• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xuất viện, Khúc Đồng Thu không còn nghĩ tới chuyện này nữa.

Một lời hứa của Nhậm Ninh Viễn đáng giá nghìn vàng, nếu đã nói sẽ thay anh báo thù, vậy đáng để anh toàn tâm toàn ý tin tưởng. Ám ảnh khó có thể chấp nhận này, từ nay về sau sẽ do Nhậm Ninh Viễn giúp anh gánh. Anh cảm kích quá đỗi.

Nhậm Ninh Viễn đối với anh tốt lắm, cái tốt đó không phải là ưu đãi quá mức, chỉ là ở khóe mắt, ở đuôi chân mày có sự đồng cảm và vẻ dịu dàng, khi cùng ăn cơm thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho anh.

Như vậy cũng quá đủ rồi. Toàn thân Nhậm Ninh Viễn đều mang theo ma lực, chỉ cần phủ một chút lên vết thương của anh thôi, tưởng như tất cả đau đớn đều bay đi mất.

Lên lớp học xong, anh đi tới nhà trọ của Nhậm Ninh Viễn để quét dọn, sau đó xem phim. Nhậm Ninh Viễn đưa tiền cho anh thuê nhiều phim về lắm, mà thuê rồi thì không thường xuyên xem, thức ăn đã mua cũng không ăn nữa; vì để không lãng phí, trước khi đồ ăn bị hư, Khúc Đồng Thu vừa ăn cánh vịt kho mình thích nhất, vừa xem phim. Thế là cũng rất vui vẻ, như thể nếu cứ thế thôi thì những khó chịu có thể toàn bộ quên hết.

Nhậm Ninh Viễn ngồi trên ghế sa lon đọc tạp chí, đột nhiên hỏi anh: “Không phải cậu rất muốn quen bạn gái sao?”

Khúc Đồng Thu nhất thời có chút ngượng ngùng, “Ừ” một tiếng.

Nhậm Ninh Viễn như có vẻ suy nghĩ: “Cậu thích bạn gái thế nào?”

“À thì… dịu dàng.”

“Ừm, còn gì nữa?”

“Biết đạo lý.”

“Ừm.”

“Chín chắn…”

Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Hóa ra cậu thích bạn gái lớn tuổi hơn. Còn về sắc đẹp thì sao?”

Khúc Đồng Thu liền hơi đỏ mặt: “Cái đó thì, chỉ cần thuận mắt là tốt rồi. Tôi cảm thấy tính cách quan trọng hơn.”

Nhậm Ninh Viễn “Ừm” một tiếng, gật đầu, cũng không hỏi lại, rồi sau đó tiếp tục xem tạp chí của mình.

Cuộc đối thoại chấm dứt, Khúc Đồng Thu cũng quên ngay. Kỳ thật đi theo bên người Nhậm Ninh Viễn, anh đã không còn nghĩ tới chuyện tìm bạn gái nữa.

Ngày hôm sau, theo lời Nhậm Ninh Viễn, anh đi đến một quán ăn. Khi đi vào chỉ thấy Nhậm Ninh Viễn đã có mặt ngồi ở đó trước, nâng mắt bắt gặp anh liền ngoắc gọi anh lại đây, ôn hòa nói: “Tôi giới thiệu một người bạn cho cậu làm quen. Đây là Dương Diệu.”

Ngồi đối diện với Nhậm Ninh Viễn là một người phụ nữ mang lại cảm giác thoải mái cho người khác. Cô ấy thoạt nhìn lớn hơn họ vài tuổi, chưa nói tới trang điểm đẹp lắm, nhưng làn da rất mịn màng, đôi mắt xếch, khôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn hơn bàn tay một chút thôi, tóc quăn buộc lại phía sau, sang trọng lắm. Có vẻ quyến rũ khảm vào tận xương tủy. Hễ cô ấy mỉm cười với Khúc Đồng Thu thì anh sẽ biến thành đỏ mặt.

Thấy Khúc Đồng Thu vẻ mặt đỏ bừng, cô ấy hơi bất ngờ: “Cậu ấy thực thanh tú mà, còn thẹn thùng vậy sao, tôi tưởng bạn anh đều trưởng thành sớm như anh chứ.”

Nhậm Ninh Viễn mỉm cười: “Không phải thích nhất chăm sóc cậu em trai nhỏ à.”

Khúc Đồng Thu ngồi xuống một cách khẩn trương, hai người tự giới thiệu lẫn nhau, rồi mới biết đối phương là đồng hương của anh, đã đi làm, lớn hơn anh vài tuổi nhưng có khuôn mặt dịu dàng, ngọt ngào nên nhìn trẻ hơn so với tuổi.

Trong lòng anh biết đây là bạn gái mà Nhậm Ninh Viễn giới thiệu cho mình, con tim hồi hộp đến mức sắp vọt ra khỏi miệng. Anh không am hiểu việc làm quen với con gái, ngay từ đầu cũng không biết nên trò chuyện về chủ đề gì mới tốt, sợ bản thân trở nên tẻ ngắt.

May mà có Nhậm Ninh Viễn ở một bên giúp đỡ, tuy người nọ nói không nhiều lắm, chỉ thản nhiên thêm vào vài câu, nhưng nhờ vậy anh và cô có thể thuận lợi trò chuyện, bữa cơm ăn cũng rất hòa hợp.

Sau khi ăn xong Nhậm Ninh Viễn tính tiền rồi cáo từ, rời đi trước. Trọng trách đưa cô ấy về tất nhiên là giao cho Khúc Đồng Thu, Khúc Đồng Thu liền vô cùng cẩn thận ngồi vào tắc xi cùng Dương Diệu.

Anh rất có thiện cảm với Dương Diệu, tuy vị trí, hoàn cảnh hai người khác nhau nhiều lắm, nhưng lại có thể thân thiết. Tán gẫu một hồi, cảm thấy đây đúng là người làm anh rất thoải mái. Cũng không hy vọng xa vời người ta vừa ý mình ngay, dù làm bạn thôi thì cũng tốt lắm.

Đưa Dương Diệu về lại chỗ ở, dưới lầu lúc chia tay, cô ấy nói: “Hai người sắp thi cuối kỳ rồi phải không? Bài tập có khó không?”

“Cũng không hẳn, tôi ôn cả rồi.” Bình thường Khúc Đồng Thu cũng học hành rất nghiêm túc, đến lúc thi không cần phải vắt chân lên cổ mà chạy.

“Vậy thì,” cô ấy mỉm cười, “ngày mai chúng ta có thể gặp lại?”

Khúc Đồng Thu cao hứng đến mức tim đập liên hồi, mặt đỏ tai hồng gật đầu liên tục, khiến Dương Diệu cũng nở nụ cười, khẽ gõ trán anh: “Cậu bạn nhỏ thật đáng yêu mà.”

Khúc Đồng Thu gặp may như thế, nhìn theo cô lên lầu, quay đầu chạy vội trở về ngay, thầm nghĩ lập tức sẽ nói cho Nhậm Ninh Viễn.

Nhậm Ninh Viễn quả thật là có phép thần thông, giống hệt vị thần đèn không gì không làm được, đồng ý giúp đỡ cho nguyện vọng của anh.

Nhưng Nhậm Ninh Viễn vẫn chưa về nhà trọ, Khúc Đồng Thu ở ngoài cửa hưng phấn đợi một hồi lâu, tới nửa đêm, cũng chưa thấy ai trở về.

Lại không có điện thoại mà gọi, nghĩ đến bác bảo vệ nơi ký túc xác nên chỉ có thể về trường học trước.

Từ ấy về sau, Nhậm Ninh Viễn tựa hồ bận rất nhiều việc, rất hiếm khi có thời gian rảnh. Khúc Đồng Thu đến nhà trọ tìm thì đa số đều bị sập cửa vào mặt.

Còn bên Dương Diệu, việc quen biết giữa hai người dần trở nên thân thiện. Cảm giác yêu mến như chị em không hề gây trở ngại, Dương Diệu là người rất có sức quyến rũ, còn yêu mến cái vẻ ngây ngô, thành thật và tính chân thành, cần cù, thật thà của anh. Chậm rãi, khi rảnh rỗi Khúc Đồng Thu đều mang sách đến nhà cô.

Khi ấy mới biết, công việc ban đêm của Dương Diệu là người phục vụ rượu. Việc đó nhất thời khiến Khúc Đồng có hơi bất ngờ. Nhưng thời điểm cô ấy cười nói: “Phục vụ rượu không có nghĩa là gái làng chơi đâu” thì sự bình tĩnh, thẳng thắn và thành khẩn này giúp anh trầm tĩnh lại.

Dù sao cũng là người Nhậm Ninh Viễn giới thiệu cho, anh sẽ vì tin tưởng Nhậm Ninh Viễn mà tin Dương Diệu. Huống chi một cô gái như Dương Diệu làm anh cảm thấy cái nghề vốn xa lạ trong ấn tượng của mình không hèn hạ đến như vậy.

Cô thấu tình đạt lý, hiểu cuộc sống, có tình nghĩa, lúc khôn khéo lưu loát, lúc lại ngây thơ đáng yêu, có thể có người bạn gái như thế đã là may mắn của anh rồi, làm việc gì thì sao lại quan trọng chứ.

Dương Diệu kể về những câu chuyện lạ kỳ trong quán bar, kể cho anh nghe phải nhanh mồm nhanh miệng như thế nào mới thoát được không phải uống rượu, còn có thể mời nhiều rượu, khiến khách có thể kêu nhiều rượu quý. Thậm chí anh còn thấy cô hiểu nhiều chuyệm hiếm có hơn so với một thằng sinh viên như anh. Chẳng có gì xứng hay không xứng.

Thời gian mặc dù không lâu, nhưng Khúc Đồng Thu đã bắt đầu yêu mất rồi. Dù tình cảm Dương Diệu dành cho anh là loại tình cảm nào đi chăng nữa, thì mối tình đầu luôn làm tim đập như hươu chạy, toàn bộ thế giới đều trở nên trong sáng đến tuyệt vời.

Chuyện sung sướng vui mừng như thế, anh cầm lòng không được nên phải chia sẻ với Nhậm Ninh Viễn. Thỉnh thoảng rảnh rỗi ở chung với anh, Nhậm Ninh Viễn sẽ kiên nhẫn lắng nghe những lời lải nhải anh kể về các câu chuyện lý thú khi hai người ở chung, rồi sau đó mỉm cười nói “Thích là tốt rồi”.

Khúc Đồng Thu ngồi trên đệm dưới chân Nhậm Ninh Viễn, ngẩng đầu cùng Nhậm Ninh Viễn nói chuyện, nhìn gương mặt trầm tĩnh tuấn lãng ấy và cảm giác, đây là giây phút hạnh phúc nhất trên đời người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK