"Haha, đốt sạch?”
Ý cười trên môi Lê Vãn Ca càng lúc càng sâu, cũng càng lạnh, nhướng mày mỏng, không sợ chết mà nói: "Giống như năm đó, một ngọn lửa thiêu chết vợ cũ của anh trong đám chảy sao?"
"Im miệng!"
Lời này hiển nhiên đã đâm vào tử huyệt trong lòng Mộ Thừa Xuyên, ánh mắt hắn lạnh lẽo, lộ ra vẻ khiếp sợ, bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ cô.
"Cô không ngừng ở trước mặt tôi nói tới người vợ cũ đã chết của tôi, rốt cuộc cô có mục đích gi?"
"Mộ tiên sinh bình tĩnh một chút, anh kích động như vậy, thể hiện rằng anh rất chột dạ. Đường đường là Mộ đại tổng tài người người khiếp sợ, vậy mà cũng có lúc chột dạ thế này sao?"
Lê Vãn Ca cười như không cười mà hỏi.
Mặc dù cô biết nói những lời này chính là tự tìm đường chết cho mình, nhưng hiếm khi chứng kiến người đàn ông vĩnh viễn cao cao tại thượng này để lộ ra dáng vẻ hỗn loạn và chột dạ, thật sự rất thú vị!
"Anh hoảng sợ như vậy, suy cho cùng... là vì có vài phần áy náy với người vợ trước, vội vàng kéo tôi đi là sợ hài cốt dưới đất của người vợ trước đứng dậy tìm anh đòi mạng sao?"
"Tôi nói, im miệng!"
Ngón tay Mộ Thừa Huyền trên cổ người phụ nữ không ngừng tăng thêm sức mạnh, đôi mắt hẹp dài của hắn hơi đỏ lên vì dùng lực quá nhiều.
Ai cũng biết người phụ nữ đó là chiếc vảy ngược không ai được phép đề cập tới, mà người phụ nữ chết tiệt này lại cứ không ngừng nhắc lại, quả nhiên là bởi vì bình thường hắn quá nuông chiều, chiều đến vô pháp vô thiên, không có chừng mực!
"Khụ khụ, Mộ... Mộ tiên sinh, anh quá để ý rồi, tôi chỉ là đùa một chút với anh thôi mà, anh... khu khu, anh không phải là muốn bóp chết tôi chứ?"
Lê Văn Ca mạo hiểm chịu đựng nguy cơ cố bị người đàn ông cắt đứt, phát huy ba chữ "tim đường chết"này đến cực hạn.
Cũng không biết bản thân mình như thế nào, đột nhiên cải gi cũng không muốn quản, không muốn nhìn, thậm chí còn muốn trực tiếp ngả bài với hắn.
Có lẽ, chính sự ác cảm và bài xích của Tiểu Bao đã đánh gục cô hoàn toàn.
Hoặc có lẽ, nhìn thấy vườn hồng này gợi cho cô nhớ lại quá khứ thương tâm.
Tóm lại, trong lòng cô có oán, có hận, một mực kim chế lại vô cùng khó chịu.
Chỉ khi chứng kiến bộ dạng thống khổ, day dứt và mất kiểm soát của Mộ Thừa Huyền thì mới có thể tốt hơn một chút.
"Bóp chết cô, ngược lại không đến mức đó!”
Mộ Thừa Huyền thả ngón tay ra, lại giống như một con thú, đem người phụ nữ kéo vào trong lồng ngực, nói: “Tôi chỉ muốn cô biết rằng nói lung tung sẽ bị trừng phạt."
Hắn nói xong, nâng cằm cô lên, bá đạo hôn lên môi cô, điên cuồng tàn sát mà tới.
"Um, không..."
Môi và răng của Lê Văn Ca đau đớn khi bị người đàn ông chiếm lấy, cô bối rối kháng cự: “Mộ Thừa Huyền, anh... anh đừng có lộn xộn nữa, đây là nơi chôn cất hài cốt vợ cũ của anh, anh... anh thực sự không sợ oán khí cô ấy quá nặng, đến trả thù anh sao?"
"Tôi đã nói rồi, Mộ Thừa Huyền tôi không sợ bất cứ điều gì, khi cô ấy là người, tôi không sợ, khi cô ấy là ma, tôi càng không sợ, tôi chính là muốn cô ấy thấy rằng, Mộ Thừa Huyền tôi không có cô ấy, vẫn có vô số phụ nữ như thường!
Sau khi Mộ Thừa Huyền nói xong, nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn, như muốn cố ý chứng minh điều gì đó.
Nhìn thấy không, Lê Văn Ca, cô cho rằng cô chết rồi thì như thế nào?
Cô chết rồi, tôi sẽ không vì cô mà rơi một giọt nước mắt, nửa giọt cũng không, tôi sẽ càng tự do, càng vui vẻ hơn trước!
Hắn hôn cô, nhưng trong tâm trí hắn không ngừng xuất hiện hình bóng người vo cũ.
Điều này khiến hắn vô cùng ảo não, hắn nhắm nghiền đôi mắt sâu, buộc mình phải chuyên tâm vào một điểm.
Hắn dễ dàng đẩy cô xuống vườn hoa hồng, tình huống tiếp theo có thể dễ dàng đoán ra được.
"Đừng, Mộ Thùa Huyền anh bình tĩnh một chút, đừng có ở đây, tôi sợ!” "Bây giờ biết sợ rồi, vừa nãy khi cô khiêu khích tôi sao lá gan lại to như vậy?"
Mộ Thừa Huyền không cho người phụ nữ có cơ hội thoát thân.
Dưới bầu trời đầy sao, trong vườn hồng rực rỡ, một mảnh kiều diễm.
Không biết lúc nào kết thúc, Lê Văn Ca không còn chút sức lực nào.
Mộ Thừa Huyền mặc quần áo vào, dùng áo khoác quần quanh người phụ nữ trang phục không chỉnh tề, sau đó trực tiếp ôm ngang lên, nói: “Nếu cô đã không tự đi được, vậy tôi chỉ có thể ôm cô."
“Mộ Thừa Huyền, anh thả tôi xuống, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không bước vào cửa nhà Mộ gia nửa bước."
"Lời này không phải cô nói là sẽ tính."
“Tôi xin anh đấy, Mộ Thừa Huyền, tôi thật sự không muốn trở về nữa, tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bao chán ghét tôi, tôi..."
Lê Văn Ca kéo góc áo của người đàn ông, khổ sở cầu xin.
Cầu xin rồi lại cầu xin, nước mắt như hạt ngọc, từng giọt không ngừng rơi xuống.
Mộ Thừa Huyền khẽ nhíu mày, có chút đau lòng, nhỏ giọng nói: "Trẻ con, cứ để nó làm loạn một lúc là được rồi."
"Tiều Bao không phải là một đứa trẻ bình thường, thằng bé rất nhạy cảm, không có cảm giác an toàn, bây giờ thằng bé coi tôi như kẻ thù, nếu tôi còn đến Mộ gia, thằng bé chỉ càng thêm ghét tôi."
Lê Văn Ca nói một cách nghẹn ngào,
Nghĩ đến Tiểu Bảo, bộ dạng nhìn chằm chằm cô, lại nghĩ đến lúc cậu bé nắm chặt bàn tay nhỏ, nói cậu bé ghét cô thế nào, trái tim cô như bị ép chặt trong máy ép trái cây, đau như bị xé nát.
Thực sự không có dũng khí để đối mặt với điều này một lần nữa.
"Người phụ nữ này, rốt cuộc cô muốn như thế nào?"
Mộ Thừa Huyền lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, nói: "Lúc đầu người mặt dày nhất định muốn bước vào cửa Mộ gia là cô, hiện tại người làm loạn không muốn vào cũng là cô... Cô cho rằng Mộ gia là nơi cô muốn vào thì vào, muốn đi thì đi sao?"
"Xin lỗi, tôi cũng không muốn như thế này, tôi chỉ là chưa nghĩ ra cách nên đối mặt với Tiểu Bao như thế nào, làm thế nào để giải quyết sự thù địch của cậu bé đối với tôi.”
"Sớm muộn gì Tiểu Bao cũng sẽ đối mặt với những vấn đề này, trừ khi cô rời khỏi tôi."
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.
"Rời khỏi?"
"Nếu cô bằng lòng rời khỏi tôi, vậy cô đi ngay bây giờ, tôi sẽ không ngăn cản cô."
Mộ Thừa Huyền nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong ngực, ngữ khí gọn gàng dứt khoát.
Lê Vân Ca rơi vào trầm mặt.
Sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi hắn, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.
Bụng chưa có động tĩnh, mà địch ý của Tiểu Bao đối với cô lại sâu như vậy, rời khỏi hắn lúc này thì mọi việc trả thù trước đây đều thất bại trong gang tấc.
"Không muốn rời khỏi, thì đừng có bày ra bộ dạng muốn cự tuyệt lại ra vẻ nghênh đón này, rất nhàm chán."
Người đàn ông nói xong, cũng không cho người phụ nữ có cơ hội mở miệng, sải dài bước chân, đi thẳng về biệt thự.
Trong phòng khách trồng không, Lương Ngọc Nghi và Cố Mạn Mạn đã về phòng ngủ rồi.
Lê Vãn Ca thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn lên phòng của Tiểu Bao, trong lòng cảm thấy hỗn độn.
Mộ Thừa Huyền một đường ôm cô về phòng ngủ của hắn, nhẹ nhàng đặt người phụ nữ lên giường.
"Hắt xì!"
Lê Vãn Ca nhịn không được hắt hơi một cái.
Vừa nãy ở vườn hoa hồng làm những chuyện không nên làm, có chút cảm lạnh.
“Ngủ sớm một chút."
Sau khi ấn người phụ nữ vào trong chăn, Mộ Thừa Huyền rót một cốc nước cho người phụ nữ, sau đó rời khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng để giải quyết công việc.
Lê Vãn Ca hoa mắt chóng mặt, rõ ràng là rất mệt mỏi, nhưng hết lần này tới lần khác không ngủ được.
Suy đi nghĩ lại, cô vẫn không khỏi lo lắng cho Tiểu Bao, đứng dậy khỏi giường, lén lén lút lút đến phòng ngủ của Tiểu Bao.
Xem
Danh Sách Chương: