“Hai người khi nào thì trở về?”
“Vừa về được hai ngày.” Dù sao đã nhiều năm không gặp, tất cả đều thành người chững chạc ở tuổi trung niên, Sở Mạc cũng thân thiện hơn với anh so với thời niên thiếu. “Cậu thì sao, đến thành phố T lúc nào vậy?”
“Khoảng một tháng trước.” Khúc Đồng Thu lau lau tay, nhìn hai người trước mắt, “Chà, hai người… khác xưa nhiều quá.”
Sở Mạc ha ha cười, vỗ vỗ vai anh: “Cậu cũng vậy. Ốm hơn trước nhiều. Hiện tại giảm bao nhiêu ký? Hai mươi?”
Trang Duy không quá vui mừng: “Đến lâu thế rồi sao? Ninh Viễn, cùng là bạn học cũ, sao anh không nói với bọn tôi một tiếng.”
Nhậm Ninh Viễn lấy khăn lau tay, gọi phục vụ tới mang thêm hai phần chén đũa, mỉm cười nói: “Hai người sao cứ như nhiều năm chưa từng gặp bạn học cũ vậy. Gặp thì phải sẽ giúp đỡ việc gì đó, không thấy phiền sao? Hạ tuần tôi còn phải tiếp đãi một đàn em cùng năm, đề cử cậu ta đi phỏng vấn, hai người có hứng thú cùng ăn cơm không?”
Khúc Đồng Thu đột nhiên có hơi đỏ mặt. Anh cũng là bạn học dựa vào sự giúp đỡ rất nhiều của Nhậm Ninh Viễn mới có thể tạm thời yên ổn ở thành T, ngay cả bữa cơm Trung thu đoàn viên này cũng là nhờ phúc của Nhậm Ninh Viễn.
Tuy Nhậm Ninh Viễn đã giúp nhiều người lắm, chỉ cần là khách từ phương xa đến tất nhiên là chiêu đãi ngay, cũng không phải chỉ quan tâm đến một mình anh, nhưng cảm giác nặng nề này bất chợt khiến ngực anh khó chịu.
“Ngồi xuống dùng cơm trước đi.” Nhậm Ninh Viễn cười nói, “Còn một cô bé hiền thục chờ chúng ta giới thiệu mà.”
Khúc Kha vẫn ngoan ngoãn không xen vào, mở to hai mắt. Hai người Trang, Sở cũng nhìn về phía con bé.
“Đây là…”
Khúc Đồng Thu vội nói: “Đây là con gái tôi, Khúc Kha, năm nay mười bốn tuổi, đến thành phố T đi học. Tiểu Kha, đây là chú Sở, Sở Mạc, còn đây là chú Trang, Trang Duy.”
Hai người ‘chú’ đều trừng mắt nhìn anh.
Sở Mạc nói: “Dọa người sao? Cậu có con gái? Con ruột cậu hả?”
Khúc Đồng Thu vô cùng quẫn bách, ngay cả Nhậm Ninh Viễn cũng lộ ra nụ cười khổ: “Anh cho dù thắc mắc thật thì cũng phải nể mặt cậu ấy chứ.”
Sở Mạc nhún vai: “Việc này có gì đâu. Khách sáo làm gì. Nói thật, lúc học đại học, anh còn một lần hoài nghi cậu yêu thầm Ninh Viễn.”
Nhậm Ninh Viễn sặc một cái, Khúc Đồng Thu cả người cứng ngắc: “Cái, cái gì…”
“Không phải cậu để hình Ninh Viễn trong ví tiền sao? So với gay còn gay hơn, buổi tối còn ôm không buông…”
Khúc Đồng Thu vội lấy hai tay che tai con gái lại, vữa mắc cỡ vừa quýnh lên: “Có con nít ở đây, đừng nói mấy chuyện đáng chê cười này được không.”
Khúc Kha bị bịt kín hai tai, mở to đôi mắt với hạt châu xoay tròn, đáng yêu vô cùng. Sở Mạc lại cảm khái: “Hoàn toàn không giống cậu.”
Khúc Đồng Thu thẹn quá thành giận, vội la lên: “Con bé giống mẹ nó, nhưng mà cằm nó giống tôi.”
Trang Duy trừng mắt nhìn anh trong chốc lát: “Cậu đã kết hôn?”
“Đúng vậy…” Khúc Đồng Thu có chút không hiểu, người đàn ông đến tuổi ba mươi kết hôn là chuyện bình thường, không kết hôn mới kỳ lạ chứ. “Cậu không kết hôn?”
Nhậm Ninh Viễn khụ một tiếng. Khúc Đồng Thu nhớ tới đủ chuyện thời sinh viên đã gặp qua, tuy lúc ấy khuynh hướng còn chưa rõ lắm, chẳng qua sau khi trưởng thành mới biết rõ đó là đồng tính luyến ái.
Nhất thời ngoài ý muốn lại xấu hổ, tươi cười đều cứng lại: “À ừ… Không, không kết hôn cũng rất tốt…”
Trang Duy cau mày, “Hừ” một tiếng, cầm ly rượu, dựa lưng vào ghế, không thèm nhắc lại. Sở Mạc uống một hớp rượu, hỏi: “Vậy vợ cậu đâu? Sao không cùng đến ăn cơm?”
Khúc Đồng Thu cảm thấy tay bịt lỗ tai con gái mỏi nhừ: “Chúng tôi… ly hôn đã rất nhiều năm.”
Trên bàn, không khí đối thoại nhất thời không hề thoải mái, Nhậm Ninh Viễn vẫy tay với Khúc Kha, ý bảo con bé đi lại, rồi sau xé mảnh giấy đưa cho con bé: “Cái này có thể qua bên kia tranh thưởng, giúp chú Nhậm thắng giải Trạng Nguyên trở về, được không?”
Khúc Kha lắc mái tóc dài sôi nổi đi, dù sao cũng là tâm tính trẻ con. Khúc Đồng Thu rất cảm kích sự cẩn thận của Nhậm Ninh Viễn, nghe những chuyện như thế, với một đứa nhỏ mà nói là rất khó chịu.
“Cậu một mình nuôi nhóc con đó sao? Con bé đã mười bốn, cậu cũng sắp có tuổi rồi, với bằng cấp của cậu cũng chẳng tìm được công việc tốt, gia đình chỉ có mỗi người cha cũng không phải dễ dàng.”
Khúc Đồng Thu cũng quen tính thẳng thắn của Sở Mạc, đáp: “Cũng tốt lắm, tiết kiệm một chút là được. Hiện tại Tiểu Kha lớn rồi, cũng ngoan, đã thoải mái hơn nhiều.”
“Vợ cậu không đưa tiền nuôi con?”
“À, không cần, một mình tôi nuôi con bé ổn rồi, tôi gánh được.”
“Nhưng còn chuyện không quan tâm thì anh không hiểu được, cô ta cứ vậy bỏ hai cha con cậu lại, mặc kệ không lo sao?”
“Cũng, cũng không phải vậy đâu. Cô ấy có sự khó xử của mình. Tóm lại chúng tôi rất tốt.”
Dòng thời gian dài trôi qua, anh mới có thể nói được nhẹ nhàng như vậy.
Lúc ấy, mới kết hôn được ba năm, vẫn là thời điểm ân ái mỹ mãn, đột nhiên cô nói muốn ly hôn với anh. Cảm giác ấy, hiện tại nhớ lại vẫn làm trước mắt trở nên tối tăm.
Dương Diệu khóc, nói với anh: “Em xin lỗi. Em thật sự rất thích anh. Nhưng còn người khác nữa, dù thế nào em cũng không quên được anh ấy, em không có cách nào lừa gạt bản thân thêm. Anh có thể hiểu cho em không?”
Kết hôn với một người mình thích, lại yêu một người khác. Cảm giác đó rốt cuộc là sao chứ.
Câu cuối cùng Dương Diệu nói với anh là: “Em cũng không hy vọng anh có thể tha thứ cho em. Là em có lỗi với anh, anh có thể mang đi bất cứ gì anh muốn.”
Anh mang theo Khúc Kha. Những thứ khác đều để lại cho cô.
Tuy rằng vẫn không thể lý giải, nhưng anh chỉ có thể yên lặng thừa nhận, dần trải qua cuộc sống chỉ có một người.
“Thôi quên đi, hiện tại nói chuyện này cũng vô ích, con gái cậu cũng lớn như vậy rồi. À phải, cậu có định tái hôn không?”
“À thì,” Khúc Đồng Thu chần chờ một chút, “vẫn chưa nghĩ tới… mà chắc không đâu. Một mình tôi mang Tiểu Kha theo cũng rất tốt. Thích con nít, lại không ngại việc Tiểu Kha không phải con mình, tìm người như vậy không dễ. Điều kiện của tôi cũng không hợp với người khác, độc thân vẫn thích hợp hơn.”
Mang theo Khúc Kha cũng sắp thành người lớn, anh căn bản không dám tùy tiện kết hôn, nghĩ đến tái hôn có thể khiến con gái tổn thương, thì thà rằng cứ độc thân đi vậy. Kéo dài tới hiện tại, cũng chẳng có nhiệt tình kết hôn nữa.
“Nói là nói thế, nhưng cậu là đàn ông khỏe mạnh, luôn cần chứ. Chẳng lẽ không nghĩ biện pháp giải quyết sao?”
Khúc Đồng Thu khóe miệng giật giật một lúc lâu, mặt đỏ rần: “Việc đó, loại chuyện này…”
“Không tái hôn cũng không có bạn gái?”
“Tôi…”
“Vậy cậu làm sao để giải quyết?”
Khúc Đồng Thu kìm nén vẻ nóng nảy lại: “Cũng, cũng không phải thực sự cần…”
Sở Mạc cười đến thiếu chút nữa không dậy nổi, biểu tình của Trang Duy rất quái dị, tiếp tục uống rượu, Nhậm Ninh Viễn cũng khẽ mỉm cười. Khúc Đồng Thu xấu hổ vô cùng, nhưng lời anh nói không phải lời nói dối, ăn no mặc ấm mới suy nghĩ đến chuyện tình dục. Còn sống bôn ba, lại có con gái đang thời kỳ trưởng thành phải quan tâm, một gã đàn ông trung niên như anh cũng không có thời gian và tâm tình đi loạn tưởng mấy chuyện kia.
Đang xấu hổ, Khúc Kha đã sôi nổi trở lại: “Ba, con không lấy được giải Trạng Nguyên lớn nhất, chỉ thiếu một chút thôi là được. Nhưng mà người thắng kia lấy phần thưởng cho con, con có thể nhận không?”
Khúc Đồng Thu sợ tới mức muốn vội đuổi theo, nhưng người Khúc Kha chỉ đã đi xa. May là phần thưởng tuy rất lớn, nhưng chung quy cũng chỉ là phiếu mua bánh kem, nghĩ rằng rất nhiều nhóc con của gia đình có tiền cũng chẳng hứng thú ăn điểm tâm ngọt của khách sạn này suốt một tháng.
“Lần sau nhớ rõ không phải người khác cho gì cũng nhận, trên đời này không có cơm ăn không phải trả tiền, đều cần hồi báo, con hiểu chưa?”
Khúc Kha “Dạ” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, nghĩ nghĩ còn nói: “Nhưng thứ gì chú Nhậm đưa ba nhận hết mà.”
Khúc Đồng Thu sặc một tiếng, tức thì đông cứng, khó khăn lắm mới quẫn bách nói: “Ba, ba… sau này sẽ hồi báo.”
Nhậm Ninh Viễn cười cười: “Tiểu Kha, đừng chọc ba cháu nữa.”