Mục lục
Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phụ Nữ Khác

Lê Văn Ca lúc về tới căn nhà phía xa thì đã mệt mỏi vô cùng.

Căn phòng cũ rách tản ra mùi ẩm mốc. Vừa mở cửa ra thì gián chuột chạy trốn dưới chân.

Vẻ mặt cô rất điểm tĩnh, thậm chí chuẩn xác mà dẫm. chết mấy con gián.

Những cái này đối với cô mà nói đều là chuyện nhỏ.

Điều duy nhất không nhịn được là ở đây không có điện nước.

Thật đúng là... nơi chó cũng không thèm ở!

Cô dùng đèn pin của điện thoại, mò mẫm bò lên giường, trong lòng hỗn loạn.

Lời nói đó của Mộ Thừa Huyền rốt cuộc có ý gi chú?

Anh không phải thật sự vì một cái nơ bướm nhỏ mà

phát hiện ra cô được nhỉ?

Nghĩ mãi, quả thực quá buồn ngủ rồi, mí mắt đánh nhau bất tri bất giác mà ngủ say.

Trong mê man giống như nghe thấy của "lạch cạch" một tiếng, có người mở cửa đi vào.

"Ai?"

Mượn ánh sáng yêu ớt, cô nhìn thấy bên giường mơ hồ có một bóng người, liền bị dọa chết khiếp.


Nhiều năm nay, Mộ thị cũng chua có tin đồn ma quỷ gì

mà!

Một giây sau, cổ của cô bị bóng người đó hung dữ bóp

chặt.

"Con đàn bà mặt dày, lại dám câu dẫn đàn ông của tôi, tôi phải bóp chết cô, dù sao cô chết ở đây, cũng không ai hỏi. Cô đi chết đi!"

Thanh âm dữ tợn, mang theo mấy phần điên cuồng.

"Cố Mạn Mạn!"

Lê Vãn Ca nghe ra được giọng nói của cô ta, hai tay nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay cô ta, liều mạng phản kháng.

Cố Mạn Mạn rất dùng lực, giống như muốn bẻ gãy cổ của cô vậy, không cho cô chút cơ hội nào.

Mặt Lê Vãn Ca đỏ bừng, không thể hô hấp, gần như sắp tới bên bờ cõi chết.

Chỉ là đến cuối cùng cô vẫn gắng sức, đẩy Cố Mạn

Man ra.

"Khụ khụ khụ!"

Cô cuối cùng cũng có thể hô hấp, cô xoa xoa cần cổ, khó tin mà nhìn vào cô ta: "Cô điên rồi sao, muốn làm kẻ giết người à!"

"Kẻ giết người thì có sao, kẻ nào dám cướp người đàn ông của tôi, tôi liều mạng với kẻ đó!"

Cô ta sau khi đỏ mắt nói xong, đột nhiên cười lạnh mà nhìn về phía Lê Văn Ca, nói sâu xa: "Không phải cô đã đọc báo rồi sao? Mộ thiếu phu nhân trước không phải cũng là một kẻ giết người sao, Mộ Thừa Huyền... chính là có ma lực như vậy!"

"Cô di di."

Lê Vãn Ca chỉ hướng của mà lạnh lùng nói.

Cố Mạn Mạn này đúng là kẻ điên, cô không thèm lãng phí thời gian với kẻ điên.

"Cảm giác tắc thở không hề dễ chịu, đúng không?"

Cố Mạn Mạn lại không có ý muốn đi. Cổ ta đứng trước mặt Lê Vãn Ca, hung dữ cảnh báo: "Đây chỉ là một món khai vị tôi cho cô. Thông minh thì sớm cút đi, vị trí thiếu phu nhân của Mộ gia không phải là loại hàng như cô có thể với tới. Cô tưởng... quả thận đó của tôi là tặng miễn phí sao?"

"Ha ha, đúng là thảm thương thật!"

Lê Vãn Ca lúc trước cảm thấy Cố Mạn Mạn rất đáng ghét, bây giờ chỉ cảm thấy cô ta rất đáng thương.

Mộ Thừa Huyền rốt cuộc là thần tiên phương nào chứ, ép điên hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác.

Lê Văn Ca của trước đây rất yêu rất yêu anh, yêu đến mức mất cả tôn nghiêm, yêu đến mức biến thành một tên ngốc.

Rất may bản thân đã tỉnh ngộ lại, nếu không thì cũng là một trong số đó.

"Tôi thảm thương?"

Cố Mạn Mạn cười, vẻ mặt đắc ý: "So với phòng êm nệm ấm của tôi thì cái nơi rách nát mà chó cũng không thèm ở này của cô mới đáng thương đi. Có lẽ tôi thật sự không nên để cô vào mắt, nếu Thừa Huyền quan tâm tới cô thì sao anh ấy nỡ để cô ngủ ở chuồng chó chứ?"

"Không sai, bây giờ tôi ngủ nơi mà chó cũng không thèm ở, có điều tôi dám đảm bảo không lâu sau tôi sẽ


ngủ bên cạnh Mộ Thừa Huyền, còn cô..."

Lê Vãn Ca cong môi, nắm lấy cổ áo Cố Mạn Mạn, nhả từng chữ: "Tôi sẽ khiến cô ngoan ngoãn thu dọn hành lý. Từ đâu tới thì cút về đó!"

"Cô... cô dám!"

Cố Mạn Mạn tức đến run cả người, dung dữ gio tay lên

muốn tát Lê Vãn Ca.

"Mộ tiên sinh, sao anh lại tới rồi?"

Cô nhìn về phía sau cô ta, ngữ khí có chút kinh ngạc.

"Thừa... Thừa Huyền?"

Mặt Cố Mạn Mạn liền trắng bệch, run rẩy quay đầu, nhưng nơi cửa lại không có ai.

Rất rõ ràng, cô ta bị Lê Vãn Ca chơi rồi.

Đang muốn phát tiết thì lại bị Lê Vãn Ca bắt lấy cổ tay, đẩy mạnh qua một bên.

"Cô còn làm loạn nữa tôi liền kêu người, kinh động tới Mộ Thừa Huyền, vừa hay có thể tìm anh trả tiền viện

phí."

Cô nghiêng nghiêng cổ, cười lạnh: "Nếu bây giờ tôi đi kiểm tra vết thương, cô đoán xem cảnh sát có lập án, định cô tội cố ý làm thương người, bắt nhốt cô mười lăm ngày là chuyện không tránh được nhĩ?"

Cô Mạn Mạn cân nhắc một lát, tức mà rút lui.

"Lê Lạc An, cô đừng đắc ý, chút khôn lỏi này của cô sẽ chỉ hại cô thôi. Nếu như cô cứ ở li lại Mộ gia thì sau này sẽ có lúc cô phải khóc!"

Trước khi bỏ đi, cô ta cười mỉa mà nói câu này.

Ngày hôm sau, Lê Vãn Ca dậy rất sớm.

Cô ở trong phòng bếp, hầm cháo hạt sen quế hoa bổ dưỡng, đưa lên bàn ăn.

"Nghe nói Mộ phu nhân bị cao huyết áp, cháo hạt sen quế hoa rất có hiệu quả làm giảm huyết áp, bà thử xem."

"Cũng biết tôi bị cao huyết áp còn nấu đồ ngọt như vậy, muốn hại tôi sao?"

Lương Ngọc Nghi nhìn thể nào cũng thấy Lê Vãn Ca không thuận mắt, dữ dằn hét lên: "Lấy đi!"

"Mộ phu nhân, háo này tôi không bỏ đường, hạt sen và quế hoa cũng được ngâm rất lâu, hàm lượng đường không cao."

"Đã nói là lấy đi rồi, điếc à, phiền quá!"

Lương Ngọc Nghi bực bội mà khua tay, cháo nóng hồi liền đổ lên mu bàn tay của Lê Văn Ca, bát liền rơi xuống đất, vỡ vụn.

Thừa Huyền xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy một màn

này, đầu mày nhíu chặt.

"Sao vậy?" . ngôn tình hoàn

"Không sao, tay tôi trơn, bát bị rơi, tôi dọn ngay!"


Lê Vãn Ca rút mấy tờ giấy, quỳ trên đất, trầm mặc lau

sạch.

Cho dù mu bàn tay đã bị bỏng đỏ, nhưng cô ngay cả kêu cũng không kêu một tiếng.

"Có chút chuyện cỏn con cũng làm không xong, nhìn mà chướng mắt, cút đi!"

Lương Ngọc Nghi đá mảnh bát vỡ ra xa, chê bai Lê Vãn Ca.

Một màn này tự nhiên khiến Mộ Thừa Huyền nhớ tới vợ

trước của anh.

Lúc trước, kẻ giết người đó cũng hèn hạ lấy lòng mẹ như vậy, bất luận chịu uất ức cỡ nào cũng đều im lặng kìm nén trong tim, chưa bao giờ mách với anh, giống như một kẻ ngốc vậy.

Tâm trạng tự nhiên có chút bực dọc.

Mỗi lẫn nhớ lại bộ dạng cô vợ nhỏ đáng thương của người phụ nữ đó, trái tim lại có cảm giác nhói chặt.

Anh không thích cảm giác như vậy.

"Được rồi, cô đừng dọn nữa, mấy chuyện này có người hầu làm."

Anh lạnh lùng mà nói với Lê Vãn Ca.

"Cô ta không phải chính là người hầu sao? Con sao suốt ngày bênh vực cô ta vậy?"

Lương Ngọc Nghi có chút bất mãn.

Con trai càng bênh vực người phụ nữ này thì bà ta lại càng không thích cô!

Lê Vãn Ca quay người đi vào phòng bếp, bưng một bát chảo lên, đặt trước mặt Mộ Thừa Huyền.

"M tiên sinh, tôi nấu riêng cho anh một phần cháo, tốt

cho dạ dày."

Anh không nói gì, im lặng ăn.

Mùi vị của cháo giống với món ăn, đều khiến anh cảm thấy quen thuộc, nồng đậm cảm giác gia đình.

"Ăn mặc đẹp một chút, tối nay cùng tôi tới một nơi."

Anh ăn cháo xong, đặt đũa xuống, ánh mắt trầm trầm.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK