Khúc Kha có phần ngoài ý muốn: “Xin phép sao? Không cần đâu ba.”
“Nhưng là sinh nhật chú Nhậm mà.”
Khúc Kha bĩu môi: “Chú Nhậm có nhiều bạn như vậy, ba còn sợ không ai chúc mừng sinh nhật chú ấy?”
“Nhưng…”
“Hơn nữa vé máy bay, khách sạn đều đã đặt hết rồi, bây giờ mà sửa lại thì vừa phiền phức lại lãng phí tiền. Không phải ba không thích nhất là xài tiền phung phí sao?”
“A…”
“Khó lắm mới có cơ hội ra ngoài, ba cứ thanh thản vui vẻ cho bản thân mình đi, đừng như ông cụ thay người khác lo hết chuyện này tới chuyện kia như vậy.”
“Ừ thì…”
“Được không ba.”
“Được được được…”
Khi con gái làm nũng, người làm cha như anh liền đầu hàng vô điều kiện.
Một lúc sau gọi điện về nhà báo bình an, hỏi ý kiến Nhậm Ninh Viễn, Nhậm Ninh Viễn vẫn ôn hòa trước sau như một: “Không có gì đâu, sinh nhật tôi cũng chẳng phải chuyện lớn, khó khăn lắm cậu mới có cơ hội ra ngoài, cứ vui chơi cho tận hứng đi.”
Mà thành phố M quả thật là nơi có thể làm người tận hứng.
Từ sân bay đến nội thành đều xa hoa trụy lạc, nơi nào cũng thấy được dấu hiệu của Casino một cách đầy bắt mắt, những chiếc xe hiệu Lincoln, Lotus, Ferrari mui trần như những con báo châu Mỹ khiến người trên phố hoa cả mắt. Giữa dòng nước chảy xa hoa ấy, những chiếc xe tên tuổi như thế dĩ nhiên cũng chẳng có vẻ gì lạ.
Dưới lầu nơi khách sạn anh ở chính là sòng bạc hoạt động trắng đêm, với đèn đóm lúc nào cũng rực rỡ, người ra kẻ vào thường là những cô gái đẹp với mùi thơm sực nức cùng váy ngắn, những con người trẻ tuổi với đủ loại thú vui, rượu phun trào như suối nhạc tráng lệ, có tiếng cũng có sắc.
Khúc Đồng Thu chỉ ở trong phòng và bếp, mỗi ngày làm bạn với nồi niêu xoong chảo và các loại rau dưa thịt. Ra khỏi cửa, đi vào chốn thành thị ít nhiều có phong cách nước ngoài này, suốt quãng đường anh lúc nào cũng cảm thấy mọi nơi đều là phong cảnh mới mẻ và đẹp đẽ.
Trên đường nhìn thấy bất cứ gì anh đều thấy thật thú vị và lạ kỳ, thế nên bèn lấy di động chụp lấy chụp để, chụp nhiều ảnh lắm, chụp xong thì nhìn máy phát sầu: “Làm sao mới gửi được hình này cho chú Nhậm con đây?”
Khúc Kha giúp anh cài đặt máy: “Nhưng mà ba à, ba có biết gửi ảnh từ đây cho chú Nhậm mất bao nhiêu tiền không?”
“À ừ…”
“Ba thật là, bình thường gọi điện thoại đường dài còn luyến tiếc, đối với chú Nhậm sao lại hào phóng như vậy chứ.”
Khúc Đồng Thu vô cùng quẫn bách: “Tại, tại thế này tiện hơn…”
Gửi tin nhắn cho Nhậm Ninh Viễn xong, gần như ngay lập tức nhận được hồi âm, Khúc Đồng Thu cảm thấy rất cao hứng, nhanh chóng ấn bàn phím đến nửa ngày, gửi đi thêm một tin nhắn dài nữa.
Vốn anh đánh chữ chậm, mà còn phải lấy di động chụp hình gửi tin thì càng phức tạp hơn, mải mê làm một hồi, chợt nghe con gái bên cạnh nói: “Ba, ba sắp đụng vào cây cột rồi kìa.”
“Ai da…”
Dọc theo đường đi anh đụng phải không ít cột, rốt cuộc Khúc Kha cũng bất mãn: “Ba, ba chú ý chút được không.”
“Ừm…”
“Làm gì có người cha nào dẫn con gái đi chơi mà suốt đường đều chúi mũi vào di động, không phải ngược lại mới đúng sao?”
Khúc Đồng Thu có phần ân hận: “Ba không rành lắm, cho nên…”
Con gái thở dài: “Vậy thì chờ sau khi trở về, chỉnh sửa ảnh xong rồi chúng ta hãy gửi cho chú Nhậm xem, không phải cũng giống nhau cả sao. Ba không cần nhắn tin trực tiếp tại chỗ cho chú Nhậm đâu.”
“Ừm…”
“Hơn nữa, con dùng máy chụp rõ hơn của ba rất nhiều. Gửi cho chú Nhậm xem ảnh chất lượng cao thì tốt hơn.”
“Cũng phải…”
Vì thế nên Khúc Đồng Thu đóng di động lại, cất vào trong túi, cố hết sức chuyên chú đi dạo phố cùng con gái, nhìn con bé dùng tư thế chuyện nghiệp lấy cảnh, chụp ảnh, mà cố gắng ngăn lại lực hấp dẫn phải gửi tin nhắn cho Nhậm Ninh Viễn.
Buổi tối hai cha con đi ăn cơm, quán ăn là một nơi nổi tiếng, tuy rằng nói Khúc Đồng Thu hiện tại lấy nấu nướng làm nghề chính, nhưng quán cơm của anh và nhà hàng sang trọng này khác nhau tương đối lớn, thế là anh lại một lần nữa như ma xui quỷ khiến lấy điện thoại ra.
Khúc Kha để đũa xuống, lại thở dài: “Ba…”
Khúc Đồng Thu vội nói: “Ba chỉ là cho chú Nhậm con xem một chút bữa tối chúng ta ăn món gì thôi.”
“Ai, chú ấy cần phải biết bữa tối chúng ta ăn gì sao?”
“Ừ thì…”
Anh cũng chẳng thể nói rõ bản thân mình vì sao cứ mỗi phút mỗi giây đều nhớ thương Nhậm Ninh Viễn.
Ăn được thứ ngon, nhìn thấy cảnh sắc rực rỡ, tất cả đều muốn sẻ chia cùng Nhậm Ninh Viễn, và còn nhiều lắm những lời vụn vặt, những lời vu vơ mà anh muốn nói với người kia.
“Ba làm không tốt coi chừng chú Nhậm cảm thấy bực bội đó, con sóc ven đường mà ba cũng muốn chụp cho chú ấy xem. Đừng nói là ngay cả đi toilet ba cũng muốn báo luôn cho chú ấy đó chứ?”
“…”
Nói thật, khi thấy sự trang hoàng xa hoa rực rỡ trong toilet nơi nhà ăn, lúc ấy anh quả thật có nghĩ đến việc nói một tiếng với Nhậm Ninh Viễn.
Đúng vậy đó, có thể vì chưa từng gặp qua, thế nên anh mới nói liên miên không ngừng, chỉ sợ Nhậm Ninh Viễn cũng cảm thấy được có phần chán ghét.
Vì thế Khúc Đồng Thu quyết định khắc chế một chút chính mình, để di động bên cạnh con gái, chuyên tâm ăn miếng thịt heo sữa ngoài giòn trong non.
Rất nhanh di động liền vang lên, Khúc Đồng Thu vội với tay qua cầm lấy, xem tin nhắn.
Quả nhiên là Nhậm Ninh Viễn gửi tới, hỏi anh: “Hiện tại đang làm gì?”
“Ăn bữa tối…”
“Bữa tối ăn gì?”
Khúc Đồng Thu nhất thời nhận được sự cổ vũ lớn lao: “Có cá ngừ cuốn, cá pecca, gà hầm nấm, còn có heo sữa nướng, để tôi chụp ảnh cho anh xem…”
Khúc Kha dựng thẳng thực đơn lên che mặt mình: “Ai, ba nên nhìn vẻ mặt của chính mình thì hơn…”
“Ừ, sao vậy?”
“Buồn nôn chết được…”
Khúc Đồng Thu bị con gái cười đến mức có phần ngượng ngùng. Mà kỳ thật anh và Nhậm Ninh Viễn, bình thường khi ở cùng một chỗ cũng chẳng nói những lời ngon tiếng ngọt buồn nôn đâu, mà những hành động vô cùng thân thiết thì càng chẳng có nhiều.
Họ ngay cả dắt tay nhau đi còn không có, trên đoạn đường nơi chỗ không người cũng chỉ là khách khách khí khí sóng vai nhau mà thôi.
Dù trước mặt hay sau lưng người khác, họ cũng chỉ như những người đàn ông đã lui tới nhiều năm, có giao tình sâu đậm.
Nhưng mỗi một ngày của anh chỉ bắt đầu vào thời khắc Nhậm Ninh Viễn tỉnh dậy mở mắt ra, chỉ tại lúc ấy thì khởi đầu mới trở nên có ý nghĩa.
Mỗi một giờ, mỗi một thu hoạch mới mẻ trên con đường anh đi cũng phải có sự tham gia của Nhậm Ninh Viễn thì mới trở nên sống động.
Ngày kế, trước khi rời khỏi cửa Khúc Đồng Thu phát hiện một chuyện lớn khó lường: “A, di động của ba hết pin? Hôm qua vẫn đầy mà. Tiểu Kha, con xem giúp ba coi có phải là bị hư rồi không?”
Khúc Kha nhìn thoáng qua, nói: “Tối qua ba nhất định lại trộm nhắn tin với chú Nhậm đến nửa đêm chứ gì?”
“Ừ thì…”
“Nhắn tin thế hao pin lắm.”
“Ừ thì…”
“Không sao đâu, hôm nay ba cùng mọi người có hoạt động tập thể, người đứng ra tổ chức đã sắp xếp hết rồi, ba không cần mang di động theo đâu.”
“Nhưng mà…”
Khúc Kha lấy điện thoại trên tay anh đi: “Con giúp ba sạc pin, ba đi nhanh đi, muộn bây giờ.”
Vì thế Khúc Đồng Thu cả ngày đều thất hồn lạc phách. Không có di động trên người, anh chẳng thể gửi tin nhắn cho Nhậm Ninh Viễn, lại càng chẳng nhận được tin của Nhậm Ninh Viễn gửi tới.
Dù tọa đàm có phấn khích đến thế nào đi chăng nữa, dù bữa cơm sau đó có mỹ vị đến nhường nào, thì anh vẫn luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng và hốt hoảng lắm. Cứ như con nghiện bị đột ngột dừng thuốc, toàn thân cũng khó chịu.
Vừa về tới khách sạn, Khúc Đồng Thu vội vội vàng vàng lao vào phòng, việc thứ nhất chính là xem di động.
Thế mà trên đi động hiện ra không có tin nhắn mới cần đọc.
Đang cầm di động của mình ngẩn người, chợt nghe tiếng con gái bên cạnh nói: “Đúng rồi, buổi sáng chú Nhậm có nhắn tin đến, con nói với chú ấy di động đang sạc pin, ba ra ngoài rồi.”
“À… Vậy chú ấy nói gì?”
Khúc Kha cười đầy sâu xa vượt quá tuổi: “Chú ấy nói ‘chà’.”
“…”
Khúc Đồng Thu ngồi bên giường, suy nghĩ một hồi lâu, những lời nói nghẹn lại trong bụng cả ngày cuối cùng chỉ có thể nhắn ra bốn chữ: “Tôi đã về rồi.”
Tin Nhậm Ninh Viễn nhắn lại lập tức tới: “Hôm nay có khỏe không? Tọa đàm thế nào?”
“Ừ, rất tốt.”
“Ăn cơm chưa, buổi tối bên đó có lạnh không?”
Bất chợt trong nháy mắt, Khúc Đồng Thu rất có xúc động muốn nói: “Tôi nhớ anh.”
Nhưng những lời như thế, đối với họ mà nói thật sự là quá mức buồn nôn, còn đối với những người đàn ông trung niên ở tuổi này mà nói thì cũng không tránh khỏi rất thẹn thùng.
Chỉ là trong đầu anh chẳng còn lời khác để nói nữa đâu, thế nên sau khi lọc cọc bấm, rốt cuộc hỏi: “Ngày hôm nay của anh thế nào?”
Nhậm Ninh Viễn nói: “Tốt lắm.”
Nhậm Ninh Viễn tốt lắm, mà anh thì không tốt chút nào.
Rời đi thành T, kỳ thật thời gian hai ngày còn chưa qua, mà thành phố M cũng chẳng phải không lộng lẫy, hết thảy an bài cũng chẳng có nửa phần không ổn thỏa hay không thoải mái, ấy vậy mà anh đã muốn về nhà.
Lần đầu tiên anh cảm thấy hai tuần là lâu, là dài đến thế, dài đến mức khiến anh chẳng biết đối mặt với khoảng thời gian không có Nhậm Ninh Viễn này như thế nào.
Mà nếu phải nói những lời ấy ra, dù là với con gái hay Nhậm Ninh Viễn, thì anh đều giống nhau, nói chẳng nên lời.
Vào ban đêm, Khúc Đồng Thu nằm mơ một giấc mộng không thuần khiết lắm. Thế nên khi tỉnh lại, ngay bản thân anh cũng cảm giác vô cùng xấu hổ.
Kỳ thật cũng không phải anh khát khao nhiều đến mức ấy, những chuyện thân mật linh tinh gì đó, bình thường anh cũng chẳng chạy theo, chẳng qua do hiện tại anh nhớ Nhậm Ninh Viễn, nhớ quá thôi ấy mà.
Việc gì cũng làm không tốt, thế nên anh đành phải nằm bên người Nhậm Ninh Viễn, nằm nơi đó để cảm nhận được hơi thở và sự tồn tại ấy, và rồi anh có thể rất an lòng.
Thời gian huấn luyện ở thành phố M ngày một qua đi, mỗi ngày trước khi ngủ Khúc Đồng Thu đều phải nhìn tấm lịch kỹ càng một lần nữa, nhẩm tính xem còn bao ngày nữa mới có thể về nhà.
Lúc con số biến thành ‘2’, anh lại nhận được một tin tốt.
“Hai ngày còn lại là để dành cho chúng ta đi du sơn ngoạn thủy, nói cách khác đợt huấn luyện đến hôm nay đã xong, có thể đi trước thời gian không?”
Người phụ trách tiếp đón cười tươi rói như hoa nói: “Đa tạ sự chiêu đãi nồng hậu của mọi người, chẳng qua tôi nghĩ phải ký tên để đổi vé máy bay.”
Một lúc sau, Khúc Đồng Thu vừa hối hả vội vàng sửa soạn hành lý, vừa nói với con gái: “Đi vào buổi chiều thì sẽ về kịp chúc mừng sinh nhật chú Nhậm con đấy.”
Khúc Kha đảo mắt, nói: “Ba muốn nói cho chú Nhậm?”
“Tất nhiên rồi.”
“Ba không dự định để chú ấy có niềm vui bất ngờ à?”
“Ừ thì, niềm vui bất ngờ…” Ở tuổi này rồi mà nói ra cụm từ đó thật là xấu hổ mà.
“Vậy, cho dù không chính xác là niềm vui bất ngờ thì cũng phải dùng cách gì lãng mạn để nói cho chú ấy chứ.”
“Ừm… lãng mạn…”
Để có thể trở thành một người trung niên lãng mạn, Khúc Đồng Thu đành phải được bảo gì thì nghe nấy, làm theo lời thoại của con gái: “Nhậm Ninh Viễn, anh có mong ước gì vào sinh nhật.”
“Mong ước của tôi chính là dù ở nơi nào cậu cũng đều vui vẻ.”
Khúc Kha phát điên nói: “Thật sự là chẳng có chút tình tứ nào, ít nhất cũng phải nhắn lại những câu đại loại như ‘Em trở về là mong ước lớn nhất vào sinh nhật anh’ chứ.”
“Ừ thì…”
“Trả lời như vậy làm sao nói tiếp những câu sau.”
“À ừm…”
Nhậm Ninh Viễn sẽ chẳng thiết tha như anh đâu, thời gian không có anh người nọ cũng sẽ chẳng cảm thấy có gì khác lạ. Về việc anh khi nào về đến thành T có thể chẳng khác nhau là mấy.
Khúc Kha tức giận nói: “Chú ấy bình tĩnh như thế, vậy cứ để chú ấy tiếp tục bình tĩnh đi. Ba, ba nói với chú ấy, chúng ta dự định nhân tiện đi du lịch quanh đây, chơi vài ngày nữa mới trở về, coi chú ấy nói thế nào.”
“…”
Đối với tin nhắn ấy, tin Nhậm Ninh Viễn nhắn lại là: “Tốt, vậy chơi thêm vài ngày đi, muốn tôi sắp xếp giúp hai người không?”
“…”
Mãi cho đến tối, khi máy bay đáp xuống thành T, Khúc Kha vẫn còn dỗi: “Việc gì phải về sớm như vậy chứ. Nói một tuần sau mới về mà chú ấy còn tỏ vẻ tán thành. Thế sao ba không từ từ mà gấp gáp làm gì, ba muốn gì chứ?””
“À ừm…”
Nếu so với vẻ chẳng hề gì của Nhậm Ninh Viễn, thì sự vội vàng của anh có phần dư thừa lắm. Tuy Nhậm Ninh Viễn không hề quan tâm, nhưng bản thân anh thật sự rất muốn rất muốn, rất muốn cố hết sức nhanh một chút thôi, trở lại cạnh bên Nhậm Ninh Viễn.
“Cố ý trở về gấp mừng sinh nhật chú ấy, vậy mà còn chẳng có người ra sân bay đón, cảm giác này thật chẳng tốt chút nào.” Khúc Kha bĩu môi, “Ba gọi điện hỏi chú Nhậm đang làm gì đi.”
Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, Khúc Đồng Thu thật cẩn thận nói: “Nhậm Ninh Viễn, anh đang làm gì?”
“Tôi ở quán bar, cùng mọi người lo liệu tiệc sinh nhật.”
“À…” Nhất thời lời kêu người này đến sân bay đón họ anh nói chẳng ra, “Vậy, vậy anh hãy vui vẻ với mọi người.”
“Ừ, cậu cũng vậy, hôm nay thế nào?”
“Rất tốt.”
“Ăn cơm chiều chưa?”
“Ăn rồi.” Kỳ thật là hoàn toàn đói bụng.
Cúp điện thoại, Khúc Đồng Thu an ủi con gái đang thở phì phì: “Không thể trách chú ấy được, chú ấy làm sao biết chúng ta trở về sớm.”
“Nhưng vẫn khiến người tức giận mà. Ba xem đi, ba đối với chú Nhậm tốt như vậy, thấy cái gì đều muốn cho chú ấy xem, thái độ hững hờ không sao cả của chú ấy là thái độ gì chứ.”
Bất tri bất giác anh vẫn bị tâm tình uể oải của con gái ảnh hưởng, và thế là khi tới trước cửa nhà, lúc thấy trong phòng lộ ra ánh đèn với sắc màu ấm áp, chỉ cần nhớ tới giờ phút này Nhậm Ninh Viễn không có trong căn phòng kia thôi, ngay lập tức anh hoàn toàn chẳng còn chút mừng vui.