※※※
Một đám người mang điện thoại di động truyền đến truyền đi, đều nói không ra Mộ Nghịch Hắc đến tột cùng giống vị danh nhân nào.
Cuối cùng di động truyền trở lại trong tay tôi, tôi lại đưa cho Lục An Thần: “Anh An Thần, anh là nhiếp ảnh gia, đối với người nhạy cảm, anh nhìn kỹ xem anh ấy giống ai?”
An Thần cầm di động, nhìn chằm chằm màn hình một lúc, có chút không xác định mở miệng hỏi Dao Dao: “Bé Dao, em nhìn Mộ Nghịch Hắc đây bất động mà kính, không giận mà oai, không nói mà tin dáng vẻ có phải có chút giống bậc thầy kiến trúc thiết kế trước đây mà tạp chí chúng ta đã phỏng vấn hay không? Anh nhớ rõ làm một kỳ chuyên mục là『Phòng Triểm Lãm Tranh Vị Nồng』, lúc đó chúng ta đều có đi làm việc……”
Dao Dao cắn ngón tay suy nghĩ một lúc, ánh mắt sáng lên, hăng hái nói: “Có phải hay không là『Phòng Triển Lãm Tranh Vị Nồng』 người đó là một người có nhiều kinh nghiệm thiết kế Mộ Dung, Mộ Dung……”
Dừng một chút, hai người trăm miệng một lời nói: “Mộ Dung Khanh Lam!”
“Mộ Dung Khanh Lam?” Tôi yên lặng nhắc lại tên này một lần, hỏi Dao Dao: “Chị nói là đại kiến trúc sư danh nhân bậc nhất của đại học S bọn em— — Mộ Dung Khanh Lam?”
“Đúng, chính là ông ta!”
Tôi nhanh chóng cướp lấy máy di động từ trong tay Lục An Thần, méo miệng nói: “Mọi người có lầm hay không? Mộ Dung Khanh Lam hiện đã vượt quá bảy mươi tuổi, Mộ Nghịch Hắc còn chưa tới nhi lập chi niên[1], hai người hơn kém nhau bốn mươi tuổi, làm sao có thể giống?”
“Nhất định là giống ông ta a! Chị nói với em, đừng nhìn Mộ Dung đại sư đã là người nửa thân mình nằm ở trong quan tài, thế nhưng người ánh mắt sáng ngời lấp lánh, tinh thần khỏe mạnh! Xem cái mũi của ngài Mộ đây, cùng đại sư quả thực chính là một cái khuôn mẫu in ra thôi! Này khí chất, chậc chậc, nhìn qua nhìn lại giống nhau ngàn quân như một! Còn có ánh mắt này, cũng thế không sóng tự nổi sóng, không trăng tự trong sáng……”
Dao Dao trời xanh sương mù nói xong, An Thần ở một bên vừa nghe vừa gật đầu phụ họa.
Tôi đang suy nghĩ đôi mắt nhỏ phúc hắc nham hiểm của Mộ Nghịch Hắc này như thế nào thì “Không sóng tự nổi sóng, không trăng tự trong sáng”, chợt nghe Lục An Thần hỏi: “Đúng rồi bé Dao, lần trước trong phỏng vấn có nhắc tới con cháu các đời của đại sư hay không? Nói không chừng bạn trai Tiểu Bạch thuộc danh môn, có thể là quý tộc chứ?”
Tôi đành chịu mà hạ vai xuống bên cạnh, nhìn anh vẻ mặt khinh thường nói: “Please! Anh An Thần, Mộ Dung Khanh Lam cả đời chỉ có một con gái, gọi là Mộ Dung Tĩnh Tỉ, cũng chính là bức tranh nổi danh Gia Tỉ Tử. Chồng của bà ấy là Anh Tịch của xí nghiệp nhà Hoa Duệ, hai người có một đứa con gái, năm nay vừa mới tròn 18 tuổi, trước đó vài ngày báo chí nào đó còn đăng ảnh chụp ba người nhà họ. Mộ Nghịch Hắc ngoại trừ trong cái tên có chữ ‘Mộ’, cùng nhà Mộ Dung căn bản không liên quan đến họ được không!”
“Ồ, nhìn không ra em đối việc nhà Mộ Dung hiểu rõ vậy!”
“Đấy là đương nhiên! Em đúng là chân thành ủng hộ Mộ Dung Tĩnh Tỉ! Hât cằm lên, tôi đắc ý nói: “Khoảng thời gian trước, em còn cùng Mộ Nghịch Hắc đi xem triển lãm tranh ‘Quỳ chi luyến’ của bà ấy……”
Bởi vì nhóm người này đều là xuất thân từ học vẽ, đối Tỉ Tử nhiều ít đều có hiểu biết. Mọi người từ Tỉ Tử nói đếnVan Gogh, từ『 Hoa Hướng Dương 』 nói đến 『 Tinh Nguyệt Dạ 』, từ sau hình ảnh phong cách nói đến bên ngoài cuộc sống, anh một câu tôi một câu tán dóc, đề tài trong chốc lát đã bị thay đổi.
Tôi cùng Dao Dao đang bừng bừng khí thế thảo luận phong cách tranh Nhật Bản đối với châu Âu như thế nào thì, cửa KTV một lần nữa lại được phục vụ đẩy ra. Một người bộ dáng lay động giày cao gót ba tấc “lộp cộp lộp cộp” mà đi tới, lập tức ngồi bên cạnh Trình Quân.
“Đã xong việc?” Trình Quân giọng nói như rượu nhạt, ấm nồng dày đặc.
“Vâng, cũng không phải việc lớn gì.” Lời nói nhẹ nhàng mềm mại, phảng phất như chim vàng anh rời khỏi ổ.
Tôi ngẩng đầu nhìn sang, Triệu hành tây đúng lúc ánh mắt chuyển sang đây.
Đưa tay đặt lên trên đùi Trình Quân, cô ta nửa người dựa vào ghế liếc tôi, một dáng điệu bà chủ: “Ơ ~ Hạ Tiểu Bạch, bạn như thế nào cũng đến đây ~?”
Giọng nói kia âm dương kỳ quái, nghe ra như là đang chất vấn.
Tôi còn chưa mở miệng, phía bên này chợt nghe thấy Dao Dao nói: “Người đẹp, xem lời nói này của em, chị cũng thật không thích nghe. Cái gì kêu ‘Bạn như thế nào [cũng] đến đây’? Tiểu Bạch thật sự là em gái ruột thịt của chị, bọn chị đây cùng mọi người tụ họp, làm sao thiếu được nó? Thân phận này của em hỏi cái này có phải không thích hợp hay không? Hả?”
Triệu hành tây không nghĩ tới Dao Dao lại như vậy mà cãi lại lời của cô ta, nghẹn một chút, ngượng ngùng đáp: “Chị Dao Dao, ý của em không phải vậy.”
“Vậy em nói với chị một chút, ý của em là gì?”
Dao Dao một bộ dáng hùng hổ dọa người, hành băm trên mặt có chút không nhịn được, nhìn tôi có chút tức giận nói: “Tiểu Bạch, bạn như thế nào cũng không nói một câu? Bạn là biết mình không có ác ý.”
Tôi méo méo miệng, vẻ mặt vô tội: “Tôi cũng chưa nói bạn có ác ý nha?”
Âm thanh hạ thấp xuống, Trình Quân sâu sắc nhìn tôi liếc mắt một cái.
Tôi còn không đoán ra trong mắt anh ta có ý gì, anh ta đột nhiên cầm tay hành tây để lên trên đùi anh ta, cười dịu dàng nhìn về phía Dao Dao: “Dao Dao, câu nói kia của Tiểu Dĩnh nếu cho chị mất hứng, em thay cô ấy giải thích. Chị đừng để ý, cô ấy thực không ác ý.”
Hành thái quay đầu nhìn anh ta, trong mắt đâu đâu cũng ngập tràn nước mắt, một bộ dáng oan khuất của cô ta, thật thật điềm đạm đáng yêu khiến tôi thấy thương hại!
Dao Dao thường ngày tuy rằng quen thói kiêu ngạo nganng ngược, nhưng từ trước đến nay nể mặt Trình Quân. Đây anh ta mở miệng che chở hành băm, chị ấy cũng không có ý kiến gì. Chỉ là nhanh chóng hướng với tôi đôi mắt quyến rũ, tỏ vẻ chị thực không biết làm sao.
Sau khi cùng chị trao đổi ánh mắt, tôi nhìn vế phía hai người họ, méo miệng nói: “!Hành băm, tôi thừa nhận người có ác ý kia là tôi, cầu xin bạn đừng ở trước mặt tôi hé ra cái vẻ mặt oan khuất đó. Bây giờ là tháng nóng nhất trong mùa hè, ngộ nhỡ tuyết từ trên trời rơi xuống thì rất nguy cấp phải không? Bạn tháng lạnh nhất của mùa đông mặc váy+đi tất chân còn không sợ lạnh, tôi đây cánh tay lão hóa chân lão hóa cũng không chịu nổi đông lạnh!”
Vẻ mặt Triệu hành tây lúc xanh lúc trắng, căm hận nhìn tôi, môi giật giật, cuối cùng không nói cái gì nữa.
Lục An Thần ở bên mím môi cười, tiến lên hoà giải: “Cái đó…… Tiểu Dĩnh, em đừng để ý a! Tiểu Bạch của bọn anh đáng yêu nhất chính là cái miệng này, rất rất đáng trách vẫn là cái miệng này. Em ấy nói câu nào em cảm thấy không hay, coi như khi đánh rắm a……”
Khi “đánh rắm”?
Tên tiểu tử này!
Tôi quay đầu đối với An Thần làm vẻ mặt hung tợn muốn ăn thịt người, nói lên bất mãn của tôi. Anh ta nhếch cao lông mày cười, nét mặt khá tế nhị.
Khi di chuyển ánh mắt, lại lần nữa cùng Trình Quân chạm mắt. Không biết có phải đèn trong phòng do quá mờ, tôi thế nhưng lại thấy được trong mắt anh ta dịu dàng…… ý cười?
Kinh hãi! Thực sự kinh hãi!
※※※
Trên đường trở về. Tôi ngồi trên ghế phụ bắt đầu lật CD trong hộp. Chọn nửa ngày, chọn ra đĩa CD bài hát tiếng anh nhét vào trong máy.
Không gian giai điệu dịu dàng tinh tế cao vút cất lên như vậy, âm thanh bài hát ấm áp nhẹ nhàng xếp chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp mà bao vây lấy tôi. Tôi lấy ngón tay để trên hộp đĩa, cùng giọng hát trầm bổng bình thản trầm tĩnh rồi lại đầy ắp nhiệt tình của Eagles cúi đầu khẽ ngâm nga:
“Mirrors on the ceiling, The pink champagne on ice.And she said: “We are all just prisoners here, of our own device”.And in the master’s chambers, They gathered for the feast.They stab it with their steely knives,But they just can’t kill the beast……
『Nhiều tấm gương trên trần nhà, champagne hồng trên nước đá. Và nàng nói: “Chúng ta ai cũng là tù nhân ở đây, của những toan tính trong đầu mình”. Và ở trong phòng của những kẻ cầm đầu, họ tụ tập cho những bữa tiệc, họ dùng những con dao thép đâm nhau, nhưng họ không thể giết chết con quái vật……』
“Thích bài hát này?” Lục An Thần cầm tay lái, quay đầu nhìn tôi cười.
“Cũng không tồi! Em thật ra cũng chỉ thích bình thường khi nghe bài hát của mấy ông già. Nhưng là do thường hay nghe bài hát này, không nhận thức cũng sẽ hát theo.”
“Hả?”
“Nhạc chuông di động của Mộ Nghịch Hắc là bài hát này.” Tôi nhìn phía trước, hơi hơi nhíu mắt lại, còn nói: “Trước đây, William cũng thích bài hát này.”
“William? Em nói mối tình đầu không bệnh mà chết?”
Tôi gật đầu: “Phải.”
Anh ta im lặng một lúc, lông mày uốn cong cười cười: “Thật ra, mỗi người đàn ông đều thích bài hát này.”
“Sao lại nói như vậy?”
“Mỗi người đàn ông trong lòng đề có một cái 『Hotel california』— —một vùng không có danh lợi, không có thế tục, không có lợi dụng, chỉ có chân tình nơi thiên đường. Nó có lẽ là một người, có lẽ là một vật, có lẽ là một đoạn tình, có lẽ là một đoạn hồi ức……”
Nói đến đây, An Thần quay đầu nhìn tôi, “Nếu một người đàn ông chân chính hiểu được mà lại yêu thích ý nghĩa bài bài hát này, trong lòng anh ta nhất định có một cái『Hotel california』. Đấy là nơi tránh nạn của tâm hồn anh ta, là anh ta đời đời kiếp kiếp muốn dời bỏ cũng không xong. Như lời cuối cùng của bài hát: Anh có thể trả phòng bất cứ khi nào anh muốn, nhưng anh sẽ không bao giờ có thể rời khỏi đây……”
Tôi thưởng thức một chút, cong khóe mắt xuống: “Trong miệng anh『Hotel california』dường như giống thuốc phiện vậy?”
Anh ta nhếch mép cười ha ha: “Cũng không phải nhất định là thuốc phiện? Làm cho người ta vui vẻ, làm cho người ta mụ mị, làm cho người ta đau khổ, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, làm cho người ta cả đời cũng không tưởng từ bỏ thuốc phiện……”
Nhớ tới câu anh ấy ở bên tai thật thật giả giả ở bên tai tôi trêu trọc: “Hạ Tiểu Bạch, em là ma túy của riêng anh.” Tâm trạng nhẹ nhàng lắng xuống.
“Anh An Thần thuốc phiện là gì?”
“Nghệ thuật!” Leng keng trả lời hai chữ, ăn nói mạnh mẽ.
“Rất giả dối!” Tôi giễu anh một câu, “Đừng đem chính mình trở thành cao thượng như vậy a!”
Anh ta cười mà không phản bác, hỏi tôi: “Vậy Tiểu Bạch?”
“Em a……” Nhìn đường xe chạy phía trước, nhếch môi cười cười, nhìn phía trước, tôi từ từ nói từng chữ: “Em thích người a!”
Lục An Thần quay đầu nhìn về phía tôi, trong mắt bao hàm ý cười nồng đậm: “Tiểu Bạch, cái lỗ tình cảm của em cuối cùng cũng mở sao?”
Xe tiến vào khu phố, từ xa xa tôi thấy Trình Quân đứng ở phía trước bãi đậu xe, quay đầu nhìn Lục An Thần trêu chọc: “Em nói này anh An Thần, xe giống nhau cùng mở đầu là chữ B, xe của anh đây cùng BMWs của người ta kia vẫn là có khoảng cách nha! Coi, cùng thời gian từ gara đi ra, Trình mỗ người ta cũng đã đưa người đẹp trở về xong, chúng ta lúc này mới lật đật tới. Hay là, đây là tốc độ con rùa trong truyền thuyết?”
