"Cô còn có gì để nói!"
Mộ Thừa Huyền giận dữ quát lên.
Mấy ngày nay, không phải hắn không điều tra qua chuyện này.
Ở sâu trong nội tâm, hắn luôn cảm thấy cô vô tội, có lẽ trong chuyện này có cái gì hiểu lầm.
Kết quả tra được, lại là tin nhấn ác độc này.
Thế nhưng chứng cử vô cùng xác thực, hắn cũng muốn bảo vệ cô lại cũng không có lý do gi để bảo vệ.
Hắn đối với người phụ nữ ác độc này đã vô cùng thất vọng!
"Tôi không có, tôi thật sự không có... Mộ Thừa Huyền, anh tin tưởng tôi có được không?"
Lê Văn Ca không biết nên giải thích như thế nào, bất lực lôi kéo tay của hắn, giọt nước mắt oan ức dần dần ngập vành mắt.
"Cút đi!"
- 5 kim cương
Mộ Thừa Huyền càng nhìn thấy cô, càng cảm thấy chán ghét đến cực điểm.
Hắn hung hăng vung tay lên, đây cô ngã xuống mặt đất, cái di động kia cũng rớt ở trên mặt đất.
"Lê tiểu thư, việc đã đến nước này, cô cũng đừng lại chối cãi, điện thoại
là của cô, tin nhắn này ngoại trừ cô ra, còn có ai có thể gửi đi đâu?"
Cổ Mạn Mạn ôm ngực, hit thở khó khăn, nước mất lưng tròng nói: “Tôi vốn dĩ cũng không tin, cô xinh đẹp trẻ tuổi như vậy nhất định sẽ không làm ra loại chuyện tự hủy tiền đồ này, chính là nhân chứng, vật chứng đều bày ra trước mắt, tôi không tin cũng không được, cải trong sạch mà tôi bảo vệ nhiều năm qua cứ như vậy liền bị hủy hoại, cô có biết tôi khó chịu như thế nào không?"
"Cố Mạn Mạn, cô giả bộ cái gì, tin nhắn này nhất định là do cô gửi, là cô muốn giá họa cho tôi!"
Lê Văn Ca vừa thấy bộ dạng bạch liên hoa (*) đỏ của Cố Mạn Mạn, hơn nữa chính mình lại không có chứng cứ liền có chút mất đi lý trí.
(*) Kiểu người bên ngoài thì tỏ vẻ ngây thơ nhưng sau lưng lại làm rất nhiều chuyện độc ác
Cô từ trên mặt đất bò dậy, nghiến răng lao về phía Cố Mạn Mạn, tủm
lấy quần áo của cô ta.
"Nhất định là âm mưu của cô, điện thoại của cô đâu, lấy điện thoại của cô ra đây, tôi muốn kiểm tra điện thoại của cô... Bên trong điện thoại của cô khẳng định có chứng củ giá họa cho tôi!"
Đôi mắt Lê Vãn Ca đỏ hoe, giống như một người điên.
"A, Lê tiểu thư, cô làm gì vậy, cô động tới miệng vết thương của tôi rồi, đau quá!"
Cố Mạn Mạn thét chói tai trành né.
"Đồ điện, cô còn chưa quậy đủ sao?"
Mộ Thừa Huyền hết kiên nhẫn, bàn tay to xách cổ áo của cô, không chút thương tiếc mà ném Lê Vän Ca sang một bên.
Thay vào đó, hắn lo lắng kiểm tra tình hình của Cố Mạn Mạn.
"Mạn mạn, em thể nào rồi?"
"Em không sao, nhưng em rất sợ, vết thương ở cổ tay hình như bị nứt ra..."
Cổ Mạn Mạn thuận thế nhào vào tròng lòng của Mộ Thừa Huyền khóc lóc kể lể nói: "Thừa Huyền, em thật sự rất sợ hãi, tư thế vừa rồi của Lê
tiểu thư rõ rằng là muốn giết em, bởi vì sự tồn tại của em sẽ cản đường làm nữ chủ nhân Mộ gia của cô ấy sao, nhưng cũng không đến mức ra tay ác độc như vậy chứ..."
Lê Văn Ca bị Mộ Thùa Huyền ném đến góc tường, đầu bị đập trên vách tường, có chút trầy da chày máu, hình như bị gãy xương, bà vai cùng phần eo đều bầm tím.
Người đàn ông này cũng thật tàn nhẫn, rõ ràng là muốn ném chết cô!
Chỉ mới mấy giờ trước, bọn họ còn đang cùng nhau xem phảo hoa ở trên vòng đu quay, hắn còn dịu dàng khen cô đẹp hơn so với pháo hoa.
Ha hả, đó là lời khen mia mai nhất mà cô từng nghe!
"Cổ Mạn Mạn, có bản lĩnh chúng ta liền đi tới cục cảnh sát, tôi muốn cùng cành sát đối chất với nhau, chỉ cần truy lùng được ngọn nguồn tin nhắn gửi đi, mọi việc sẽ được đưa ra ánh sáng, cô có dám không?"
Lê Văn Ca không màng cải trản đang chảy máu, hướng về phía Cổ Mạn Mạn cười lạnh hỏi.
"Lê tiểu thư, thực ra tôi cũng muốn báo cảnh sát để bắt cô, bởi vì tôi thật sự tức giận, cô ra tay với tôi quả độc ác, tạo thành thương tổn quả lớn đối với tôi, trong lòng tôi cũng muốn cô phải trà giá, nhưng..."
Cổ Mạn Mạn nói xong đã khóc đến dường như không thở nổi, cô ta thật cẩn thận nhìn Mộ Thừa Huyền, liếc mắt một cái, lại nói: "Nhưng Thừa Huyền kêu tôi không cần bảo cảnh sát, anh ấy bảo cỏ đã biết sai rồi, sẽ đến xin lỗi tôi, kêu tôi hãy cho cô một cơ hội, hiện tại xem ra, cô thật sự một chút ý muốn xin lỗi đều không có, một khi đã như vậy, tôi đây liền sẽ làm như cô nói, mọi chuyện đều để cảnh sát xử lý, tội của cô, mười năm tù là không thể tránh khỏi!"
"Đừng cãi nhau nữa!"
Hai đầu lông mày của Mộ Thừa Huyền đã nhận thành ngọn núi nhỏ.
Máu từ trán của cô đang chảy xuống khiến hắn cảm thấy chói mắt
không thể giải thich được.
"Lê Văn An, mau xin lỗi Mạn Mạn đi, chuyện này liền xem như bỏ qua.
Hắn lại ra lệnh cho cô.
"Tôi vẫn là nói câu nói kia, việc tôi chưa làm, tôi sẽ không nhận, cũng sẽ không xin lỗi!"
Lê Văn Ca nghênh đón ảnh mắt của hắn, nói, giọng điệu ấy thậm chí còn cứng rắn hơn trước,
"Cô không chỉ ác độc lại còn ngu ngốc."
Mộ Thừa Huyền nắm chặt nắm tay, tức giận đến muốn bóp chết cô.
Trên đời này, làm sao lại có người phụ nữ nào ngoan cố đến như vậy, tình nguyện ngồi tù mười năm chứ không chịu cúi đầu nhận sai.
Nhin vào đôi mắt cô, không biết như thế nào, hắn lại nhớ tới người phụ nữ giết người kia,
Sự bướng bỉnh của Lê Vân An gần giống hệt như tính cách của kẻ sát
nhân đó.
Nếu không phải trước đây có giám định ADN của hai người, hắn nhật định sẽ tin rằng họ là cùng một người!
"Am!" một tiếng vang lên, mưa to tầm tã cử như vậy mà trút xuống.
Mộ Thừa Huyền không còn thấy đau lòng đối với Lê Vãn Ca mà chỉ còn
có chán ghét.
"Người phụ nữ ác độc đều là giống nhau, cô cùng kẻ giết người kia đều giống nhau, ngang bướng hồ đồ như vậy, chứng cứ vô cùng xác thực như thế còn dám nói dối, rất vô si!"
Người đàn ông chậm rãi đi về hướng Lê Văn Ca, nắm bả vai cô cười lạnh nói: "Nếu cô không muốn xin lỗi, vậy quỳ gối trong mưa đi, khi nào
Mạn Mạn tha thứ cho cô thì khi đó cô mới được đi vào nhà."
Mộ Thừa Huyền cho rằng trừng phạt như vậy cũng đủ dọa sợ người phụ nữ này, để cô ngoan ngoãn xin lỗi.
Nhưng mà...
"Được, tôi quỷ!"
Lê Văn Ca ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, ánh mắt kiêu ngạo và bưởng binh hon bao giờ hết.
"Chỉ là, tôi muốn cho anh và Cổ Mạn Mạn biết, tôi quỳ không phải bởi vì tôi sai mà tôi quỳ là muốn cho các người biết, tôi tình nguyện chết ở trong mua to cũng không muốn mình bị oan ức, nếu tôi chết có thể đồi lấy sự trong sạch của tôi, hy vọng Mộ tổng có thể nói một câu "thật xin lỗi" với tôi ở trên lễ tang."
Sau khi Lê Văn Ca nói xong, căn bản là không để bụng Mộ Thừa Huyền phản ứng như thế nào, đi thẳng vào cơn mưa lớn.
Cơn mưa giữa mùa hè, ào ạt và dữ dội ập vào người như nắm đấm.
Cô quỳ gối trong cơn mưa, nhằm đôi mắt lại.
Mưa to cuốn theo tóc, quần áo của cô toàn làm ướt, miệng vết thương cũng bị nước mưa cọ rửa mà trở nên trắng bệch.
Đầu gối quỳ trên mặt đất rất đau.
Hạt mưa đánh vào trên mặt rất đau,
Tất cả cơn đau này đều không so được với nỗi đau trong lòng cô.
Có không biết quỷ một đêm như vậy chính minh có thể chịu đựng nỗi hay không.
Thực ra nếu cô thông minh một chút thi là nên củi đầu nhận sai, tạm thời che giấu những góc khuất của chính mình.
Dù sao giữ được rừng xanh thi sợ gì không có củi đốt.
Nhưng mà, có thật sự chán ghét cảm giác bị người ta đổ oan.
Điều này khiến cô nhớ đến năm đó cô bị đổ oan thành tội phạm giết người, trải qua những ngày bi thảm khi bị Mộ Thừa Huyền đưa vào bệnh viện tâm thần.
Lâm Mạc Bắc tốn nhiều thời gian, nhiều sức lực như vậy mới đem cơn ác mộng từ trong ký ức của cô làm phai nhạt đi.
Một đêm này, giống như tất cả đều thất bại trong gang tấc!
Ngoài phòng, mua to như trút nước.
Phòng trong, an tĩnh ẩm áp.
"Mami, hình như con nghe được mami đang khóc, cho con đi ra ngoài!"
Mộ Tiểu Bao giống như có thể cảm ứng được cái gì, nhảy xuống tủ trên chiếc giường nhỏ của mình, chạy ra ngoài bằng đôi chân trần.
Danh Sách Chương: