Mục lục
Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lê Văn Ca chi nghĩ rằng Mộ Thừa Huyền vẫn còn giận cô, mặt dày bước đến ngoan ngoãn nhận sai: "Mộ Thừa Huyền, tôi sai rồi. Về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với Kiểu Tư Nam, tôi sẽ không một minh đi gặp anh ấy nữa, cho dù bất đắc dĩ phải gặp anh ấy, tôi cũng sẽ bảo với anh trước... Anh tha thứ cho tôi lần này đi, được không?"

Mộ Thừa Huyền nhìn Lê Vãn Ca bằng đôi mắt trống rỗng, mờ mịt và lạnh nhạt.

Thật lâu sau, môi mỏng lãnh đạm thốt ra hai chữ "ăn ảo quá!"

Thái độ như vậy ngược lại khiến Lê Văn Ca rất bắt an.

Cứ tưởng rằng sau khi anh hắn tinh lại sẽ rất tức giận, thậm chỉ cô còn chuẩn bị tinh thần sẽ bị hắn bóp chết.

Nhưng bây giờ, trên mặt Mộ Thủa Huyền không có tức giận, chỉ có không kiên nhẫn.

Đối với người xa lạ thường sẽ không có kiên nhẫn như vậy!

"Daddy, đầu của daddy bị hỏng rồi sao, là mami mà, daddy yêu mami nhất mà, daddy không nhớ mami sao?"

Mộ Tiểu Bao nắm lấy bàn tay to lớn của Mộ Thừa Huyền, đôi mắt ngây thơ không hiểu gì.

Nhất định đầu của daddy cậu bé có vấn đề, bằng không tại sao ngay cả

mami cũng không nhận ra.

"Cô ấy là nhân vật lớn nào mà ba nhất định phải nhớ rõ cô ấy?".


Mộ Thừa Huyền hờ hững liếc nhìn Lê Vân Ca, sâu trong mắt có chút khinh thường.

"Con trai, con... thật sự không biết cô ấy?"

Lương Ngọc Nghi cũng thử hỏi.

"Thừa Huyền, anh đừng làm Lê tiểu thư sợ, anh làm sao có thể nói không quen cô ấy, cô ấy sẽ đau lòng..."

Đôi mắt Cổ Mạn Mạn sáng ngời, tràn đầy hưng phần không thể che giấu.

Nếu Mộ Thừa Huyền thực sự không nhớ Lê Văn Ca, thi thật sự là ông trời đang giúp cô ta!

Lúc này, bác sĩ bước vào.

"Bác sĩ, mau đến xem một chút. Mặc dù con trai tôi đã tỉnh, nhưng... hình như trí nhớ có vấn đề."

Lương Ngọc Nghi liếc Lê Văn Ca một cải, cũng không đem mọi chuyện nói kỹ càng.

Bác sĩ tỏ ra khả binh tĩnh, sau khi thực hiện một loạt các kiểm tra đối với Mộ Thừa Huyền theo đúng quy trình chuyên môn, ông ấy nói: “Hôm qua tôi đã nói Mộ tiên sinh bị tổn thương thủy não, sẽ mất đi một phần tri nhớ, nhưng chỉ tạm thời. Nghỉ ngơi một thời gian, uống thuốc nhiều hơn sẽ không có vấn đề gì."

Cho nên, hắn đã thực sự quên cô rồi sao?

Lê Văn Ca đứng bên cạnh nghe rõ ràng lời bác sĩ.

Trải tim của cô như muốn rơi xuống.

Không thể nói đó là loại cảm xúc gì.

"Có nghe hay không, con trai tôi không nhớ rõ cô nữa, còn không cút đi mau!"

Lương Ngọc Nghi hét vào mặt Lê Văn Ca.

Lúc này, thay vi "dạy dỗ cô” bà lại mong cô mau chóng biến mất hơn.

Vi sợ ở lại nhiều thêm một giây, Mộ Thừa Huyền sẽ nghĩ đến cô.

Lê Văn Ca không bỏ cuộc, liều mạng khiêu khích Lương Ngọc Nghi, đi vòng qua giường bệnh của Mộ Thừa Huyền, nắm lấy lòng bàn tay của hắn, giữ chặt: "Mộ Thừa Huyền, tôi biết anh vẫn còn giận tôi, anh có mắng tôi thể nào tôi cũng nghe, nhưng đừng giả vờ như không biết tôi. Hinh phạt như vậy rất ngây thơ, rất nhàm chán!"

"Tôi ghét nhất phụ nữ dài dòng, đuổi cô ấy ra ngoài.”

Mộ Thừa Huyền lạnh lùng rút tay ra, không để ý đến cô một chút nào.

Cùng lúc đó, vệ sĩ đứng đợi bên ngoài nghe thấy tiếng động bước vào, lôi cô ra ngoài một cách hung bạo.

Mắt Lê Vãn Ca đỏ hoe, bất chấp hình tượng het lên với người đàn ông: "Mộ Thừa Huyền, đừng xem tôi là đồ ngốc. Vốn dĩ anh không hề mất trí nhớ, bang không tại sao anh nhớ tất cả mọi người, nhưng lại không nhớ rõ tôi..."


"Vị tiều thư này, Mộ tiên sinh chỉ là thiếu một phần trí nhớ, cho nên vẫn có thể nhớ rõ mọi người nhưng không nhớ rõ cô."

Bác sĩ đẩy kính giải thích: "Tinh huống này thường có hai khả năng xảy ra, một là cô không quan trọng với anh ấy cho nên dễ bị quên đi. Hai là cô rất quan trọng với anh ấy, tuy nhiên phần trí nhớ liên quan đến cô thi không tốt đẹp gi nên bị anh ấy cố ý quên mất, nhưng mặc kệ là tinh huống như thế nào, tôi cũng không đề nghị có ở lại đây, để tránh kich thích đến Mộ tiên sinh, dù sao anh ấy vừa tỉnh lại, nguy hiểm vẫn còn."

"Có nghe hay không, con trai tôi hoàn toàn không nhớ rõ cô. Đối với nó mà nói cô chính là một mối họa. Nó không muốn nhớ tới cô chút nào, còn không mau cút đi!"

Lương Ngọc Nghi cay nghiệt hét vào mặt Lê Văn Ca.

Vốn dĩ Lê Văn Ca vẫn còn giãy giụa, nhưng sau khi nghe xong lời của bác sĩ lại trở nên im lặng.

Cô nhin Mộ Thừa Xuyên bị Lương Ngọc Nghi ngăn trước mặt, nước mắt lưng tròng, nghen ngào nói: "Mộ Thừa Huyền, cho dù anh mất trí nhớ thật hay giả, tôi thực sự muốn nói với anh một câu, thật xin lỗi, và... cảm ơn anh."

Ảnh mắt Mộ Thừa Huyền lạnh lùng, gương mặt anh tuấn không có bất kỳ cảm xúc nào.

"Tôi sẽ ở ngoài của đợi anh, đợi tri nhớ của anh khôi phục, hoặc là chờ anh hết giận, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi vào."

Lê Vân Ca nói xong, hất tay hai tên vệ sĩ ra, thằng lưng bước ra khỏi

phòng bệnh.

"Nhìn xem, đồ hồ ly tinh còn chưa chết tâm, con đã quên cô ấy, cô ấy còn muốn câu dẫn con..."

Lương Ngọc Nghi không khỏi tức giận, nói với Cố Mạn Mạn: "Mạn Mạn, con ở bên Thừa Huyền, đã đến lúc người phụ nữ này phải chịu khổ một chut.

Có vẻ như Lương Ngọc Nghi muốn ra ngoài dạy dỗ Lê Vãn Ca.

Mộ Tiểu Bao thấy thế, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của Mộ Thừa Huyền, cầu xin: "Daddy ơi, daddy mau ngăn bà nội lại, bà muốn bắt nat..."

"Mẹ con đã mất lâu rồi, đừng có gọi loạn."

Mộ Thừa Huyền làm như không thấy sự hùng hổ của Lương Ngọc Nghi, nói một cách từ tốn.

Lúc này đối vắn hắn, Lê Văn Ca chính là một người xa lạ.

Sống chết của một người xa lạ thì liên quan gì đến hắn?

Cố Mạn Mạn một mực quan sát biểu cảm của Mộ Thừa Huyền.

Bởi vi cô ta không dám chắc liệu người đàn ông này thực sự không nhớ Lê Vân Ca, hay chỉ giả vờ thôi.

"Thừa Huyền, ăn táo đi, bác sĩ nói anh nên ăn nhiều hoa quả."

Cố Mạn Mạn cắt táo thành từng miếng, xiên vào tăm và đưa đến tay Mộ

Chương 96: Sống Chết Của Một Người Xa Lạ Thi Liên Quan Gì Đến Hàn?


Thừa Huyền.

Mộ Thừa Huyền nhận lẫy, nở nụ cười đầu tiên sau khi tỉnh dậy, nói: "Cảm ơn Mạn Mạn, không hổ là vị hôn thê của anh, luôn chu đảo như vậy."

"Vị.., vị hôn thê?"

Cố Mạn Man đứng yên tại chỗ không động đậy.

Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến cô ta... không thể tin được.

"Nếu nhớ không lầm thì chúng ta đã bàn về vấn đề hôn nhân. Xưng hô vị hôn thê này có vấn đề gì?"

Mộ Thừa Huyền coi đó là điều hiển nhiên.

"Có vấn đề, vấn đề lớn!"

Cổ Mạn Mạn còn chưa kịp mở miệng, Mộ Tiểu Bao đã muốn bùng nổ.

"Daddy, cô giáo Cố không phải vị hôn thế, cô chỉ là giáo viên của nhà chúng ta, con không muốn có ta làm mẹ con, cho nên hai người không thể kết hôn, người daddy muốn kết hôn... ở bên ngoài!"

"Con trai, dừng xen vào chuyện người lớn."

Mộ Thừa Huyền cau mày, nghiêm túc nói với Mộ Tiểu Bao.

"Thửa Huyền, đừng hung dữ với Tiểu Bao như vậy. Trẻ con bài xích loại chuyện này là bình thường. Anh yên tâm đi, em sẽ làm cho bể chấp nhận em..."

Cố Mạn Mạn phấn khích đến mức không khống chế được cảm xúc.

Ai có thể ngờ rằng Mộ Thừa Huyền mất trí nhớ, quên đi cái đinh trong mắt Lê Văn Ca, còn thâm tình đối với cô ta.

Thật đáng tiếc, thằng nhóc con này củ như con sâu làm hỏng nổi canh!

Cô ta phải nghĩ cách thu phục cậu bé này.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK