Không biết rõ sở thích của Nhậm Ninh Viễn, Khúc Đồng Thu liền chọn nhà ăn lần trước Nhậm Ninh Viễn cho hai cha con đón gió tẩy trần, gọi cũng là gọi mấy món mà lúc ấy Nhậm Ninh Viễn động đũa nhiều. Một bữa cơm cuối cùng an bài xong, gặp Nhậm Ninh Viễn cũng không có vẻ hờn giận, tâm tình dường như còn rất tốt, Khúc Đồng Thu như được cổ vũ, nhất thời toàn thân đều là khí lực, ngoài miệng trên tay đều sôi nổi hơn vài lần so với ngày thường.
Khúc Kha vừa ăn tôm anh đã lột vỏ, vừa vui vẻ nói: “Ba, chú Nhậm cho chúng ta mượn chỗ ở, vậy về sau con không cần ở ký túc xá trong trường phải không ạ?”
Khúc Đồng Thu lập tức nghiêm mặt nói: “Việc đó thì không được, ngày mai sau khi đi đưa tin về thì hãy ngoan ngoãn ở lại trường, cuối tuần rồi trở về.”
“Ba, con không muốn ở cùng phòng với người lạ. Lỡ không hợp thì sao?”
“Tuy lúc đầu không quen, nhưng cuộc sống tập thể nhất định phải trải qua. Khoảng thời gian đi học này là cơ hội rất tốt để con học được như thế nào là cuộc sống chung, nếu bỏ qua, chờ sau này con vào đời sẽ rất khó làm quen.”
Khúc Kha không có được sự cho phép, thất vọng vô cùng, bĩu môi: “Cuộc sống thời đại học của ba quá thuận lợi và vui vẻ, tất nhiên ba sẽ nói vậy rồi.”
Nhậm Ninh Viễn đang uống rượu, ngẩng đầu liếc anh. Khúc Đồng Thu nhất thời có chút xấu hổ.
Mà Khúc Kha vẫn còn tiếp tục: “Vận may của con không có tốt như ba đâu, nói không chừng không có cách nào khác có thể kết nhiều bạn như vậy…”
Bị Nhậm Ninh Viễn nghe nấy lời nói dối sau lưng này, Khúc Đồng Thu hơi đỏ mặt, nhưng vẫn trấn an con gái: “Con không hòa nhập được cuộc sống ở trường sẽ mất đi nhiều người bạn tốt. Chính tại trường học, ba mới có cơ hội quen biết chú Nhậm của con mà.”
“Nhưng con sẽ rất nhớ ba…”
“Dù sao cũng ở gần đây, nếu có chuyện gì, thì chỉ cần mấy phút là con gặp ba được rồi. Muốn ăn cái gì ngon ba cũng có thể mang qua cho con. Nhưng nhất định phải làm quen với cuộc sống nơi ký túc xá, ít nhất phải thử một học kỳ.”
Khúc Kha còn đang làm nũng “Ba, ba à”, Nhậm Ninh Viễn đã ôn hòa nói: “Ba cháu nói đúng, ở cùng với mọi người mới có lợi.”
Nhậm Ninh Viễn vừa nói như thế, Khúc Kha liền ngoan ngoãn nghe theo.
Khúc Đồng Thu cười, nhẹ xoa đầu con gái: “Con đó, chỉ nghe lời chú, không chịu nghe lời ba.”
Dùng cơm xong, Khúc Kha giống với dáng vẻ cô nhóc con giả làm người lớn, cầm ví của anh đến quầy tính tiền. Trên bàn cơm chỉ có hai kẻ người lớn ngồi đối mặt. Cuối cùng cũng đến phần khó mở miệng nhất. Cẩn thận, Khúc Đồng Thu lấy ra phong thư đã chuẩn bị tốt.
“Nhậm Ninh Viễn…”
Anh khổ sở không biết nói chuyện tiền thuê nhà với Nhậm Ninh Viễn như thế nào. Cho dù đó thật là nơi đã lâu không dùng qua, Nhậm Ninh Viễn cũng tốn không ít tâm tư an bài thay anh. Anh không rõ ràng lắm về công việc của Nhậm Ninh Viễn, dường như thu nhập tốt lắm, nhưng cho dù tình hình kinh tế tốt thì đó cũng không phải là lý do để lấy lợi cho bản thân.
“Sự giúp đỡ, chiếu cố của anh đương nhiên không thể tính bằng tiền.” Gặp ánh mắt Nhậm Ninh Viễn rơi xuống trên phong thư, anh vội vã giải thích, “Đây chỉ là một chút tấm lòng, bằng không tôi ở cũng không an tâm.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, không tỏ vẻ gì, chỉ lấy tay tiếp nhận phong thư.
Khúc Đồng Thu mới vừa thở phào đã nghe Nhậm Ninh Viễn gọi: “Tiểu Kha.”
Khúc Kha đang quay lại, sôi nổi đi tới. Nhậm Ninh Viễn dùng ngón tay đưa phong thư ra: “Cái này cho cháu.”
Khúc Kha không rõ vì sao, chỉ phải đưa tay nhận, Khúc Đồng Thu vội đoạt lấy, cười với Nhậm Ninh Viễn: “Lão Đại…”
Nhậm Ninh Viễn gần như đã đứng dậy, tính toán bỏ đi, thản nhiên nói: “Cậu bớt cổ hủ đi.”
Khúc Đồng Thu có chút luống cuống, nhất thời không dám kiên trì nữa. Nhậm Ninh Viễn rất ít khi tức giận, mặc dù đối với hành động liều lĩnh này cũng rất khoan dung. Mà anh chỉ một lòng muốn duy trì giao tình tốt đẹp của hai người, ngược lại có thể dễ dàng đắc tội Nhậm Ninh Viễn. Không biết cơ quan tức giận của Nhậm Ninh Viễn đến tột cùng là ở nơi nào.
Có lẽ việc ngoan ngoãn cảm kích, không tự ý chủ trương mới là phương thức tốt nhất lấy lòng Nhậm Ninh Viễn. Nhưng anh rất muốn vì người bản thân ngưỡng mộ mà làm thêm thứ gì.
Chỉ là Nhậm Ninh Viễn hiện tại đã không hề cần anh giúp đỡ mua bữa sáng và cầm giúp cặp sách nữa rồi.
Hôm con gái khai giảng đi học, một mình Khúc Đồng Thu trong lòng bất ổn ở nhà trọ mới. Hàng xóm là người ngoại quốc, giảng một hơi một hồi ngôn ngữ anh nghe không hiểu, chạm mặt nhau thì chỉ có mỉm cười và dùng tay ra hiệu, cũng không quan tâm đến việc không cùng quê hương. Mà công việc của tổng công ty và quan hệ giữa các đồng nghiệp cũng được xử lý thuận lợi: một người thật sự cần cù và thật thà, tư thái quen lộ ra vẻ thấp kém, yêu cầu lại không cao, thì sẽ luôn sống dễ dàng hơn.
Việc hiện tại cứ ở mãi trong lòng anh chỉ có không biết đến khi nào, Nhậm Ninh Viễn mới bằng lòng phản ứng lại với anh thôi.
Hôm nay Khúc Đồng Thu và đồng nghiệp đi khách sạn đàm phán hợp đồng với khách hàng từ nơi xa mà đến, không thể tưởng được đi quá sớm, khách còn chưa rời giường. Hai người chỉ phải ngồi nói chuyện phiếm nơi đại sảnh, xem khách khứa thưa thớt qua lại và mấy cô nhân viên tiếp tân xinh đẹp cho qua thời gian.
Một anh chàng đẹp trai, trẻ trung bước ra từ thang máy, thần sắc biếng nhác, bộ dáng như vừa mới tỉnh đi qua trước mắt hai người. Hai kẻ này đã chán đến chết, tầm mắt đi theo sự chuyển động của người đó, nhìn theo cậu ta xoay tròn cánh cửa, gọi điện thoại, rồi sau đó được một chiếc xe đón đi.
“Ai, anh xem đôi giày kia, chiếc xe kia kìa.” Người đồng sự tính tình thực tế không khỏi cảm khái, lắc đầu, “Khi nào thì chúng ta mới có thể dùng được đây.”
Khúc Đồng Thu càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, cẩn thận suy đi nghĩ lại, mới nhớ đó là một trong những đồng sự ngày đó ăn cơm cùng Nhậm Ninh Viễn.
“Này này, người nọ tôi gặp qua rồi. Là đồng sự của một người bạn tôi quen.”
Đồng sự lắp bắp kinh hãi, nhìn anh: “Anh không nhìn lầm chứ?”
“Sao vậy?”
“Người nọ anh vừa thấy chính là ngưu lang đó! Bạn của anh làm loại việc này sao?”
“Hả?” Khúc Đồng Thu hơi sững sờ, cười nói, “Đương nhiên không phải! Bạn tôi làm sao có thể làm loại việc này. Anh nhìn lầm rồi. Người nọ chắc hẳn là người mẫu gì thôi.”
“Khụ, mắt tôi nhìn sẽ không sai đâu. Anh ngẫm lại bộ dáng, ánh mắt tên đó đi. Anh ở thành phố T mấy tháng nữa sẽ biết, đàn ông ăn mặc kiểu như thế, mỗi con phố nơi này mỗi một đêm sẽ xuất hiện một phen mà, chỉ là không cao cấp như tên kia thôi. Hơn nữa, bây giờ không còn sớm, ai lại giờ này mới ra khách sạn, tối qua trong nhà hắn không có chỗ ngủ sao?”
Khúc Đồng Thu bị nói đến ngẩn người, liều mạng nghĩ đến bộ dáng của Nhậm Ninh Viễn, căn bản không thể tin: “Không có khả năng! Người bạn kia của tôi như thế nào cũng không thể làm loại sự tình này!”
Đồng sự có hơi xấu hổ, dùng ánh mắt có phần cảm thông nhìn anh: “Nói thế nào đây, rất nhiều người trước khi đến thành phố T đều nghĩ nơi đây là hoàng kim, kỳ thật nào có tốt như vậy. Vẫn có vài kẻ không được thuận lợi, chậm rãi bước lên con đường kia cũng là chuyện có thể tha thứ. Loại ngành nghề này ở thành T phát đạt lắm. Anh cũng đừng quá để ý.”
Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong vang, nghe không rõ thanh âm người nọ.
“Đồng Thu? Anh không sao chứ… Khụ, là tôi lắm miệng. Người kia không nói chắc là không muốn mất đi người bạn như anh, cũng thật đáng thương. Giao tình giữa người bạn này cứ bình đẳng thôi,anh cũng đừng để trong lòng nhiều quá.”
Khúc Đồng Thu có chút hoảng hốt, chuếch choáng, trong đầu hỗn loạn.
Anh như thế nào cũng không có cách thừa nhận, dù thế nào chăng nữa trong lòng vẫn có âm thanh cố chấp, nói rằng đồng sự này nhất định nghĩ sai rồi.
Nhưng nhớ tới vẻ mất tự nhiên của Nhậm Ninh Viễn trong phòng ăn ngày đó, nhớ tới hiểu biết của anh đối với Nhậm Ninh Viễn mỏng manh biết bao nhiêu, anh không biết Nhậm Ninh Viễn làm công việc gì, ở nơi nào, có nhiều bạn bè không, có đối tượng kết hôn hay chưa, sống tốt không. Thậm chí cho dù Nhậm Ninh Viễn có một đám nhóc tì cũng sẽ không dẫn đến cho anh xem.
Nhậm Ninh Viễn cái gì cũng không nói cho anh biết.
Một con người kiêu ngạo lại mạnh mẽ, một người làm anh bằng lòng thành kính cúng bái, thế nhưng lại suy tàn đến loại tình trạng này sao.
Trải qua việc ấy đã từng hủy hoại người đó đến mức nào. Và cần sự nhẫn nại đến bao nhiêu.
Nghĩ đến mọi sự chiếu cố, tiền anh dùng đều là tiền người đó bán mình, cả tay anh đều run rẩy.