• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đồng Thu, quần tôi đâu?”

Nghe Nhậm Ninh Viễn nói vọng ra từ phòng tắm, Khúc Đồng Thu vội trả lời: “Tôi nghĩ anh ra rồi mới mặc.”

Anh chuẩn bị đồ dùng tắm rửa cũng không có lá gan đi lục lọi quần lót của Nhậm Ninh Viễn.

“Trong ngăn kéo bên trái ở tủ ấy. Lấy giúp tôi một cái.”

Khúc Đồng Thu vội đi mở ngăn kéo lớn kia ra. Nhậm Ninh Viễn cho anh đụng vào thứ riêng tư như thế làm anh cảm giác dường như mình càng được coi trọng. Đó coi như cũng là một loại mục tiêu phấn đấu của một kẻ làm người hầu như anh.

Người mở quán ngưu lang nhưng màu sắc của quần trong lại rất nhã và dịu, không thiết kế quá sặc sỡ màu mè, sạch sẽ, ngắn nắp. Chẳng qua bản thân Nhậm Ninh Viễn không làm những chuyện kia, không mặc mấy loại quần giống như thế. Tưởng tượng như vậy thì rất an lòng.

Khúc Đồng Thu lấy một cái, vào phòng tắm chỉ thấy Nhậm Ninh Viễn ngồi dựa vào bồn tắm lớn chờ, nước chưa tới ngực nhưng rất trong. Lần đầu tiên nhìn thấy phần trên thân trần trụi của Nhậm Ninh Viễn, chính mắt nhìn rõ đường cong nơi ngực, nơi bụng, lưng Khúc Đồng Thu không khỏi khẽ run.

Đã quen thấy Nhậm Ninh Viễn lúc nào cũng áo mũ chỉnh tề, đến khi ý thức được người này cũng có lúc toàn thân không một mảnh vải che thân thì có cảm giác mới mẻ và kỳ lạ. Cầm lòng không đặng muốn nhìn dưới nước xem, lại sợ mạo phạm đến Nhậm Ninh Viễn, chỉ phải kiềm lại, dời ánh mắt ra ngoài mặt nước.

Dáng người Nhậm Ninh Viễn lúc mặc quần áo đã là rất đẹp. Cũng giống như tính cách vậy đó, không kiêu ngạo, hướng nội, tao nhã nhưng rất ‘lợi hại’.

Âm thầm tự so sánh với bản thân, nhưng xuất phát từ lòng tự trọng bản năng của một gã đàn ông, Khúc Đồng Thu vẫn phải hướng tầm mắt về nơi khác. Rốt cuộc đến lúc Nhậm Ninh Viễn gọi anh đưa khăn tắm qua, chuẩn bị đứng dậy lau khô.

Tò mò nửa ngày, cơ hội cuối cùng cũng tới. Trong nháy mắt, lúc Nhậm Ninh Viễn đứng lên mang theo cả tiếng nước chảy ấy, toàn bộ con tim Khúc Đồng Thu nảy lên. Vội dời tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào.

Dường như cảm thấy anh không được tự nhiên, Nhậm Ninh Viễn quấn khăn bên hông, chờ Khúc Đồng Thu đưa áo khoác tắm mới ném khăn đi, thắt chặt dây lưng lại. Nhậm Ninh Viễn rất để tâm đến cảm thụ của người bên cạnh, không bao giờ làm người ta không thoải mái. Lịch sự, khách sáo đến vô cùng.

Khúc Đồng Thu không hiểu sao vẫn cứ mãi khẩn trương, trên lưng mất cảm giác, đi sau lưng Nhậm Ninh Viễn ra khỏi phòng tắm. Không hiểu tại sao lại có cảm giác ngượng ngùng.

“Nhậm Ninh Viễn, anh muốn tối anh ngủ phòng bên này, tôi ngủ phòng Tiểu Kha không, hay là anh muốn khác?”

Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày: “Ngủ giường Tiểu Kha vậy không phải kỳ lạ sao? Con bé cũng trưởng thành rồi.”

Khúc Đồng Thu vốn dĩ vẫn cảm thấy con gái nhà mình và cô nhóc con chưa mọc răng chẳng có gì khác nhau, nhưng bị đĩa phim kia kích thích nhiều lắm, thế là đành thừa nhận con bé xem như đã là người lớn mất rồi. Cứ như vậy, cảnh tượng ba nó hoặc người đàn ông khác nằm trên giường con bé ngủ có chút đáng khinh đáng sợ, tránh đi vẫn hơn.

“Vậy… anh bằng lòng ngủ chung với tôi?”

“Ừ, không sao.”

Trước khi ngủ Nhậm Ninh Viễn thường phải xem sách trong chốc lát. Khúc Đồng Thu cũng bắt chước dựa lưng vào đầu giường, cũng cố sức đọc mấy đoạn tối nghĩa trong sách văn chương. Đọc được vài tờ, Khúc Đồng Thu chỉ cảm thấy buồn tẻ và vô vị, không mở mắt ra nổi: “Ừm, tại sao anh thích đọc loại sách này?”

Nhậm Ninh Viễn cười nhìn anh: “Thấy mệt không?”

“Mệt…”

“Không phải hiệu quả lắm sao?”

Mất một phút Khúc Đồng Thu mới ý thức ra vừa rồi Nhậm Ninh Viễn dường như chọc anh, thế là vừa mừng vừa lo sợ. Nhưng Nhậm Ninh Viễn đã tiếp tục chăm chú vào đọc sách.

Hai người dựa vào gần nhau lắm, nghe được cả hơi thở lẫn nhau, ngay cả hương khí nóng hổi cũng cảm giác được. Khúc Đồng Thu cảm thấy như thế này thoải mái quá. Bất giác chợt ảo tưởng nghĩ, phải chi có thể chồm người qua, cù lét kẻ bên cạnh. Hai người đã có bao giờ thật sự chạm vào nhau đâu.

Chẳng qua không thể làm càn. Nhậm Ninh Viễn không phải người anh có thể chọc giỡn, ầm ĩ làm ồn. Chỉ được nằm cạnh bên thôi, kỳ thật cũng đã vượt quá thế giới của anh rồi.

“Nhậm Ninh Viễn, tôi tính một thời gian ngắn nữa dọn đi.”

“Chuyện gì vậy?” Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày, gấp sách lại, “Nếu lại bàn chuyện tiền thuê nhà, vậy đừng nói nữa. Lời khách sáo tôi không thích nghe.”

“Không không, không phải tôi khách sáo,” Khúc Đồng Thu rất ngốc nghếch đối với cảm giác của người nọ, vì cho tới bây giờ cũng chẳng biết người đó muốn nghe điều gì, “Lúc tôi mới tới lạ nước lạ cái, anh cho tôi mượn chỗ để tôi an ổn lâu như thế, vậy đã đủ rồi. Hiện tại Sở Mạc và Trang Duy đã về, bạn bè của anh nhiều lắm, đây là thời điểm đúng dịp. Cho tôi mượn mà không cho họ mượn, như vậy cũng không phải. Anh sẽ khó xử. Lúc mới vừa gặp mặt, tôi còn nói phải giống trước kia hầu hạ anh. Kết quả anh xem, mấy ngày nay tôi chẳng giúp được gì cả. Không thể mang thêm phiền phức cho anh nữa.”

Anh nói một hơi, Nhậm Ninh Viễn chăm chú nghe xong, chỉ cười: “Có thể cho họ mượn, sao không thể cho cậu mượn. Cậu nghĩ thế thì thật kỳ lạ.”

“Bọn họ với tôi khác nhau mà…”

“Tôi sẽ không tùy tiện đem phòng cho người khác mượn. Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa. Ở đi.”

Nhậm Ninh Viễn trời sinh tính tình có phần lãnh đạm, nói chuyện cũng không thích dùng lời ngon tiếng ngọt, càng không biết khách sáo. Khúc Đồng Thu cảm thấy cả ngực đều nóng lên, trên mặt cũng nóng, trái tim rộn ràng nhảy loạn: “Lão Đại…”

“Ừ?”

“Anh cũng coi tôi là bạn sao? Ý tôi là, bạn giống như Sở Mạc…”

Nhậm Ninh Viễn mỉm cười nói: “Bằng không cậu nghĩ tôi coi cậu là gì.”

Khúc Đồng Thu vẻ mặt đỏ bừng, môi run rẩy, quả thực là xiết bao vui mừng, nhất thời không thể nói ra.

“Lão, lão Đại…”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh cười nói: “Nghe cậu gọi như vậy thật giống như trở lại mười mấy năm trước.” Ngừng lại một chút còn nói: “Đáng tiếc tôi và cậu cũng không giống nhau.”

Khúc Đồng Thu tưởng như phải rơi nước mắt: “Lão Đại, giống nhau, giống nhau mà. Tôi vẫn kính trọng và yêu quý anh như trước, mặc kệ bao nhiêu năm đi nữa đều giống nhau. Cả đời này bằng lòng hầu hạ anh…”

Nhậm Ninh Viễn nở nụ cười: “Chuyện đó thì không cần đâu.”

Nhìn đôi mắt hoe đỏ của Khúc Đồng Thu cũng cảm thấy buồn cười. Nhiều năm như vậy chớp mắt một cái đã là quá khứ, vậy mà cái con người trung niên này vẫn đa cảm như cũ.

“Trước kia chưa kịp tụ họp cho đàng hoàng. Khó có được cơ hội cậu thật sự ở đây, tôi và cậu làm bạn đi.”

Buổi tối Khúc Đồng Thu nhanh chóng ngủ cạnh bên Nhậm Ninh Viễn. Tính lại thì đây đã là lần thứ tư ngủ cùng giường với Nhậm Ninh Viễn, nhớ lại lời nói ‘làm bạn’, nghĩ về sau thật có thể lâu dài đi theo Nhậm Ninh Viễn, thì đã cảm thấy vui mừng, an tâm.

Một đêm không mộng, khi tỉnh lại thì hết sức thần thanh khí sảng, thoải mái tràn ngập trong lòng. Nhậm Ninh Viễn dậy sớm hơn anh, đã ở trong phòng tắm. Khúc Đồng Thu mang dép lê mơ mơ màng màng đến cạnh cửa đứng nhìn, nhìn người nọ đánh răng, rửa mặt. Việc bình thường thế thôi, ấy vậy mà chỉ cần là để Nhậm Ninh Viễn làm, đều cảm thấy rất đẹp.

Gặp Nhậm Ninh Viễn dự định cạo râu, trên mặt thoáng có vẻ mệt mỏi, Khúc Đồng Thu liền nói: “Lão Đại, để tôi giúp anh cạo râu.”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, mỉm cười đưa dao cho anh. Khúc Đồng Thu cẩn thận thoa một lớp kem lên, cẩn thận cạo trên phần mặt nghiêng, trên cằm. Dường như Nhậm Ninh Viễn cũng thoải mái, khẽ nheo mắt.

Đợi cạo xong rồi, Nhậm Ninh Viễn nhìn gương, mỉm cười nói: “Được lắm.”

“Vậy sau này tôi giúp anh cạo râu được không?”

Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK