Bởi trong sinh viên phân biệt cấp bậc rất nghiêm khắc. Cậu nếu muốn đem Nhậm Ninh Viễn trở thành ngôi sao chính nghĩa, vậy là mười phần sai. Nhậm Ninh Viễn không phải người lương thiện, chẳng qua biến việc vơ vét, áp bức tài sản rối loạn thành thu phí có tổ chức kỷ luật mà thôi.
Kẻ không đưa được tiền đều bị trừng trị như nhau.
Nhưng mà ưu khuyết điểm là dựa vào đối lập mà sinh. So với cảnh ngộ bi thảm trước kia cứ phải mỗi ngày đều có thể bị những kẻ khác nhau vơ vét tài sản hai ba lần, thì việc cố định giao một ít tiền chi tiêu rồi có thể cam đoan một thời gian ngắn không gặp phiền phức vẫn tương đối được hoan nghênh.
Kẻ nhu nhược được chăng hay chớ luôn cầu an ổn như Khúc Đồng Thu, chỉ cần hiện trạng so với trước kia tốt, sẽ cảm thấy mỹ mãn.
Mặc dù những ngày sau này vẫn vì thiếu tiền mà bị đánh, hoặc giả vì mặt mày chọc người tức giận mà bị đánh, thậm chí bởi nộp cho giáo viên danh sách sinh viên nghỉ học mà bị đánh, cậu cũng không sinh ra ác cảm với người làm quản lý như Nhậm Ninh Viễn.
Trang Duy rất chán ghét cậu, mắng cậu ‘nô tài’, ‘không có chí khí’, cậu cũng có thể ở giữa tiếng mắng mà bình thản ăn hai chén mì.
Tuy cũng có lúc than thở vì cái sự không tiền đồ của mình – tên nam sinh nào mà chẳng có giấc mộng làm anh hùng – nhưng dù sao có thể học tốt là được.
Trên đời này phải có cá tính rõ ràng như Trang Duy, có thể tồn tại giữa sự uất ức, bằng không nếu vì tính tình kiêu ngạo mà sinh ra hư hỏng thì làm cách nào có thể bù đắp khuyết điểm ấy chứ.
Cậu lại chẳng gây hại cho người. Lúc Trang Duy thường xuyên tức giận mắng, Khúc Đồng Thu nghĩ thầm, rằng ít nhất cậu không thẹn với lương tâm.
Trên thực tế không chỉ không ghét, đối với Nhậm Ninh Viễn cậu còn có một chút ấn tượng tốt rất mơ hồ.
Chỉ gặp một lần lại khắc sâu vào ấn tượng. Một vài người có khí chất thật nổi bật. Liên tiếp vài ngày Khúc Đồng Thu nằm mơ đều mơ thấy Nhậm Ninh Viễn, trong mơ chỉ là cuộc sống bình thường ở trường học thôi, Nhậm Ninh Viễn hoặc đi tới đi lui trước mặt cậu, hoặc nói chuyện với những người khác, hoặc xuất hiện giữa bộn bề người trên đường phố.
Cũng không phải muốn nghĩ về bất cứ điều gì đâu, chẳng qua là trí nhớ trong nháy mắt đó mạnh mẽ quá.
Sức quyến rũ và từ trường của một người, thông thường chưa chắc sẽ vì thiện ác của họ mà gia tăng hoặc suy giảm. Giống Sở Mạc đó, một tên đánh người chẳng chút nào nương tay nhưng không phải rất nhiều nữ sinh thầm mến gã ấy thôi.
Khúc Đồng Thu tất nhiên không phải kẻ đồng tính luyến ái, nhưng cậu cũng sẽ bị từ trường ảnh hưởng, đối với khí chất tài giỏi như một thần tượng mẫu mực của Nhậm Ninh Viễn, nổi lên lòng ngưỡng mộ muốn kề bên.
Nhiều lần dõi theo những trận đấu tranh tài nơi học viện, chỉ cần thấy có Nhậm Ninh Viễn, vô thức cậu sẽ lộ ra gương mặt tươi cười.
Bạn cùng lớp đều bảo cậu: “Má ơi, mày cười nhìn mắc ói quá, mau thu nụ cười lại!”
Dần dần Khúc Đồng Thu phát hiện Nhậm Ninh Viễn thường cùng vài người đánh quần vợt ở sân gần đó.
Vậy là cậu thường xuyên thỉnh thoảng đi qua, ló đầu nhìn.
Để không bị nhắc tới như một kẻ rất giống quái nhân, cậu giảm ăn, tiết kiệm chi phí mua một cây vợt bình thường, lâu lâu tình cờ vào sân đánh loạn.
Chờ sự tồn tại trở nên không còn đột ngột, Nhậm Ninh Viễn bọn họ cũng phát hiện có một tiểu mập mạp căn bản chưa chưa biết tí gì về kỹ thuật đến chơi bóng, lấy làm trò cười xem cũng không tệ lắm.
Qua vài ngày nữa, cậu có thể tiếp cận, niềm nở nhặt banh cho Nhậm Ninh Viễn.
Làm kẻ nhặt banh một thời gian ngắn, Khúc Đồng Thu lại giảm bớt tiền ăn sáng, tự mua một cái túi quần vợt, mỗi lần đi đều mang theo cho Nhậm Ninh Viễn bọn họ chơi, chơi xong cậu dọn lại, mang về.
Sự vồn vã ân cần đó, bọn họ tất nhiên không khách sáo mà vui lòng nhận. Khúc Đồng Thu vừa một bên vì mình có thể danh chính ngôn thuận ‘chơi banh’ cùng họ mà vui mừng, một bên càng thêm bị cười nhạo, châm chọc.
Cậu cũng chẳng biết ra sao nữa, bị Sở Mạc giễu cợt sẽ xấu hổ, sẽ khó chịu, nhưng cứ như bị ma quỷ ám ảnh, chỉ muốn ở cạnh bên Nhậm Ninh Viễn mà thôi.
May mắn là thái độ khách khí, cử chỉ của Nhậm Ninh Viễn thân thiện hơn so với Sở Mạc nhiều. Dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần không chọc giận, Nhậm Ninh Viễn đều lấy vẻ mặt nhã nhặn ôn hòa của người tốt mà đối xử, còn có thể nói cám ơn với Khúc Đồng Thu.
Có một ngày, Khúc Đồng Thu phát hiện ngoài Nhậm Ninh Viễn và Sở Mạc đến chơi, còn có thêm Trang Duy.
Trang Duy rõ ràng ngay từ đầu rất bị xa lánh, khi nào thì bắt đầu đến gần được bọn họ như vậy. Xem Sở Mạc còn rành rành là đang lấy lòng Trang Duy, nếu so với thái độ khi dễ ban đầu thật chẳng khác nào hai người. Khúc Đồng Thu rất ngạc nhiên.
Nhưng kết hợp với sự tưởng tượng theo lẽ thường thì tỉnh ngộ.
Cậu, loại uốn mình theo người, luôn ba phải, thì rất khó có ngày nổi danh. Ngược lại, những người cứng cỏi ngay từ đầu thường phải chịu khổ, nhưng qua một thời gian, ngay cả đối thủ cũng phải khâm phục, thậm chí tán thưởng nên mới cùng những kẻ đứng đầu quan hệ thân thiết. Huống chi bộ dạng và khí khái của Trang Duy thật có dáng vẻ như mai như trúc.
Tuy trong lòng sinh ra hâm mộ, nhưng bắt Khúc Đồng Thu phải tu luyện phẩm chất cao ngạo ấy, thì giống như câu chuyện hoang đường, người có tới trăm loại người, cưỡng cầu không thể được.
Vì thế ở sân bóng Khúc Đồng Thu lại hầu hạ thêm một Trang Duy. Sau khi Trang Duy phát hiện sự hiện hữu và công dụng của cậu thì giận tím mặt, quăng vợt, quay đầu muốn đi.
“Anh đang vũ nhục tôi sao?!”
Dáng vẻ Sở Mạc dĩ nhiên có phần bối rối, nói liên tục: “Đương nhiên không phải!”
“Anh không phải là giết gà cho tôi xem sao?” Trang Duy tức giận, tay run rẩy chỉ vào Khúc Đồng Thu như con chó chạy liên tục bên kia, “Muốn tôi ở cùng với cậu ta? Làm cái việc lấy lòng mấy người như vậy? Anh nằm mơ đi!”
“Cậu sao lại giống hắn được!” Sở Mạc vừa khuyên vừa dỗ, “Cậu là ai, thằng kia là ai? Xem tính thằng đó kìa! Nếu cậu giống thằng đó, anh cũng chẳng thèm cố gắng làm bạn cậu.”
Khúc Đồng Thu bỏ ngoài tai, lau mồ hôi như mưa, tiếp tục dõi theo, sau đó lại chạy tiếp.
Dù sao cậu cũng là nghe tai trái ra tai phải, mặc kệ Sở Mạc và Trang Duy tranh cãi ầm ĩ thế nào, cậu chỉ tiếp tục chuyên tâm vui vẻ đi làm một tên người hẩu nhỏ bé của Nhậm Ninh Viễn.
May mà Nhậm Ninh Viễn không phải người dễ dàng lộ ra biểu tình phiền chán, vẻ mặt vẫn luôn ôn hòa, mỉm cười với kẻ ra sức chạy tới chạy lui nhặt banh như cậu, nói “Vất vả.”
Chỉ cần như vậy thôi, cậu đã cảm thấy quá đỗi hạnh phúc.