• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nằm sấp trong chốc lát, trong chăn oi bức, trên người cũng nóng, khó khăn thở hổn hển, cảm giác được mỗi lỗ chân lông đều có một giọt mồ hơi lớn không ngừng ứa ra. Còn nghe cả Trang Duy đang mắng: “Làm cái quái gì mà cậu ra mồ hôi như ngựa vậy, ẩm ướt đến mức này.”

Khúc Đồng Thu cựa người xấu hổ, nghe Trang Duy nói câu: “Được rồi. Cậu thật là.” rồi sau đó là tiếng đứng dậy, tránh ra. Khúc Đồng Thu nghĩ thầm đã thoa thuốc xong, nãy giờ đã khó chịu lắm, vội xốc chăn bông lên, há to miệng mà thở, còn sờ soạng phần lưng quần của bản thân.

“Cậu lại làm gì nữa đó, nằm sấp xuống, đừng nhúc nhích.”

Trang Duy đi đến bên giường, cầm khăn tay đã vắt khô để hạ nhiệt, ấn anh nằm xuống giường. Sau đó một tay kéo áo anh lên, một tay bắt đầu lau.

Khúc Đồng Thu bị chà chà lau lau từ trên xuống dưới mấy lần, cảm thấy chỗ bị chà có gì đó không đúng, cảm thấy sợ hãi, liều mạng chồm về phía trước. Trang Duy lấy khủy tay chặn anh lại từ sau lưng.

“Cậu sợ cái gì. Tôi chưa đến mức đói lòng sung chát cũng ăn mà ép buộc cậu đâu.”

“...”

“Sao nào, cậu không tin?”

“Nhưng mà… tối hôm qua…”

Trang Duy khụ một tiếng: “Việc tối hôm qua, tôi nghĩ là, có lẽ chúng ta hiểu lầm. Như vậy đi, tôi tin cậu không đặt bẫy tôi, cậu cũng tin tôi không phạm tội cưỡng gian cậu.”

“...”

Khúc Đồng Thu cảm thấy không phải có lý lắm, những cũng chẳng phải hoàn toàn không có lý, nghẹn trong chốc lát, không hé răng nữa.

Nhưng bị cởi sạch trơn mà chà lau, Khúc Đồng Thu vẫn thấy bất an, rụt người lại, lấy tay ngăn cản bàn tay đang chuyển động trên người anh.

“Đừng lau nơi đó, không tốt…”

“Sao lại không tốt? Nói thật đi, mặc kệ là cậu khờ thật hay giả ngốc, không có khả năng cậu không thích bị đàn ông đụng chạm.”

Da đầu Khúc Đồng Thu tê rần: “Hả?”

Trang Duy lấy tay bắt được thứ giữa hai chân anh: “Cậu xem, có phản ứng đúng không?”

Khúc Đồng Thu bị sờ, co lại, vũng vẫy nói: “Ai, đừng… cậu đừng… Tôi thật sự không thích…”

Trang Duy mắng: “Tôi chỉ là cho cậu biết có chuyện như vậy, cũng chẳng thèm làm gì cậu đâu. Câu cho cậu là bông hoa sao.”

Gây sức ép một phen, hai người hồng hộc thở, trong phòng im lặng, tai lập tức nghe thấy tiếng bước chân tới gần.

Hai người đều quay đầu nhìn, có một người đứng nơi cửa phòng, trên mặt là vẻ bất ngờ, ngón tay dừng lại ở chỗ tay áo đang cởi nút được phân nửa. Người nọ nhìn họ trên giường, khẽ gật đầu nói: “Có khách à?”

Thấy người nọ, cả hai đều sửng sốt. Khúc Đồng Thu vô cùng hoảng sợ, lập tức đứng lên, cầm quần xuống giường, hai chân run rẩy lung tung mặc vào: “Anh, anh về rồi sao?”

“Ừ.”

“Tôi cứ nghĩ anh hiện còn ở Mỹ.”

Nhậm Ninh Viễn cười, nói: “Tôi đi thành S trước, ở lại đó một ngày, hiện có vài việc nên trở lại.”

Nhìn Khúc Đồng Thu luống cuống tay chân gài nút quần, trên mặt còn đỏ lên, ướt đẫm mồ hôi, Nhậm Ninh Viễn quay đầu hỏi Trang Duy: “Hai người làm gì vậy.”

Không đợi Trang Duy mở miệng, Khúc Đồng Thu vội cướp lời, giải thích: “Cậu ấy giúp tôi lau người.”

“Đúng vậy, tôi lau người cho cậu ấy.”

Trang Duy bĩu môi, “Tôi cáo từ trước.” Đi được hai bước thì quay lại, cười nói: “Đúng rồi, trả cái này lại cho cậu.” rồi sau đó lấy chìa khóa từ trong túi ra, đặt lên bàn.

Trang Duy đi rồi, Nhậm Ninh Viễn nhìn mọi thứ trong phòng một lúc, mỉm cười nói: “Cậu cởi hết thật sao. Quên cậu ấy thích đàn ông à, cởi như vậy chẳng lẽ không sợ phát sinh việc gì.” Thoáng nhìn con người bối rối trước mắt, khẽ ngừng lại: “Hay là đã phát sinh qua?”

Bất giác Khúc Đồng Thu cảm thấy yết hầu khô khốc, lập tức nói không ra lời. Trang Duy chỉ bâng quơ an ủi hai ba câu rồi bỏ đi. Nhưng bị người đồng tính xâm phạm, thời gian chỉ mới qua một ngày mà thôi, anh còn chưa tiêu hóa hết được, dù như thế nào thì khi bị nhắc tới, đau khổ khắc sâu vào đều làm anh đau đầu đến choáng váng.

Nhậm Ninh Viễn thu lại vẻ tươi cười: “Tôi không cho phép mấy người làm loại việc đó trong phòng này.”

Nhìn người nọ không hề cười, cả người Khúc Đồng Thu lạnh toát: “Không không, hai chúng tôi không làm ở đây…”

“Phải không, không dơ giường của tôi?”

“Không có, thật không có, chúng tôi ở bên cạnh, cái gì cũng không làm, anh xem, đều sạch sẽ cả…”

Anh vội vàng đến kéo ra giường để chứng minh, Nhậm Ninh Viễn chẳng bận tâm, chỉ nhìn thoáng qua, cười: “Không bẩn là tốt rồi.”

Nhậm Ninh Viễn ngồi, anh liền đứng không dám động đậy, giống hệt vị tiểu binh gặp quan lớn, chờ Nhậm Ninh Viễn nói tiếp.

“Cậu thật làm tôi kinh ngạc. Hai ngày trước vẫn còn vẻ của một người cha, hiện tại cùng với Trang Duy đến mức này. Cậu bắt đầu thích đàn ông?”

“Không có không có, tôi không thích đàn ông…”

Nhậm Ninh Viễn cười: “Với kẻ không thích mà cũng có thể làm, chỉ cần thoải mái là được. Hóa ra cậu là vậy. Là tôi đã nghĩ quá nhiều.”

Khúc Đồng Thu không rõ lắm ý trong câu nói đó, nhưng biết đã làm cho Nhậm Ninh Viễn mất hứng, lo sợ không yên nói: “Không phải vậy, không hề thoải mái…”

“Được rồi, không cần ngay cả việc ấy cũng phải nói với tôi.” Nhậm Ninh Viễn phất tay ngăn anh lại, rồi sau đó cười nói, “Cậu biết không, tôi quả thật vẫn không cách nào quen việc ở cùng phòng với người khác. Chìa khóa cũng không thể tùy tiện đưa cho ai.”

“...”

“Trong thời gian hai ngày, cậu hãy dọn dẹp. Rồi chuyển đi đi.”

Trong nháy mắt, Khúc Đồng Thu có phần khó chịu, nhưng vẫn lập tức ừ một tiếng.

Anh chẳng thể nào hiểu được, một giây trước, Nhậm Ninh Viễn còn đang dịu dàng nói cả hai là bạn, mỉm cười cho anh hầu hạ, vất vả lắm mới trở nên thân mật, hòa hợp. Vậy mà sau đó đột nhiên một cước đá anh ra khỏi cửa.

Nhậm Ninh Viễn cho anh thời gian hai ngày, nói hai ngày, nhưng anh biết Nhậm Ninh Viễn không muốn thấy anh, nhìn dáng vẻ thản nhiên ấy, anh vội vã dọn dẹp suốt cả đêm.

Hành lý rườm rà lại nặng, đồ đạc gần đây nhiều hơn, Khúc Đồng Thu một mình bận rộn, đóng gói, kéo xuống lầu kêu tắc xi, dự định quay lại thêm hai chuyến nữa.

Trên người đau quá, còn nóng lên nữa, nhưng tất cả những thứ đó đều chẳng bằng sự hoảng sợ trong lòng. Anh thậm chí cũng không cảm giác mình bị bệnh, chỉ cảm thấy nóng lòng mà thôi.

Dọn tới chuyến thứ hai, chìa khóa đã đặt trên bàn. Khúc Đồng Thu kéo hành lý tới cửa, vừa luyến tiếc, vừa không dám đi. Quay đầu nhìn Nhậm Ninh Viễn, một lúc lâu sau, chỉ thật cẩn thận nói: “Nhậm Ninh Viễn, tôi đi đây.”

Nhậm Ninh Viễn vẫn khách khí, còn cười, nói: “Đi thong thả, không tiễn.”

Trở lại ký túc xá công ty đã là đêm khuya. Khúc Đồng Thu thả lỏng, lập tức cảm thấy mỏi mệt, lên giường, đắp chăn, sau đó liền bất động.

Trong phòng có vị của tro bụi, trên người đau đến không ngủ được. Anh còn thật sự nghĩ về những chuyện trong hai ngày nay, nghĩ mình muốn làm gì, đã gặp phải chuyện gì, và cảm thấy tủi thân quá đỗi.

Nằm đó nhìn ánh trăng bên ngoài, rõ ràng cũng là mảnh trăng đã thấy trong nhà Nhậm Ninh Viễn, chỉ là chẳng chút giống nhau. Nhìn ngoài cửa sổ trong chốc lát, Khúc Đồng Thu kéo cao chăn lên khỏi đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK