Anh không hề muốn xa rời Nhậm Ninh Viễn, thực sự có phần giống con chó con, ngưỡng mộ, trung thành và tận tâm đến vô lý, tình cờ bị giẫm phải một hai đạp cũng sẽ chẳng ảnh hưởng đến lòng trung thành. Có nhiều người đi theo Nhậm Ninh Viễn đến thế, anh chính là một người trong số những kẻ chẳng kiệt xuất là bao.
Lần nằm viện này của Khúc Đồng Thu lâu hơn những lần trước. Tuy ở trường bị đánh đến mức thành quen, nhưng thủ đoạn của bọn xã hội đen nếu so với những sinh viên trong trường tức giận bị bắt nạt, thì, dù sao cũng ác hơn một bậc.
Dương Diệu là một cô gái biết cách săn sóc rất tốt. Tuy vội vã đi làm về rất mỏi mệt, nhưng mỗi ngày đều đến thăm anh trong chốc lát. Cô không nấu cơm, đưa nguyên liệu nấu ăn cho đầu bếp trong một khách sạn nhỏ nhờ giúp, nấu tốt rồi thì đưa đến bệnh viện, rất linh hoạt.
Mà nằm viện trong một khoảng thời gian dài, sau một lần đầu tiên đến thăm ấy, Nhậm Ninh Viễn chưa từng đến lần nữa. Khúc Đồng Thu mỗi ngày mong chờ cũng không gặp lại.
Chẳng qua anh biết Nhậm Ninh Viễn là người bận rộn, luôn có rất nhiều chuyện phải xử lý, mặc dù ngồi im lặng, đầu óc cũng di chuyển với tốc độ cao, tự suy nghĩ rất nhiều việc anh không thể tưởng tượng hết, tất nhiên không có hơi sức đâu để ý tới cái việc thăm bệnh lặt vặt này, cũng chẳng để tâm đến một nhân vật nhỏ bé như anh. Tưởng tượng như thế cũng thoải mái mà an tâm.
Đợi cho gần xuất viện, vẫn như trước không thấy bóng dáng Nhậm Ninh Viễn, trong lòng Khúc Đồng Thu biết Nhậm Ninh Viễn hẳn đã quên anh rồi, liền đi về phía Dương Diệu hỏi thăm: “Lão Đại gần đây có khỏe không?”
“Anh lo lắng cho anh ta?” Dương Diệu đưa anh chén canh nóng, “Lo chăm sóc bản thân anh trước đi. Nhậm Ninh Viễn là người không cần lo lắng nhất. Anh ta cho người đi trừng trị bọn kia đến mức không ra bộ dáng gì, lập đủ oai phong rồi. Bọn rắn độc mà anh ta còn có thể ép tới mức đó, còn có gì mà không làm được chứ?”
Khúc Đồng Thu nghi vấn nói: “Bọn rắn độc? Bọn chúng không phải người ngoại quốc sao?”
“Dẫn người đánh anh là bọn Bắc Âu mới đến nơi này không lâu. Nhưng hắn là khách quý của Kiều Tứ gia.”
“Kiều Tứ gia là ai?”
“Anh thật là,” Dương Diệu cười, gõ gõ đầu anh, “chỉ lo đọc sách thánh hiền nên đương nhiên không nghe thấy chuyện bên ngoài. Kiều Tứ là nhân vật rất lợi hại, không phải người tốt, chúng ta không thể trêu vào, anh hãy nhớ kỹ.”
Khúc Đồng Thu “Ừ” đồng ý. Anh ở trên giường bệnh vẫn lo lắng Nhậm Ninh Viễn sẽ chịu thiệt, nhưng sự tình dường như tiến triển thuận lợi, Nhậm Ninh Viễn đã giải quyết tốt đẹp.
Cùng tuổi, cùng là đàn ông con trai, anh chỉ có thể bị đánh, nhưng Nhậm Ninh Viễn có thể đòi lại gấp bội. Với anh mà nói, sự tồn tại của Nhậm Ninh Viễn đúng là sự tồn tại của một thần tượng.
Khúc Đồng Thu nghĩ nghĩ, khát khao liền dạt dào: “Lão Đại đánh thắng bọn họ như thế nào?”
Dương Diệu cười nói: “A, em không cần kể đâu, cảnh tượng máu me sẽ có người bị dọa sợ mất.”
Khúc Đồng Thu nhìn nụ cười khẽ của cô, cảm thật đáng yêu: “Anh sẽ không sợ.”
“Nhưng có người sẽ sợ mà.”
“A, hóa ra người bị dọa là em.”
“Không phải em.”
Khúc Đồng Thu có phần hoang mang. Dương Diệu cũng không nói chuyện nữa, dọn dẹp chén bát một chút, mới nói: “Kinh nguyệt tháng này của em vẫn chưa có.”
Nghe vấn đề riêng tư đó, trước khi kịp tự hỏi, theo phản xạ có điều kiện Khúc Đồng Thu đã đỏ mặt: “Ừ…”
“Em có thai.”
~*~
Khúc Đồng Thu vẫn kiên trì gõ cửa một lúc lâu. Anh xác định chủ nhân có nhà, vì mơ hồ nghe thấy động tĩnh bên trong. Xưa nay anh rất cẩn thận, sợ gây phiền nhiễu đến Nhậm Ninh Viễn, nhưng lần trở lại này thì không giống thế.
Rốt cuộc cửa cũng mở. Nhậm Ninh Viễn đứng đó, chân trần, quần xộc xệch, bộ dáng thanh thản, thoải mái, nhìn anh, nói: “Cậu xuất viện rồi?”
“Ừ, hôm nay vừa ra viện.”
Nhậm Ninh Viễn lơ đãng, “Ừm” một tiếng.
Khúc Đồng Thu không nhìn ra được người này có phải đang tức giận hay không, lo sợ nói: “Lão Đại.”
“Chuyện gì?”
Tuy rằng hai ngày nay đã đem chuyện này lặp đi lặp lại, nghiễn ngẫm tiêu hóa rất lâu, lúc mở miệng vẫn không tránh khỏi lắp bắp: “Tôi, bạn gái tôi, có thai.”
Nhậm Ninh Viễn bỗng giương mắt nhìn anh, tầm mắt hai người chạm nhau, không hề phát ra tiếng. Chưa bao giờ Khúc Đồng Thu đối diện với Nhậm Ninh Viễn trong thời gian dài đến vậy, chỉ cảm thấy đôi mắt vừa đen vừa sâu thẳm thường thiếu cảm xúc ấy hơi nheo lại, cảm giác được cả sự đè nén dữ dội. Thấy vậy anh có phần hoảng hốt.
Anh có làm chuyện gì không bằng cầm thú đâu, chỉ là mới nếm thử trái cấm, nào nghĩ tới chỉ một lần là đã thành công.
Một lát sau vẻ mặt Nhậm Ninh Viễn mới thay đổi, khẽ nhíu mày, hỏi: “Không cẩn thận đến vậy sao?”
“Tôi, tôi cũng không rõ lắm…” Người trước đó đối với chuyện nam nữ hoàn toàn không biết gì, thì làm sao còn có thể nói đến cái gì cẩn thận hay không cẩn thận.
“Tìm tôi là muốn tôi giúp cậu chuyện gì? Tìm bệnh viện? Tiền phá thai?”
Khúc Đồng Thu hoảng sợ: “Không thể bỏ đứa bé!”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Chứ chẳng lẽ để cô ấy sinh con? Trẻ nhỏ mồ côi cha mẹ cực khổ lắm.”
“Tôi biết…” Khúc Đồng Thu có chút khẩn trương, khi đối mặt với Nhậm Ninh Viễn tựa như đối mặt với Dương Diệu lúc ấy, nuốt một ngụm nước bọt, mới nói, “Tôi, tôi muốn kết hôn.”
Nói ra rồi, chẳng biết tại sao, anh cảm thấy như trong nháy mắt không khí đều ngừng lại, không có thanh âm, chẳng có cử động, chỉ nơm nớp lo sợ cảnh tượng đối diện với Nhậm Ninh Viễn sẽ giống hệt cảnh ba anh phát hiện anh giấu bài thi bị điểm thấp, trước khi anh kịp bình tĩnh thì đã xuống tay đánh anh.
May mà Nhậm Ninh Viễn không giống người cha tính tình nóng nảy của anh, sau khi mở to mắt, giọng điệu ngược lại vẫn bình thản: “Vậy việc học của cậu thì sao?”
Khúc Đồng Thu khẽ do dự, chột dạ như đã làm sai nhiều việc. “Cũng không còn cách nào khác. Tôi, tôi sẽ nói với người trong gia đình…”
“Như vậy đáng sao?”
Không có gì đáng hay không đáng. Con người phải gánh vác hậu quả do mình tạo thành, tất nhiên cũng phải từ bỏ vài thứ. Anh thích Dương Diệu, bằng lòng làm cha, càng phải chịu trách nhiệm với một nười phụ nữ đang mang thai, chịu trách nhiệm đối với một đứa trẻ chưa thành hình.
“Lão Đại… Từ đây về sau tôi sẽ không còn ở trường học nữa.” Lúc nói ‘kết hôn’ là khẩn trương và vui sướng. Còn khi nói những lời này, sao trong lòng lại khó chịu quá thế này.
Khúc Đồng Thu vừa nghĩ tới những ngày sau sẽ chẳng bao giờ có thể như trước, con tim tưởng như bị người nắm chặt lấy, hơi thở cũng đứt quãng khó khăn: “Lão Đại, tôi sẽ cố gắng tìm việc ở đây. Chúng ta vẫn có thể thường xuyên gặp mặt.”
Không có câu trả lời đáp lại. Thấy vẻ hững hờ của Nhậm Ninh Viễn, anh mới nhớ ra Nhậm Ninh Viễn cũng có thèm quan tâm đến vấn đề gặp hay không gặp đâu. Thương tâm, khổ sở hay gì đó chỉ là tự anh đơn phương mà thôi, liền sửa miệng nói: “Tôi vẫn có thể giống như trước, lão Đại cần tôi lo liệu việc gì cứ dặn dò một tiếng.”
Nhậm Ninh Viễn “Ừ” nói: “Được rồi, cậu trở về đi.”
Thấy Nhậm Ninh Viễn xoay người sẽ vào cửa, Khúc Đồng Thu muốn kéo lại, nhưng không biết phải làm sao chạm vào, chỉ phải giữ lấy tay áo người nọ. “Lão Đại…”
Nhậm Ninh Viễn cúi đầu nhìn tay áo của bản thân mình, rồi lại nhìn anh: “Sao vậy?”
“Lão Đại…” Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy trong ngực như có thứ gì đó quá lớn đang đè nặng, tưởng tượng thì cũng chỉ là hai chữ ‘luyến tiếc’ mà thôi. Đối với anh mà nói, Nhậm Ninh Viễn chỉ có một; mà đối với Nhậm Ninh Viễn, kẻ bám đuôi theo đuổi như anh có nhiều lắm, nhiều hay ít đi một người nào có khác gì nhau, xoay đầu thì cũng đã là trong thời gian mơ hồ, mù mịt.
Tâm tình của một nhân vật cỏn con như anh là thứ mà Nhậm Ninh Viễn không thể lý giải. Đôi mắt trông mong nhìn Nhậm Ninh Viễn một hồi lâu, mũi mới cay cay bật ra được một câu: “Anh, anh hãy bảo trọng…”
Nhậm Ninh Viễn rụt tay áo về, cười nói: “Cậu cũng vậy.” rồi liền vào nhà, đóng cửa.
Khúc Đồng Thu khổ sở một chút, anh cũng biết cái khó của sự thật. Một khi bắt đầu làm việc, thành người chồng, người cha bận rộn, cố gắng chèo chống một gia đình nhỏ đã là một mặt hoàn toàn khác của đời người.
Sân khấu của cuộc sống thời đại học anh đã vội vã bước ra khỏi.
Chỉ cần còn lại các diễn viên, thì trên đường có thiếu một nhân vật nhỏ nhoi có gì khác nhau đâu cơ chứ. Chẳng qua đối với anh mà nói, phần vai diễn cuối cùng này rất trân quý, nhân dịp còn chưa chính thức thôi học, anh vẫn muốn nhìn thấy Nhậm Ninh Viễn thêm vài lần nữa.
Nếu như may mắn ở cùng một thành phố, cách nhau cũng không quá xa, thì cuối cùng anh cũng có hy vọng và an ủi hơn được một chút.
Hôm nay trong tiệm bánh ngọt mua được chiếc bánh hạnh đào, Khúc Đồng Thu để lại một cái cho Dương Diệu, còn một cái cầm đến đưa Nhậm Ninh Viễn ăn.
Sau khi ấn chuông cửa mà không có người trả lời, lấy tay gõ cửa lần nữa, phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ. Khúc Đồng Thu có phần cao hứng vì sự lơ là khó có được của Nhậm Ninh Viễn, ôm theo hộp bánh, đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vô một chân, trên ót bị đánh trúng, khiến anh thấy sao bay đầy trời.
Đối với loại bạo lực tập kích này Khúc Đồng Thu gần như đã hình thành phản xạ có điều kiện, lập tức lấy thứ gì đó bảo vệ đầu. May mà đối phương chỉ tính chế ngự chứ không có ý đánh cho đến nát đầu anh mới thôi, Khúc Đồng Thu ý thức có đánh anh cũng chẳng thắng nổi, để sức lực vũng vẫy lại, giơ tay chịu trói, ăn rất ít đau khổ.
Một gã vạm vỡ kéo anh lên, nhìn xem anh là cái loại gì, vô cùng khinh thường, lấy mảnh vải rách trói hai tay ra sau lưng anh. Buộc hai ba cái cho xong việc, rồi kéo anh quẳng đến một bên chẳng thèm ngó.
Khúc Đồng Thu sợ kinh khủng, phen bị đè ép này tuy mặt mũi bầm dập, nhưng không có thương tổn nào đáng nói, cũng thấy rõ trong phòng còn vài tên cao lớn. Ở giữa có năm gã ngồi trên ghế, mà ngồi đối diện anh là Nhậm Ninh Viễn, nhưng cũng bị trói.
Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy trong đầu oang một tiếng, máu dâng hết lên đầu, nhất thời trên mặt tím ngắt: “Lão Đại, lão Đại!!”
Vừa la lối om sòm xong anh đã bị một bạt tai, kêu câm miệng. Thấy anh chẳng những không khống chế được mà còn kêu la không ngừng, một gã liền lấy giẻ nhét vào miệng anh.
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, nhưng không phản ứng gì hơn. Một người tuổi trung niên cũng chẳng thèm để tâm đến, chỉ coi anh như con ruồi bọ bay vào phòng, tiếp tục hết sức chăm chú nói chuyện với Nhậm Ninh Viễn.
“Kiều Tứ ta cũng là người mới, đáng tiếc mày không hề hiểu quy cũ. Đả thương người của ta nhiều như vậy, đập bể đồ đạc ở chỗ ta, phá hư việc buôn bán của ta.” Hắn lấy một tay nhẹ vỗ vào lòng bàn tay kia, “Nghé mới sinh đúng là độc mà.”
Nhậm Ninh Viễn không ché răng, chỉ điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn trên ghế.
“Mày nói ta có nên giáo huấn mày không?”
Cách diễn đạt nghe rất khách sáo, nhưng theo miệng hắn nói ra khiến cho người khác cảm thấy âm trầm đáng sợ. Khúc Đồng Thu “Ô ô” kêu, hoảng sợ vạn phần nhìn hắn vươn tay, móng tay nuôi đến mức dài ngoằng, chậm rãi tìm kiếm đến đôi mắt Nhậm Ninh Viễn.
Nhậm Ninh Viễn nhìn chằm chằm, vẫn giữ nguyên vẻ mặt khẽ nhíu mày. Ngón tay Kiều Tứ cứ như phải đâm vào nhãn châu ấy, ngừng lại trong chốc lát lại bỏ ra, rồi cười bằng âm thanh quái dị với Nhậm Ninh Viễn.
“Thật sự là một đôi mắt rất đẹp.”
Khúc Đồng Thu ra một lưng mồ hôi lạnh, cả người đều mềm nhũn, tim đập liên hồi, liều mạng suy nghĩ cũng không nghĩ được biện pháp gì có thể cứu Nhậm Ninh Viễn ra khỏi nơi này.
“Một người đẹp trai còn trẻ như vậy mà bị mù, thật không khỏi đáng tiếc.” Kiều Tứ vừa cười hai tiếng, năm ngón tay tách ra, rờ rẫm gương mặt Nhậm Ninh Viễn, “Bộ dạng thật sự rất đẹp, ta chơi đùa nhiều như vậy cũng chưa có ai so được với mày.”
Khúc Đồng Thu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, biểu tình Ninh Viễn cũng thoáng dao động, cau mày lại sát hơn: “Muốn làm gì?”
Kiều Tứ cười đến càng đen tối, phất tay, vài gã vạm vỡ tự giác lùi ra ngoài, còn đóng cửa lại. Khúc Đồng Thu bị trói để tại góc, nhìn tay hắn đã đụng đến trong quần áo Nhậm Ninh Viễn, nhất thời cả kinh đầu đầy mồ hôi, gân xanh đầy trên trán.
Mặc kệ Kiều Tứ tiếp tục ngợi khen, Nhậm Ninh Viễn chỉ nói một câu: “Mày sẽ hối hận” rồi không mở miệng nữa.
Trong lòng Khúc Đồng Thu rối loạn, ra sức nghĩ cách tháo mảnh vải trói trên tay. Lúc bị trói anh cố tình mở tay ra, anh kẻ bị khinh thường như vậy nên người bình thường cũng chẳng cảnh giác, cũng không chú ý đến mánh của anh.
Vải buộc chặt lỏng, anh liều mạng muốn rút tay khỏi, vừa lúc sau lưng chạm được vào thứ gì cưng cứng, liền cạ qua cạ lại, cạ đến mức tróc da nơi cổ tay cũng không cảm thấy đau, dùng hết sức lực rốt cuộc thoát được.
Kiều Tứ quay lưng về phía anh, đưa mặt hắn đến trên cổ Nhậm Ninh Viễn. Khúc Đồng Thu hít vào một hơi, giãy giụa đứng lên, kéo giẻ ra khỏi miệng, loạng choạng đi tới.
Kiều Tứ nghe được động tĩnh cũng lập tức quay đầu, trước khi hắn kịp ra tay, Khúc Đồng Thu không biết lấy sức mạnh và tốc độ từ đâu, kéo một cái ghế nện mạnh vào đầu hắn.
Kiều Tứ một tiếng cũng không kịp la, nằm đơ ra trên sàn, nhất thời không có động tĩnh.
Khúc Đồng Thu nhìn chằm chằm thân thể mất đi tri giác kia, toàn thân cứng ngắc, như kẻ mộng du, sợ run mấy chục giây mới bỗng nhiên tỉnh táo, tay chân luống cuống gỡ dây trói cho Nhậm Ninh Viễn. Sát khí lúc nãy biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngón tay run lẩy bẩy.
“Lão Đại…”
Nhậm Ninh Viễn ra dấu bảo anh nhỏ giọng, rồi sau đó ngồi xổm xuống, dò xét hơi thở người kia, nói với Khúc Đồng Thu sắc mặt xanh trắng: “Đừng sợ, cậu không giết người, hắn còn sống.”
Khúc Đồng Thu vẫn run rẩy, hai chân phát run. Nhậm Ninh Viễn đứng lên, hơi cúi người, nắm lấy vai anh: “Làm tốt lắm. Sở Mạc sẽ dẫn người đến ngay lập tức, chúng ta sẽ không có việc gì. Cậu nghe đây, rời nơi này thì lập tức thôi học, mau chóng thu dọn đồ đạc, đưa Dương Diệu về nhà cậu đi.”
Khúc Đồng Thu không kịp chuẩn bị bất cứ thứ gì, liền làm theo sự an bài của Nhậm Ninh Viễn, ngốc nghếch trốn khỏi thành phố S.
Thủ tục thôi học là do sau này Nhậm Ninh Viễn lo liệu thay anh, Dương Diệu nghỉ việc, những hậu quả lúc sau cũng đều do Nhậm Ninh Viễn giúp đỡ xử lý.
Anh không rõ Kiều Tứ bị thương như thế nào, không biết sự tình cuối cùng ra sao, thậm chí không thể tới để nói tiếng hẹn gặp lại với Nhậm Ninh Viễn.
Anh vội vã đến mức ngay cả thời gian ngoái đầu lại, nhìn một cái thôi cũng chẳng có.