Mục lục
Long Phượng Song Bảo Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Khi Mộ Thừa Huyền nhận được điện thoại từ Lê Văn Ca, hắn đã đã giản đoạn cuộc họp đang diễn ra và đi đến cửa hàng phía sau, chỗ cô đang đứng.

"Mộ tiên sinh, anh đã đến rồi, mau khuyên nhủ Lê tiểu thư đi, lát nữa sẽ có cuộc phỏng vấn về nhãn hiệu nước hoa này, phóng viên đã đợi sản khu vực phỏng vấn, nhưng Lê tiểu thư lại..."

Nina, người đại diện của Lê Văn Ca, nhìn thấy Mộ Thừa Huyền như thấy được cứu binh.

Cô ấy cũng không biết mình đã nói gì sai để đắc tội với Lê đại tiểu thư, người nổi tiếng nhất hiện nay nữa.

Người nói không xuất hiện thì sẽ không xuất hiện, đang nằm ngủ trong phòng hóa trang.

Hơn một trăm phóng viên trong khu vực phỏng vấn đang háo hức chờ đợi, một lỗi lớn như vậy, cho dù cô ấy có kinh nghiệm phong phú trong ngành này cũng không biết làm cách nào để giải quyết.

"Cô đi ra ngoài trước."

Mộ Thừa Huyền bình tĩnh yêu cầu Nina và các nhân viên công tác rời khỏi phòng hỏa trang.

Dường như Lê Văn Ca thực sự đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền nằm trên ghế sô pha trong phòng hóa trang.

Hôm nay, cô mặc một bộ lễ phục màu trắng với những đường nét tinh tế, thiết kế cổ chữ V khoét sâu kết hợp với búi tóc tinh xảo, làm cả người cô toát lên sự quý phát và thanh lịch, đương nhiên, cũng rất không chân thật.

Sau khi Mộ Thừa Thiên nhìn chằm chằm vào cô một lúc, hơi củi người, môi mỏng hôn lên đôi môi ứng hồng của cô.

"A..."

Lê Văn Ca hoàng sợ mở to mắt.

Khi cô nhìn thấy gương mặt anh tuấn của hắn đang phóng đại trước mặt minh, chỉ cảm thấy tim đập thinh thịch.


Bông nhiên có chút hoàng hốt, không phân biệt được đây là mơ hay

thực.

"Chuyên tâm vào, cô gái."

Bàn tay to lớn của Mộ Thừa Huyền chế trụ gáy của có, mạnh mẽ hôn

sâu.

Người đàn ông không ngừng đòi lấy khiến Lê Văn Ca dần dần tỉnh táo, lúc này mới ý thức được đây không phải cảnh tượng trong mơ, mà là hiện thực.

"Đáng ghét, lúc nào đến cũng bắt nạt người ta!"

Cô cau mày, giống như yêu tinh, hờn dỗi đẩy hấn ra.

"Nghe nói cô muốn đinh công?"

Mộ Thừa Huyền ngồi ở mép ghế sô pha, cánh tay dài chống lên đầu, vẻ mặt lười biếng.

"Đúng vậy, tôi muốn định công. Nghề nghệ sĩ hoàn toàn không phải để cho người làm, quá mệt mỏi.."

Lê Văn Ca giận dỗi đưa lưng về phía hắn, vừa uất ức vừa oán giận nói.

Mệt mỏi không phải là lý do khiến cô không muốn làm nữa.

Quan trọng là, cô sợ rằng nhân khí của mình ngày càng tăng sẽ đe dọa đến bản thân.

Suy cho cùng, quả khứ của cô cũng không “huy hoàng" gì.

Nếu như bị đào lên thi sẽ gặp rắc rối!

"Cô cũng không phải là người sợ mệt..."

Mộ Thừa Huyền nhìn chiếc cổ dài như thiên nga của cô, ngón tay thon dài chạy dọc sau gáy, không biết là vô tình hay cố ý khẽ vuốt, mìm cười: "Tiền bạc, danh vọng không phải là những thứ cô luôn theo đuổi sao? Tôi đã làm cho cô nổi tiếng, nhung cô lại không vui."

"Người ta thầm nghĩ chỉ muốn làm bảo bối của anh thôi. Anh muốn đẩy tôi ra toàn thế giới. Vậy thì đàn ông trên toàn thế giới này đều có thể nhìn thấy thân thể của tôi mà sinh ra suy nghĩ bậy bạ. Anh sẽ không ăn giấm chứ?"

Lê Vãn Ca xoay người ôm lấy có người đàn ông, có ý đồ muốn muốn kich thích dục vọng đàn ông trong người hắn.

Nhưng Mo Thừa Huyền không có nhiều cảm xúc lắm, hắn nâng gương mặt tinh xảo của cô lên, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: "Họ chỉ có thể nhìn chữ không thể ăn. Điều này sẽ khiến tôi có cảm giác ưu việt."

"Anh..."

Lê Văn Ca sắp bị hån đánh bại, nụ cười trên mặt cứng lại, có chút nóng này: "Anh sẽ không thực sự biến tôi trở thành ngôi sao chứ?"

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bước chân vào giới giải trí.

Không có hứng thú, không có sức lực.

Hiện tại tôi chỉ mong được nhanh chóng lấy được cuống rốn để cứu con gải minh thoát khỏi cơn nguy kịch.

Thậm chí... có còn không dám có hy vọng xa với có thể dắt Tiểu Bao trở về.


Một loạt hành động của Mộ Thừa Huyền đã đẩy cô ngày càng xa với Con đường cô dự tính ban đầu.

Có phải đưa mọi thứ trở lại đúng quỹ đạo trước khi quá muộn!.

"Không phải là một ngôi sao, mà là một thử nghiệm.”

Cánh tay của Mộ Thừa Huyền ôm chặt lấy eo người phụ nữ, thản nhiên nói.

"Thử nghiệm có nghĩa là gi?"

"Cô sẽ là người thử nghiệm tiến quân gia nhập vào giới giải trí của Tập đoàn Mộ Thị, Nếu cô trở nên nổi tiếng, cô sẽ là chiêu bài đầu tiên của Mộ thị. Mộ thị cũng sẽ đứng vững gót chân ở giới giải trí này."

Khó có được lúc Mộ Thừa Huyền kiên nhẫn, giải thích cho Lê Van Ca các bước tiến hành hạng mục của Mộ thị.

"Vốn dĩ vị trí của cô là dành cho Tôn Hiểu Hiểu. Hiện tại Cô ta là nữ diễn viên nổi tiếng nhất trong giới giải trí Hoa ngữ, có vị trí tuyệt đối trong nước. Bữa tiệc từ thiện đêm đó vốn là dành cho cô ta, nếu không có cô, cô ta chính là người phát ngôn của Mộ thị, kết quả đêm đó... cô đã đoạt mất sự nổi bật của cô ta."

"Thì ra là như vậy..."

Sai khi Lê Văn Ca nghe xong, tâm tình có chút phức tạp.

Cô không biết, mọi thứ sẽ trùng hợp như vậy.

Đêm đó, cô là nghe xong đề nghị của Kiều Tư Nam, mới dùng phương thức nổi bật như vậy lên sân khẩu.

Mục đích là để kich thích lòng háo thắng của Mộ Thừa Huyền, đẩy

nhanh tốc độ mang thai đứa nhỏ của hắn.

"Bây giờ cô đã biết mình quan trọng như thế nào đối với Mộ thị rồi đúng không?"

Mộ Thừa Huyền siết chặt vòng tay ôm eo cô, như để trấn an một đứa trẻ trong thời ki phản nghịch đang không muốn đến trường.

Lê Văn Ca, cô không muốn kinh doanh, không phải giống với một đứa trẻ không muốn đi học sao?

Lê Văn Ca cau mày, sau khi suy nghĩ một lúc, nhìn về phía hắn.

"Nếu tôi quan trọng như vậy, vậy anh thành thật nói cho tôi biết là tôi sẽ có được lợi ích gi?"

"Cô muốn cái gì?"

"Nghe anh nói như vậy, thì tôi cũng được coi là người khởi xưởng trong chuyện tập đoàn Mộ thị tiến quân vào giới giải trí. Tôi muốn có cổ phần trong tập đoàn Mộ thị."

Lê Văn Ca to gan yêu cầu người đàn ông.

"Cổ phần của công ty?"

Anh mắt của Mộ Thừa Huyền trở nên lạnh hơn, hắn giễu cợt: "Đòi hỏi của cô rất lớn nha!"

Người phụ nữ này còn tham lam hơn so với sức tưởng tượng của hắn.

Hẳn nâng cô lên thành người nổi tiếng, sau này cô sẽ không lo lắng về danh vọng và tiền bạc, như vậy chưa đủ sao?

"Hoặc là anh cưới tôi đi."

Lê Văn Ca nhin ra Mộ Thừa Huyền không tình nguyện, đưa ra một yêu cầu khác.


Nếu hắn sẵn sàng kết hôn với cô, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều, cô CÓ

thể có một đủa con với hắn một cách chinh đáng, và danh chỉnh ngôn thuận giành quyền nuôi Tiểu Bao.

Điều quan trọng nhất là chuyện chân gối và sở thich, cô có thể dễ dàng tim ra điểm yếu của hắn hơn.

Nhưng Lê Văn Ca biết rất rõ Mộ Thừa Huyền khôn ngoan như vậy làm sao có thể cưới cô một cách dễ dàng như thể.

"Cô muốn có bao nhiêu cổ phần của Mộ thị?"

Quả nhiên, Mộ Thừa Huyền tình nguyện chia cổ phần cho cô hơn là cưới cô.

"Bao nhiêu cũng được, nhưng tôi phải có một thân phận, dùng thân phận này gia nhập vào Mộ thị, có thân phận này tôi mới có thể cam tâm tình nguyện bản mạng cho Mộ thị, anh có nghĩ như vậy không?"

"Cô cho rằng cô không thể lấy thân phận hiện tại của mình để ra mặt sao?"

Mộ Thừa Xuyên lạnh lùng nhìn cô, dùng giọng điệu lãnh khốc nói: "Nếu tôi muốn đổi, có cả trăm người phụ nữ thích hợp hơn cô đang xếp hàng chờ."

"Nhưng mà anh lại không muốn thay đổi, chính là không phải tôi thì không được phải không?"

Lê Vãn Ca cười quyễn rũ.

Khi hắn sắp nổi giận, liền chủ động dâng lên đôi môi thơm ngọt của minh

"Mộ tổng, cuộc phỏng vấn đã bắt đầu rồi, các phóng viên đang hối."

Nina mở cửa bước vào, cô đỏ mặt tía tai khi nhìn thấy một màn thân mật này.

"Hủy bỏ buổi phỏng vấn."

Mộ Thừa Huyền ném cho Nina một ánh mắt sắc như đao: "Cô có thể

lăn khỏi đây!"

"Mộ tiên sinh, anh thật hung dữ..."

Lê Văn Ca chớp đôi mất vô tội, tận hưởng cảm giác người đàn ông đang mất kiểm soát vì cô.

"Cô là đồ yêu tinh, cô biết không?"

Hắn nói xong, trực tiếp ấn cô lên ghế sô pha...




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK