Nhậm Ninh Viễn đột nhiên mỉm cười nói: “Tiểu Kha, không phải cháu rất muốn ngâm mình tắm theo kiểu Phần Lan sao. Khu suối nước nóng trong khách sạn bây giờ còn mở cửa. Cháu thích có thể đến đó ngâm mình một lần.”
Lập tức hai mắt cô bé con tỏa sáng, nghĩ nghĩ lại do dự: “Nhưng mà ba cháu không đi ngâm mình được, để cháu ở lại nói chuyện phiếm với ba vậy.”
“Không sao cả, chú ở với ba cháu.” Nhậm Ninh Viễn cười nói, “Cháu ngâm mình cho thư thái đi rồi trở về ngủ. Đói bụng thì nhớ ăn chén cháo cho khỏe.”
Khúc Kha dù sao cũng là trẻ nhỏ, được sự cho phép bèn thay áo tắm sôi nổi đi ra ngoài. Khúc Đồng Thu nhẹ nhàng thở ra, nhìn bóng dáng khờ dại vui vẻ của con gái, chưa kịp sầu muộn, liền mặc cho Ninh Viễn nói: “Chơi cờ đi.”
Cờ vây là thứ tốt, hết sức chuyên chú chơi năm ván với Nhậm Ninh Viễn, Khúc Đồng Thu cảm thấy được tâm tình vững vàng hơn, không còn khó chịu như vừa nãy.
Bên ban công phòng khách cũng có suối nước nóng, hai người dọn bàn cờ, đều tự tắm rửa vệ sinh rồi đi ngâm mình nghỉ tạm.
Khúc Đồng Thu không thể xuống nước, chỉ ngồi cạnh bên ao, nhúng chân vào trong nước ấm thả lỏng.
Nhậm Ninh Viễn tựa vào mép hồ, nhắm mắt nghỉ ngơi, như là đang ngủ. Bốn phía yên tĩnh, mơ hồ có tiếng côn trùng kêu vang rất khẽ, gió lạnh thổi vào từ khe hở màn trúc, nhưng trong nước vẫn ấm áp.
Khúc Đồng Thu nhìn gương mặt trầm tĩnh khiến người khác phải nín thở, bất tri bất giác ngốc nghếch trong chốc lát, chờ phục hồi tinh thần lại, nhỏ giọng gọi: “Nhậm Ninh Viễn.”
Người kia mở to mắt: “Ừ?”
“Tôi nghĩ đến chuyện Tiểu Kha…”
“Ừ, chuyện gì?”
“Tôi đã nghe nói qua không ít chuyện như vậy, một khi đứa trẻ biết mình không phải con ruột của cha mẹ hiện tại, nó sẽ một lòng muốn đi tìm cha mẹ thân sinh của mình. Anh cũng biết, huyết thống là một thứ rất kỳ diệu…”
Nhậm Ninh Viễn mỉm cười: “Tiểu Kha sẽ chẳng không hiểu chuyện như vậy đâu. Huyết thống so ra còn kém công sức cậu nuôi con bé nhiều năm đến thế.”
“Nếu như người đó mạnh hơn so với tôi, vậy phải làm sao? Con bé đi theo tôi, cuộc sống cũng không tốt lắm…”
Nhậm Ninh Viễn nở nụ cười: “Đừng lo lắng. Cậu rất tốt.”
Ngừng lại một chút, còn nói: “Thật sự rất tốt.”
Khúc Đồng Thu lập tức tràn ngập dũng khí, trong lòng giống được đốt lên một ngọn lửa, sáng lấp lánh, cũng cảm thấy ấm áp và toàn thân thoải mái hơn.
“Nhậm Ninh Viễn.”
“Ừ?”
Khúc Đồng Thu gọi rồi lại chẳng biết muốn nói gì, chỉ cảm thấy dù thế nào cũng phải làm một chút gì đó cho người này mới được. Thế là nhích lại gần.
“Để tôi xoa bóp vai giúp anh.”
Nhậm Ninh Viễn cũng dung túng cho sự tiếp cận của anh, mỉm cười nói: “Được.”
Vì để tiện dùng sức, Khúc Đồng Thu ngồi mở chân ra, để Nhậm Ninh Viễn tựa vào giữa hai chân anh, hơi cảm thấy được tư thế có phần xấu hổ, chẳng qua anh chỉ toàn tâm toàn ý xoa bóp vai cho Nhậm Ninh Viễn, giúp cơ thể thoáng buộc chặt kia thả lỏng.
Chờ theo trong nước đứng dậy, Nhậm Ninh Viễn thay áo ngủ, cúi đầu nhìn Khúc Đồng Thu cột chắc dây lưng giúp mình, rồi sau đó nói: “Không phải cậu nên thay thuốc rồi sao.”
Khúc Đồng Thu “A” một tiếng. Trước khi hoàn toàn bình phục, mỗi ngày anh đều cần thay thuốc, trước kia đều đi bệnh viện thay, bác sĩ đề nghị cũng có thể tự làm ở nhà, nhưng anh không có can đảm để Nhậm Ninh Viễn giúp việc này.
“Cậu mang theo đủ đồ chứ.”
“Đủ…”
“Vậy chuẩn bị đi. Chờ thay xong liền ngủ.”
Khúc Đồng Thu thấp thỏm không yên mà đem chai chai lọ lọ lấy ra, đi nhà vệ sinh chuẩn bị tốt rồi mới leo lên giường, cởi quần nằm sấp.
Anh đã khôi phục rất nhiều, đụng chạm phía ngoài không còn cảm thấy đau, nhưng cảm giác được Nhậm Ninh Viễn đến gần, tay đặt trên người anh, giúp anh chà lau, khử trùng, đã cảm thấy khẩn trương lắm, toàn thân đều cứng ngắc.
Mặt sau mỗi ngày đều nhét vào vài thứ này nọ, theo lý lẽ ra có gì ra vào cũng đều nên quen. Nhưng ngón tay Nhậm Ninh Viễn khẽ chạm vào, anh liền phản xạ có điều kiện nhanh chóng co rút lại.
“Đừng khẩn trương. Thả lỏng nào.”
Giọng nói trầm thấp của Nhậm Ninh Viễn dường như có ma tính, Khúc Đồng Thu không hiểu sao chỉ cảm thấy ngực mình bang bang nhảy loạn.
“Sẽ không đau đâu.”
Da đầu Khúc Đồng Thu tê rần, toàn bộ cơ thể cứng ngắc, không thể thả lỏng.
“Chịu một chút nào. Cậu như vậy tôi không vào được.”
Cảm giác được Nhậm Ninh Viễn phải tiến vào, Khúc Đồng Thu cố gắng hít thở, muốn cơ thể không cần buộc chặt như vậy.
“Thả lỏng đi, bằng không tôi sẽ làm cậu đau.”
“...”
“Cậu kẹp tôi mất rồi.”
Khúc Đồng Thu hoảng sợ, khẩn trương, cầm lấy chăn, nhỏ giọng thở, cả người căng cứng như dây cung.
Nhậm Ninh Viễn tựa hồ có chút không biết nên khóc hay cười: “Cậu ở trong bệnh viện cũng như vậy sao?”
“Không…”
Trong bệnh viện anh là bệnh nhân phối hợp vô cùng tốt. Nhưng cái đó và ở bệnh viện khác nhau, hơi thở ôn tồn, giọng nói của bác sĩ cũng khác, còn không khí bao xung quanh Nhậm Ninh Viễn khiến anh khẩn trương quá.
Nhậm Ninh Viễn vẫn nhẹ nhàng ý đồ giúp anh nhanh chóng bôi thuốc phía sau. Độ mạnh yếu của ngón tay, xúc cảm ngưa ngứa này khiến lưng người ta toàn bộ đều rung lên.
Khúc Đồng Thu chẳng dám thở mạnh, duy trì tư thế nằm sấp trong chốc lát, nhận động tác của người nọ, chỉ cảm thấy vừa tê dại vừa ngứa, có loại mẫn cảm đến lạ lùng.
Trong bất an anh đột nhiên hoảng sợ, cảm thấy được phía trước của bản thân dần có phản ứng.
Trong bệnh viện đây là hiện tượng bác sĩ và y tá đều tập mãi thành quen, nhưng ở đây quả thực là đại bất kính. Khúc Đồng Thu kích động, chỉ hy vọng đừng bị Nhậm Ninh Viễn phát hiện, nhưng tay Nhậm Ninh Viễn cũng dừng lại.
Hai người chẳng ai lên tiếng, im lặng trong vài giây, không khí hết sức xấu hổ.
Giọng Nhậm Ninh Viễn cũng có phần đông cứng: “Không sao, chuyện này cũng rất bình thường. Chúng ta sẽ làm chậm lại.”
“Ừ…”
“Thả lỏng. Để tôi vào.” Giọng điệu dường như thôi miên, “Sẽ nhanh thôi.”
Khúc Đồng Thu vẫn không thể khắc chế, cứng ngắc như đá. Thật sự chẳng có cách nào khác có thể thực hiện được, đối với phản ứng của cơ thể mình lại xấu hổ, chỉ có thể thấp giọng nói: “Tôi, tôi không cần thay thuốc vậy…”
Nhậm Ninh Viễn không nói chuyện. Khúc Đồng Thu vẫn nơm nớp lo sợ thành thật nằm sấp, trong im lặng chỉ nghe tiếng hít thở, rồi sau đó một bàn tay đột nhiên đưa ra phía trước, cầm lấy anh.
Trong nháy mắt tâm trí Khúc Đồng Thu trống rỗng, sợ tới mức không phát ra tiếng. Ngón tay Nhậm Ninh Viễn giúp anh, bao phủ lấy anh, chỉ hai cái đã hút hết sức lực trên người anh.
Anh bị bao lấy trong lòng bàn tay to lớn mà hữu lực ấy, run rẩy, rên rỉ theo động tác của Nhậm Ninh Viễn, ý nghĩ nóng lên, cũng không biết có nên chống cự hay không, theo bản năng khẽ giãy giụa, dưới kỹ xảo âu yếm cao siêu kia, quả thực hồn phi phách tán hết cả rồi.
Âu yếm cũng chẳng quá dài, khoảnh khắc phát tiết lại cảm thấy trong thân thể như hơi nổ mạnh, Khúc Đồng Thu hoàn toàn hỗn loạn, run rẩy phát ra thanh âm hàm hồ, run rẩy cảm thấy vẫn đang còn một lần nữa, sau một lúc lâu thì chậm lại.
Mà khi anh xụi lơ vô lực, Nhậm Ninh Viễn không rên một tiếng sau lưng anh giữ lấy, nhét băng gạc vào phía sau, chậm rãi bôi thuốc cho anh.
Chờ Khúc Đồng Thu hít thở được, thuốc đã bôi xong. Quay đầu nhìn Nhậm Ninh Viễn mặt không chút thay đổi thu dọn đồ đạc, nghĩ người này vì mình làm hết thảy, lòng tràn đầy cảm kích và xấu hổ cực độ, có cả sợ hãi nữa: “Cám, cám ơn anh.”
“Không có gì.”
Nhậm Ninh Viễn vẫn thản nhiên, đứng dậy xuống giường, đi toilet vệ sinh hai tay.