nhưng bây giờ, rõ ràng hắn đã biết cô chính là người phụ nữ hắn hận giất, người "giết chết người phụ nữ hẳn yêu nhất, hắn ngược lại che chở cho cô?
Quả quỷ dị, trước đó còn nẩu cơm, xem phim, rồi cho mèo ăn cũng quỷ dị như vậy!
"Cô là người phụ nữ của tôi, đương nhiên tôi phải che chở rồi."
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.
"A..."
Lê Vãn Ca vừa mới cảm thấy Mặt Trời mọc đằng Tây, thì nghe được hắn nói một câu.
"Nếu không thì cô sẽ bị người khác làm hỏng, tôi liền không thể chơi được."
Lê Vãn Ca im lặng, nghẹn họng, hận nha, hận đến nghiên răng nghiến lợi.
Quả nhiên, vẫn là hắn, vẫn là Mộ Thừa Huyền, hoàn toàn là mặt người dạ thủ, ngụy quân tử như trước.
Cô hơi suy nghĩ một lúc, nói với hắn: "Tôi biết Mộ đại tổng tài anh thần thông quảng đại, tôi chính là con khỉ nhỏ trong lòng bàn tay anh, không thể nào nhảy ra khỏi bàn tay anh được, cho nên tôi sẽ về, nhưng mà tôi có thể xin qua mấy ngày nữa thì mới trở về được không?"
Vốn dĩ tưởng dựa theo cả tính bá đạo của Mộ Thừa Huyền, hắn sẽ trực tiếp từ chối.
Lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của hắn: "Lý do?"
"Tôi và Bội Bội là bạn thân, lần trước đi không từ biệt, đã khiến cô ấy tổn thương, lần này tôi muốn ở cùng cô ấy."
"Một tuần!"
Mộ Thừa Huyền vậy mà đồng ý như kỳ tích.
"Anh... Anh đã đồng ý rồi thì không cho phép đổi ý!"
Lê Vân Ca lại một lần nữa bị kinh sợ.
Mộ Thừa Huyền, vậy mà lại thỏa hiệp, hơn nữa còn thỏa hiệp với người phụ nữ hắn hận thấu xương.
Thật quỷ dị!
Nhưng mà, có một tuần thời gian này, cô đã đủ hài lòng rồi.
Ngoài trừ Bội Bội ra, thực ra cô còn muốn đi thăm Hân Hân, dẫn theo Tiểu Bao đi... Đương nhiên suy nghĩ này tuyệt đối không thể nói cho hắn biết.
Cuối cùng hai người cũng mở cửa phòng, từ bên trong đi ra.
Cung Bội Bội nhìn thấy người chị em tốt của mình binh yên vô sự, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau nhìn nhìn từ trên xuống dưới Mộ Thừa Huyền, hất cằm lên, chảnh chọe hỏi: "Xin chào, trai đẹp, tôi tên Cung Bội Bội, là bạn bè của Văn Ca, anh tên là gì?"
"Mộ Thừa Huyền."
"A... Mộ Thừa Huyền..."
Cung Bội Bội gật đầu, cảm thấy tên này có chút quen quen, nhưng mà cũng không có theo đến cùng.
Cô nhìn mặt Tiểu Bao lại nhìn mặt Mộ Thừa Huyền, hoàn toàn là một khuôn đúc ra, rõ ràng chính là hai cha con mà!
Xem
Danh Sách Chương: