Vẻ lặng im nhưng lạnh lùng và cao cao tại thượng cùa Nhậm Ninh Viễn khiến anh cảm giác mình thật hèn mọn, cảm thấy cả đả kích và thất vọng nữa. Những thứ xúc cảm ấy giao hòa, chậm rãi biến thành một loại nghẹn khuất, tức giận đến âm ĩ.
Trải qua hai ngày với biết bao uất ức và mơ hồ, biểu hiện của anh quả thật là đáng thất vọng, lóng ngóng lắm.
Nhưng sáng suốt, oai phong như Nhậm Ninh Viễn, chẳng lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng phát sốt nôn mửa qua hay sao.
Ý anh muốn nói, làm người sẽ có lúc tâm trí bị chập mạch, một người không phải lúc nào cũng gặp vận may, khi quan tâm đến ai đó sẽ hỗn loạn, trở thành trò cười thôi. Người cảm thấy dáng vẻ anh thấp kém khi đi nhờ xe, đó là kẻ chưa từng làm cha.
Đương nhiên, lấy sự ưu việt của Nhậm Ninh Viễn, không chấp nhận những thứ này cũng là lẽ thường tình.
“Tôi xuống nơi đây được rồi. Hôm nay cám ơn rất nhiều.”
Nghe anh nói lời cảm tạ, Nhậm Ninh Viễn chỉ nhìn anh.
“Cậu khách sáo rồi.”
“Cám ơn.”
Không phải Khúc Đồng Thu cố ý khách sáo đâu. Chẳng qua là sau lời nói kia của Nhậm Ninh Viễn thì trở nên khác lạ.
Kỳ thật sự tình như vậy trước kia cũng từng xảy ra. Khi ấy Nhậm Ninh Viễn nói anh cáo mượn oai hùm, anh cũng chẳng thoải mái hơn hiện tại bao nhiêu, nhưng vẫn một mực đuổi theo Nhậm Ninh Viễn.
Cái thuở chỉ mười mấy tuổi ấy có lẽ không hề có sự băn khoăn, hành xử như một thằng ngốc. Cái tuổi ấy dù có uất ức nhiều đến đâu chăng nữa thì cũng có thể làm cho điều không hợp lý trở thành hợp lý, vì sự ngây thơ của bản thân.
Nhưng thời điểm ba mươi mấy tuổi này thì chẳng được thế nữa đâu. Tuy tính tình tốt bụng, hiền lành vẫn như cũ đó, nhưng một người đàn ông trưởng thành còn gánh vác theo cả tự tôn.
Nhớ rõ khi đó có một người bạn đắm chìm trong trò chơi điện tử, dành hết tiền ăn cơm mà chơi, thế là đến giờ cơm mặt dày đi khắp mọi nơi, chỗ này ăn một đũa, chỗ kia hai đũa, bị đuổi như thế nào cũng vẫn cười đùa cợt nhã.
Anh đối với Nhậm Ninh Viễn cũng tựa như người nọ đối với ba bữa cơm. Đều là sự chấp nhất có phần dày mặt và ngượng ngùng.
Cứ như vậy mãi nhều năm về sau, trưởng thành, người bạn học năm xưa mặc dù trong túi không có tiền lần nữa, cũng sẽ chẳng làm ra chuyện đòi cơm như thế. Anh đối với Nhậm Ninh Viễn cũng vậy thôi.
Tuổi khác biệt thì mức độ duy trì lòng tự tôn cũng đã khác rồi. Nhưng dường như Nhậm Ninh Viễn không thay anh nghĩ đến điều ấy.
Nhậm Ninh Viễn nhắc nhở anh đừng lòng dạ nào nghĩ đến việc lợi dụng người cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng anh chưa bao giờ trải qua sự khó chịu và thất vọng đến nhường ấy.
Hôm nay, khi ở cửa hàng cơm ngẩn người trong chốc lát, anh chỉ suy nghĩ mỗi việc nếu như bản thân có bản lĩnh, anh sẽ hoàn trả lại những thứ đã nhận từ Nhậm Ninh Viễn, trả lại toàn bộ.
“Chờ đã.” Nhậm Ninh Viễn lại mở miệng, “Không phải cậu sốt đó chứ.”
“Một chút thôi. Không có việc gì.”
“Nếu không thoải mái, phải đi bệnh viện.”
“Bệnh nhẹ thôi, cũng chẳng cần uống thuốc.”
Trước kia Nhậm Ninh Viễn kêu anh đi hướng đông, anh chẳng dám đi hướng tây. Không lập tức nghe theo như vậy khiến Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày.
“Có bệnh nên đi bệnh viện.”
“Ừm, thật sự không cần, tôi uống mấy ly nước ấm lớn, vào nằm trong chăn là được. Bây giờ mà đi khám bệnh, cho dù chỉ cảm mạo cũng mất một số tiền. Chẳng đáng đâu.”
Nhậm Ninh Viễn cau mày nói: “Không cần keo kiệt. Tiền thuốc men tôi lo. Đi thôi.”
Khúc Đồng Thu có hơi sững sờ, vội nói: “Thật sự không phải tôi tiếc tiền…” nhìn Nhậm Ninh Viễn vẫn còn ngồi đó, không nói gì nữa. Ẩn trong lòng anh có sự thất vọng.
Ở bệnh viện không tốn bao nhiêu thời gian thì mua được thuốc hạ sốt, Khúc Đồng Thu còn được tiêm một mũi. Lẽ ra tiêm xong vốn dĩ nên chuyển biến tốt đẹp hơn, lúc đi từ trên lầu xuống cùng Nhậm Ninh Viễn, sắc mặt anh lại càng ngày càng u ám.
“Chuyện gì vậy.”
“Không…”
“Mặt mũi cậu trắng bệch.”
Khúc Đồng Thu không thể đi, do dự trong chốc lát, nói: “Tôi đau.”
“Đau làm sao?”
Khúc Đồng Thu lấy tay chỉ một cách khó khăn. Làm động tác kia xong, xấu hổ, thân thể vô thức co lại.
Nhậm Ninh Viễn có vẻ như nghiến răng rất khẽ, rồi sau đó bình tĩnh nói: “Cậu nên biết điều độ.” ngừng lại một chút, còn nói: “Theo tôi đi gặp bác sĩ.”
Khúc Đồng Thu nghe thế rất xấu hổ, nhưng nếu giải thích “Tôi không phải không biết điều độ” thì dường như cũng không đúng, á khẩu trong chốc lát không trả lời được, chỉ phải nói: “Là bác sĩ anh quen sao?”
“Phải, hợp tác một cách thường xuyên.” Nhậm Ninh Viễn cười, “Người trong quán của tôi đều tới tìm anh ấy.”
Khúc Đồng Thu lại ngẩn ra, dừng lại, rồi đuổi theo sau.
Bác sĩ sớm thấy nhưng không lấy làm kỳ lạ, cũng không quản việc Nhậm Ninh Viễn đứng ngay trong phòng, thoải mái kêu anh nhanh chóng cởi quần ra, rồi sau đó lấy dụng cụ lạnh lẽo dò xét đi vào. Loại cảm giác này làm người ta toàn thân khó chịu, cứng người, nhưng Khúc Đồng Thu cảm thấy dọa người nhiều hơn, ngậm chặt miệng yên lặng nằm sấp.
“Tốt nhất là làm phẫu thuật.”
“A?” Khúc Đồng Thu hoảng sợ, “Chuyện này nghiêm trọng như thế?”
Bác sĩ hỏi: “Cậu không thấy đau sao.”
“… Không…”
Đau thì đau, nhưng anh vốn dĩ là người yếu đuối, lộ ra tình trạng bệnh này sẽ bị cho là rất hèn hạ.
“Thật ra cũng có thể chịu được. Chẳng qua nếu không phẫu thuật sẽ lâu khỏi, ảnh hưởng đến việc làm ăn.”
Khúc Đồng Thu có chút bối rối: “Tôi, tôi không làm công việc ấy.”
“Hả? Ngại quá ngại quá.” Bác sĩ cười ha hả. “Vậy cậu là do chính Ninh Viễn tự mình mang đến. Ninh Viễn, anh lớn như vậy, nhã nhặn như vậy mà sao ra tay không biết nặng nhẹ đến mức đó.”
Khúc Đồng Thu vẫn còn nằm sấp, cảm thấy thẹn đến mức không muốn lên tiếng, nhưng thấy bác sĩ hiểu lầm, vẫn giải thích thay Nhậm Ninh Viễn: “Chuyện này không liên quan đến anh ấy.”
“A, bậy quá…”
Khúc Đồng Thu mặc quần, cầm toa thuốc rời khỏi, yên lặng đi phía sau Nhậm Ninh Viễn. Đi được vài bước, đột nhiên Ninh Viễn nói: “Là chuyện gì xảy ra?”
“Cái gì?”
“Tại sao lại làm đến mức này? Trang Duy cũng không phải kẻ mới học nghề.”
“… Tôi không biết.”
“Chẳng lẽ hai người chơi SM?”
Khúc Đồng Thu hoảng sợ, vội nói: “Không có, không có. Bọn tôi cùng uống rượu, tôi say, sau đó thì như vậy.”
Tuy với anh mà nói, chắn chắn hoàn toàn là cường bạo, nhưng nghĩ sau khi làm còn khăng khăng vô cùng oan uổng không khỏi có phần trốn tránh trách nhiệm: “Trang Duy nói trước đó tôi ngầm ngụ ý cho cậu ấy. Tôi không nhớ rõ. Chẳc hẳn là hiểu lầm.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, không lên tiếng, một lát sau mà mới nói: “Ngay cả việc này mà cậu còn có thể hồ đồ vậy sao.”
Khúc Đồng Thu xấu hổ cười.
Mọi người nghe thế đều cảm thấy anh vụng về, nhưng ai lại đi đề phòng kẻ quen biết từ những ngày cũ vốn dĩ không thèm liếc mắt đến mình, mà say rồi có ai lại không hồ đồ.
Lúc ngồi vào xe, anh nói: “Nhậm Ninh Viễn, tôi thật không làm dơ nhà anh.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn ngoài cửa sổ: “Là tôi hiểu lầm.”
Khúc Đồng Thu “Ừ” một tiếng. Không thoải mái chút nào. Không phải anh thất vọng với Nhậm Ninh Viễn, Nhậm Ninh Viễn vẫn rất hoàn mỹ, hết thảy những gì anh ngưỡng mộ vẫn còn đó. Chỉ là cảm giác thân cận biến mất mà thôi.
Anh là người đơn giản dễ nhìn thấu đến thế, vậy mà những người họ có thể hiểu lầm anh. Là bởi vì nào có ai chịu bỏ sức ra giảng hòa, thừa nhận đâu. Nhậm Ninh Viễn và Trang Duy đều giống nhau cả mà thôi.
Anh là nản lòng với chính bản thân mình. Chợt sinh ra cảm giác cô độc và nhỏ bé quá.