Ban đêm vẫn oi bức như cũ, quạt máy ở góc tường thổi gió ra hai bên, giữa tiếng quạt khẽ chạy, Khúc Đồng Thu nghe tiếng con gái xoay người, liền nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Nóng à?”
Con gái buồn bực trong chốc lát, tủi thân nói: “Con muốn về nhà.”
Khúc Đồng Thu bật cười khẽ. Đây là lần đầu Khúc Kha rời nhà, ngủ lại bên ngoài, dù ở cùng với cha, nhưng thành T khác với thành C, nhà trọ mới dọn dẹp tạm này cũng có mùi khác với mùi ở nhà, nên tình cảm nhớ nhà là điều khó tránh khỏi.
Vì thế anh mới đùa với con bé: “Ba kêu con chọn trường gần nhà, con lại không nghe.”
“Nhưng con muốn trường tốt cơ.”
Thế là bèn trấn an, nói: “Thế nên đọc sách thành tài phải chịu khổ. Trải qua khổ trong khổ mới trưởng thành. Hơn nữa đây chỉ là việc nhỏ, đừng lo, có ba ở đây, nơi này cũng là nhà.”
“Nhưng không quen mà, con cũng chưa quen bạn nào hết, nước ở đây con uống cũng không quen.”
“Không có việc gì đâu, rồi con sẽ quen thôi. Ba con năm đó cũng ra ngoài học, lúc bắt đầu cũng giống con nhưng rồi rất nhanh sẽ quen, mức độ co dãn của con người lớn lắm. Chờ thêm một khoảng thời gian nữa con sẽ phát hiện cuộc sống mới rất thú vị.”
“Thật sao ba?”
“Thật.”
Dỗ con gái ngủ rồi, chính Khúc Đồng Thu lại có phần khó ngủ.
Ngày đầu tiên anh rời nhà đi học đã là chuyện mười sáu, mười bảy năm trước.
Nhưng vào lúc đêm dài mà con người tỉnh táo, tiếng côn trùng ngoài cửa rỉ rả kêu, khẽ nhắm lại hai mắt, khoảng thời gian ấy như ùa về.
Trường của Khúc Đồng Thu là trường S, một ngôi trường cực kỳ danh giá, cái danh trong nước dù dựa vào tiền mà có cũng được nhiều người để ý, vậy nên lúc trúng tuyển, trong nhà cũng xiêm áo rượu mừng mời bà con lân cận đến ăn.
Đợi chuyển từ nơi thành C hẻo lánh thông tin đến trường S của chốn phồn hoa đô thị, anh mới biết trường học cái gì cũng tốt, chẳng qua phong cách nơi trường học thì có phần bạo lực, một lời không hợp liền đâm đâm chém chém là chuyện thường như cơm bữa.
Các sinh viên trong trường tự quản cũng thành tập tục, tiếp tục duy trì sự cân bằng nhiều năm. Chỉ cần không gây ra việc gì lớn thì trường cũng không quản, cũng chẳng xen vào.
Thời điểm Khúc Đồng Thu mới vừa tới trường, dáng vẻ kém xa so với hiện tại. Trưởng thành trễ, cậu không được cao, chỉ phát triển chiều ngang, béo ục ịch, đeo mắt kính, mắt cụp xuống như mở không ra.
Với cái bộ dạng ấy làm sao có thể không bị bắt nạt.
May là người như thế chỉ cần thức thời, biết điều, thì đơn giản chỉ bị vơ một ít tiền, bị sinh viên năm ba hoặc năm tư bắt đi sai vặt. Chờ đến khi mình cũng thành đàn anh của kẻ khác, hoặc là một sinh viên có tiếng tăm, quyền lực, cũng sẽ chẳng phải chịu những ngày khổ sở nữa.
Lần đầu tiên Khúc Đồng Thu bị bạo lực trên thân thể là bởi một người bạn cùng lớp quay cóp đáp án bài làm tiếng Anh của cậu gây ra.
Phát bài thi, thấy con điểm thấp đỏ chót, người nọ lập tức không khách sáo xách tai cậu kéo lên, rống: “Mẹ nó, không phải mày học hành giỏi lắm sao? Hả?!”
Khúc Đồng Thu đau đến mức gào khóc, cổ lệch, miệng cũng lệch, dáng vẻ rất buồn cười.
Giáo viên bên cạnh khuyên can: “Em làm gì phải túm bạn ấy như thế chứ.”
Người nọ mắng: “Thành tích của con heo phì chết tiệt này không phải bình thường đều tốt lắm lắm sao?”
Những người khác bèn cười nhạo.
Đó là quy tắc mà mỗi trường đều thông dụng. Nếu kết quả học tập không tốt, vậy thì hơn phân nửa là vẻ bề ngoài đẹp đẽ, giỏi giao tiếp. Nếu diện mạo đặc biệt chẳng đẹp đẽ gì, cũng không nhanh nhẹn, thì hơn phân nửa thành tích đều rất tốt.
“Mày giận làm gì A Kiệt, ai kêu mày nhìn lầm người làm chi.”
A Kiệt vẫn còn vì đáp án sai mà phẫn nộ: “Mẹ nó, lớn như vậy rồi mà cá tính lại âm trầm, ngay cả học hành cũng không giỏi, vậy sống còn ý nghĩa quái gì, không bằng đi chết đi.”
Con đường bị bắt nạt là con đường mà không ít nam sinh đại học phải trải qua, coi như đó là một bước huấn luyện để đi vào xã hội tiên tiến.
Dù là diện mạo hay tính cách, Khúc Đồng Thu đều miệt mài lúc tuổi còn trẻ như những diễn viên trong màn ảnh, cậu nhát gan sợ phiền phức, gặp quyền thế lập tức khuất phục, chịu thiệt để hưởng phúc, đàn anh lớp trên phải thu phí bảo vệ, phí hiếu kính hay gì đó, cậu nhất định là người đầu tiên bỏ tiền.
Thức thời tất nhiên có thể miễn việc ăn nhiều đau khổ, nhưng đối với loại nhân vật chịu uất ức này, tự nhiên cũng không ai thèm để mắt.
Không phải ai cũng hèn nhát muốn nộp phí, nhưng cậu không có tiền để làm anh hùng, bị A Kiệt đè đầu cưỡi cổ như vậy trong lòng cũng rất không phục, nhưng nếu quyết đấu hai người, cậu nhất định là kẻ thua, chưa kịp ra tay có thể đã bị bạt tai đến choáng váng.
Huống chi đám của A Kiệt là một đám kiêu ngạo, và cái sự ngạo mạn đó cũng không phải là không có duyên cớ. Những thành viên trong nhóm đều là sinh viên trong trường, hoặc người trong bang phái. Đắc tội một kẻ chẳng khác nào đắc tội những tên còn lại, làm sao mà chịu nổi.
Ký túc xá nam sinh lúc đó một phòng ngủ tám người. Người ngủ chung giường đôi với cậu dáng vẻ tốt vô cùng, môi hồng răng trắng, sinh viên mới và đẹp trai có tiếng. Tên Trang Duy, là người địa phương, xuất thân danh giá, điều kiện trong nhà cũng không tệ, có kiêu ngạo, có thanh cao, có cả dáng vẻ con mọt sách. Đúng là loại tuổi trẻ ngời ngời trong phim.
Lúc các tân sinh viên đến đều phải mở tiệc tiếp đón. Các sinh viên khác mời sinh viên mới đến dùng cơm, theo quy cũ của trường S là người mới đến nộp tiền để hiếu kính các bậc đàn anh.
Phần lớn mọi người đều không cam lòng mà giao tiền, cũng có vài kẻ tính tình cứng đầu, kiên quyết không giao. Trang Duy chính là một người trong số đó.
Xưa nay thương đánh ra đầu điểu, các bậc đàn anh giết gà dọa khỉ, cũng không lâu lắm thì Trang Duy đã bị chỉnh đốn. Tuy Khúc Đồng Thu là kẻ nhanh chóng giao tiền cho khỏi phiền, để tránh việc ngày sau cũng bị đem ra chỉnh, nhưng cách răn dạy một kẻ bất lực và cách răn đe một người cứng đầu hoàn toàn khác nhau.
Lúc đầu Trang Duy chỉ bị làm khó dễ một ít, tính cách cậu ta lại kiên cường, có phần cổ hủ, chết sống không chịu cúi đầu, miệng cũng xấu xa, rồi sau đó dần biến thành bị cô lập, tiếp theo nữa mới bắt đầu bị đánh.
Càng bị chỉnh cậu ta càng quật cường, vì thế bị chỉnh thảm hại hơn, có cả vết thương trên mặt.
Vốn dĩ cậu ta cũng chẳng có nhân duyên gì đáng nói, một khi biến thành kẻ bị chỉnh thì chẳng khác nào quả bom đầy nguy hiểm, không cần cố ý cô lập cũng chẳng ai dám đến gần, ai thấy cũng tránh né, vòng đi đường khác để khỏi bị liên lụy nếu lỡ như có người muốn bắt nạt cậu ta.
Giống Trang Duy trăm sông đổ về một biển chính là Khúc Đồng Thu.
Khúc Đồng Thu bởi vì rất thức thời, rất nhu nhược, trở thành ‘vật cưng’ của các thành viên trong bang phái từ trên xuống dưới, dù làm nơi trút giận hay chân chạy vặt đều không thể thiếu phần cậu, cho nên cũng chẳng có bạn bè.
Theo lý, lẽ ra cậu và Trang Duy, hai kẻ xúi quẩy ấy nên tỉnh táo cùng phe với nhau mới phải, tiếc rằng Trang Duy xem thường cậu, cậu cũng hiểu được Trang Duy lỗ mũi hướng lên trời làm cho người ta ghét.
Hai người bắt đầu giao tiếp với nhau là do có một ngày, cậu chạy mua bia giúp hai anh sinh viên năm hai, sau khi trở về, hai tên kia vừa uống vừa đàm luận đứa nào phải đưa tiền lại cho cậu.
Đã sớm biết tính những kẻ này, Khúc Đồng Thu vội cười liên tục nói: “Không cần không cần, các anh vất vả, mua rượu hiếu kính là lẽ đương nhiên.”
“Như vậy không được, anh Nhậm cũng không cho phép bọn anh bắt tụi đàn em chúng mày mua đồ giùm rồi không trả tiền, gần đây siết việc đó chặt lắm.”
Khúc Đồng Thu đi cũng không được, ở cũng không xong, chỉ âm thầm kêu khổ, xa xa thấy có người đi tới đây.
Hai bậc đàn anh lập tức vui vẻ nói: “Có tiền thưởng rồi!” sau đó ra lệnh cho Khúc Đồng Thu: “Chú mày đi nói với thằng kia rằng bọn anh muốn mượn nó ít tiền tiêu. Có bao nhiêu tiền cầm hết lại đây cho anh. Trước thanh toán tiền bia, số còn lại đưa cho bọn anh.”
Khúc Đồng Thu không hề muốn làm, nhưng nghĩ đến nắm đấm của hai kẻ kia cùng những ngày sau khi đắc tội bọn chúng, cũng chỉ đành cất bước đến gặp người đó.
Đến gần mới nhìn rõ, kẻ không chết tử tế được đúng là Trang Duy.
Khúc Đồng Thu kêu khổ thấu trời, chỉ phải bất chấp tất cả mà chào hỏi: “Này.”
Trang Duy nhíu mày nhìn cậu: “Chuyện gì?”
“Trên người cậu có tiền không?”
“Có.”
“Bao nhiêu?”
“Một trăm đồng.”
Khúc Đồng Thu nghĩ nghĩ: “Cho tớ năm mươi đi.”
Trang Duy lập tức cảnh giác, lùi từng bước: “Làm gì?”
“Hai người bọn họ,” Khúc Đồng Thu bất đắc dĩ dùng tay ra hiệu, “kêu tớ tới thu phí bảo vệ. Nếu cậu không đưa cũng bị cướp đi thôi, còn có thể bị đánh. Cho bọn người đó năm mươi đồng thì cũng không cần chịu khổ, ít nhất còn có thể còn lại năm mươi đồng.”
Trang Duy lạnh lùng nhìn cậu: “Được thăng chức làm tay sai của lũ chúng nó rồi sao.”
Khúc Đồng Thu rất tức giận, nhưng đã là bạn bè được một thời gian, bản thân cũng không thể nhìn cậu ta bị đánh, liền tiếp tục khuyên: “Đừng như vậy nữa, chẳng lẽ muốn bị cướp sạch mới tốt sao?”
Trang Duy chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tôi thà bị cướp chứ không muốn tiếp tay cho giặc.”
Khúc Đồng Thu cảm thấy, mắng vẽ đường cho hươu chạy cũng không tới phiên cậu đâu, tội danh này nói như thế nào đều là của tôi mà.
Thấy hai kẻ kia không còn kiên nhẫn, sợ gặp chuyện không may thì cũng chỉ có bản thân mình gặp thôi, Khúc Đồng Thu bèn nói: “Thôi vầy đi, cậu coi như cho tớ mượn năm mươi đồng, tớ đến báo cáo với bọn chúng. Tiền này lúc về tớ trả cậu, được không? Chia ra cũng không thiếu phần cậu.”
Trang Duy vẫn lạnh lùng: “Muốn làm chó săn thì tự mà làm, tôi không phối hợp.”
Chờ một hồi, hai kẻ kia rốt cục bùng nổ: “Mẹ nó mày là heo phải không?! Thu tiền cũng lâu như vậy?”
Khúc Đồng Thu vội quay đầu cười: “Đợi một chút thôi, một chút nữa…”
“Có phải thằng nhãi kia không chịu đưa tiền không?”
“Không đúng không đúng, là cậu ấy mang theo không nhiều.”
Trang Duy đột nhiên cao giọng: “Tôi không chịu đưa đó, thì sao? Dựa vào cái gì phải đưa tiền cho mấy đứa rác rưởi như tụi bây dùng!”
Câu ấy chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ. Tuy chỉ có hai con ong bay tới, cũng khiến Trang Duy lãnh đủ. Ban đầu Khúc Đồng Thu còn khuyên can, tới khi bị thụi hai đấm rồi thì không dám hé răng, đứng trơ mắt ra nhìn, hoảng sợ, lúng túng.
Kết cục khuyên can khẳng định rất thê thảm; kêu cứu binh, khẳng định không có ai; mời giáo viên đến giải quyết, thế nào cùng bị ghi tội ẩu đả đánh nhau.
Hành vi sáng suốt nhất tự nhiên là thừa dịp loạn trốn. Nhưng chưa từng gặp qua tình huống giữa lúc những người khác đánh nhau có mặt mình, nhất thời do dự không thể lựa chọn.
Nhưng có thể do vận may của cả hai, Trang Duy bị đánh mới được một nửa, bỗng vang lên một giọng hỏi: “Tụi bây đang làm gì?”
Khúc Đồng Thu và Trang Duy còn chưa kịp có phản ứng, hai bậc đàn anh đã kinh hãi nhảy dựng, vội buông tay, đứng thẳng lại, vẻ mặt tươi cười.
“Anh Nhậm, anh Sở.”
“Bắt nạt kẻ nhỏ yếu sao?”
“Anh Sở nói đùa, đây chỉ là giáo huấn một chút mấy thằng đàn em không hiểu quy cũ…”
Namsinh nhìn Trang Duy trên mặt đất, lại liếc Khúc Đồng Thu đứng đờ ra, cười nói: “Là anh nói sai, bị bắt nạt là kẻ ‘yếu’, nhưng tuyệt đối không nhỏ.”
Người được gọi anh Sở chính là Sở Mạc. Người này Khúc Đồng Thu từng nghe qua, đại danh như sấm bên tai, hôm nay trông thấy thì lại hoang mang, ác bá mà sao gương mặt như thế nào cũng không giống ác bá thế này.
Thân hình Sở Mạc cao lớn, làn da màu mật ong, ngũ quan cân đối, tóc nhuộm, diện mạo có thể nói là đẹp trai. Nam sinh bên cạnh cũng có chiều cao xấp xỉ, tóc đen mắt đen, với chiếc mũi thẳng đến mức khiến người khác khắc sâu vào ấn tượng, nhìn thế nào cũng là dáng vẻ của một quý công tử anh tuấn.
Nếu so với sự thấp bé, mập mạp trì độn của bản thân, thì chính mình đúng là thích hợp làm nhân vật phản diện hơn cả.
Người nam sinh nhíu mày: “Rốt cuộc sao lại thế này.”
Người đó không hung ác như Sở Mạc, nhưng mở miệng lại càng khiến người sinh ra cảm giác khiếp sợ nhiều hơn. Mặc kệ trong lòng nói thầm như thế nào, vừa nghe đến hai kẻ kia goi người nam sinh tóc đen là “Anh Nhậm”, nhớ lại những lời lúc trước hai người họ nói ra, Khúc Đồng Thu liền ý thức được làm tốt thì đây chính là cơ hội thoát thân. Thế là hấp tấp giành nói trước, đem sự tình kể lại một cách đơn giản, rõ ràng cho nam sinh tóc đen kia.
“Đã nói không được sai người khác mua đồ không trả tiền, lại càng không cho phép vơ vét tài sản, quên hết rồi sao?”
Sở Mạc vội khuyên can: “Ninh Viễn, thói quen đã lâu cũng khó sửa ngay tức thời, cho bọn chúng thêm thời gian làm quen đi.”
Nhậm Ninh Viễn nhìn gã: “Anh biết tôi không phải là người kiên nhẫn.”
Không ai dám lên tiếng.
Khúc Đồng Thu cũng biết người tên Nhậm Ninh Viễn này, cùng là học sinh mới, nghe nói đến chưa được bao lâu đã khiến cho những sinh viên lớn tuổi hơn vui lòng phục tùng, nhưng không nghĩ rằng người này có thể dùng cả thái độ ấy để nói chuyện với Sở Mạc, một sinh viên năm ba.
Sở Mạc cũng không ậm ờ nữa, mặt lạnh nhìn hai gã sinh viên năm hai: “Trở về chờ chết đi. Còn dám giật tiền đánh người nữa, tự biết kết cục phải không?”
Vừa cẩn thận nhìn Trang Duy trên mặt đất, đột nhiên nở nụ cười: “Chà chà, là người này sao.”
Nhậm Ninh Viễn hỏi: “Anh quen?”
“Người nổi nhất trong đám học sinh mới, ngoài cậu ra là tên này.” Sở Mạc cười nói, “Đáng tiếc không có bản lĩnh như cậu.”
Trang Duy trừng mắt với gã qua mái tóc lộn xộn.
Sở Mạc lại “Chậc” một tiếng: “Bộ dáng thằng nhãi này thật sự tốt mà. Chỉ là tính tình khiến người khác không thích được. Bằng không cũng chẳng bị đánh. Bọn anh có việc phải đi trước, tiền thuốc men sau này tới tìm anh. Nói đi nào, cậu có thể đi được không?”
Khúc Đồng Thu vội xen vào: “Tôi có thể đưa cậu ấy trở về.”
Hai người Sở, Nhậm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cậu. Cậu vội giải thích: “Tôi ở chung ký túc xá với cậu ấy.”
Sở Mạc vừa cười: “Chung một ký túc xá còn đòi tiền người ta, muốn nhìn cậu ấy bị đánh à?” sau đó nói chuyện với Nhậm Ninh Viễn, thanh âm không hề che giấu: “So với người như thế, anh thật cảm thấy được Trang Duy đầu gỗ này còn đáng yêu hơn.”
Nhậm Ninh Viễn cũng nhìn cậu.
Vừa bị đôi mắt người kia nhìn, Khúc Đồng Thu liền nổi lên cảm giác xấu hổ, không khỏi đẩy đẩy gọng kính.
Nhậm Ninh Viễn nhìn con người đẹp đẽ trên mặt đất trong chốc lát, rồi lại quay về phía cậu, bảo: “Vậy phiền cậu đưa cậu ta trở về.”
Khúc Đồng Thu không thể tưởng được Nhậm Ninh Viễn sẽ lịch sự như vậy, nhất thời vừa mừng vừa lo, không đợi cậu cúi đầu khom lưng xong, hai người kia đã bước đi xa mất.