“Dựa vào! Anh đây không phải là vì sự an toàn của em mới lái xe cẩn thận? Cả một đoạn đường anh đều chạy đến 50 km/h, cho nên anh ta tới trước!” Nâng tay đấm một cái lên vô-lăng, anh ta còn nói: “Em chờ, chờ ngày khác anh có tiền, lái một chiếc xe Bentley chở em về nhà.”
“Xong! Lời này em gái đây nhớ rõ!”
Nhìn theo xe An Thần rời đi, tôi vừa quay người lại, liền thấy Trình Quân từ trong xe xuống, đứng ở phía trước ánh mắt sâu kín nhìn tôi: “Tiểu Bạch, chúng ta nói chuyện.”
Tôi hai tay ôm ở trước ngực, khẽ hất cằm, cà lơ phất phơ nhìn anh ta: “Nói chuyện gì? Nếu nói chuyện yêu đương, cô đây cũng không tiếp.”
Anh ta đành chịu: “Hạ Tiểu Bạch, em không thể nói chuyện hòa thuận cùng anh sao?”
Tôi cười khẩy: “Họ Trình, em nhớ rõ hiện tại hình như chúng ta đang chiến tranh lạnh. Nếu có thể hòa thuận nói chuyện với anh, còn chiến tranh lạnh cái rắm nha!”
Gặp tôi như vậy, đuôi lông mày anh ta cong lên, trong mắt nhưng lại tràn ra ý cười ấm áp: “Chiến tranh lạnh? Hạ Tiểu Bạch em đại biểu cho phe xã hội chủ nghĩa hay phe tư bản chủ nghĩa vậy?”
Gió đêm kéo tới, trong không khí tràn ngập hương rượu nhàn nhạt
Tôi méo miệng: “Họ Trình, anh uống nhiều rượu thì về nhà ngủ đi. Đừng theo em đây giảng lịch sử giảng chính trị giảng chiến tranh thế giới, em không thích thú cùng anh giở trò rượu điên!”
Anh ta trong mắt ý cười càng ngày càng dày đặc, thanh âm cũng mềm hơn: “Tiểu Bạch, Liên Xô cũng đã giải thể nhiều năm như vậy, Trung Quốc cũng là một quốc gia hai chế độ, chủ nghĩa xã hội khoa học cùng tư bản chủ nghĩa đều hoà bình cùng tồn tại, em như thế nào còn vẫn còn khăng khăng một mực? Phá hỏng hòa bình thế giới, chính là để tiếng xấu muôn đời.”
Tôi không kiên nhẫn nhìn anh ta liếc mắt một cái, châm chọc nói: “Họ Trình, anh trung học không phải học khoa tự nhiên sao? Như thế nào này lịch sử học được so với khoa văn em còn tốt hơn?”
Anh ta cười: “Trước kia anh cả ngày nghe em bồi dưỡng mấy thứ này, một lần lại một lần, nghĩ không muốn nhớ cũng khó……”
Khi đó, bởi vì muốn học vẽ, nghệ thuật chúng tôi có thể từ từ không cần lên cao. Để thành tích không tụt xuống, mỗi đêm từ phòng vẽ tranh về nhà, tôi vừa cầm quyển sách giáo khoa vừa đi vừa đọc. Anh ta ở bên người đi cùng, một bên dẫn đường cho tôi, một bên nghe tôi học thuộc, thỉnh thoảng còn tìm ra lỗi sai cho tôi. Tuy rằng anh ta thỉnh thoảng cũng sẽ không kiên nhẫn mà “Giả tích cực”, dạy bảo tôi nhưng hơn phân nửa thời gian, đều là im lặng ít lời lắng nghe.
Hiện tại nghĩ đến, nếu khi đó tôi sáng suốt một chút, trên đường về nhà chẳng phải giành giật từng giây mà học thuộc, cùng anh ta tâm sự nhiều ngày, có lẽ hôm nay chúng ta đã có lẽ đã có hoàn cảnh khác chăng?
“Tiểu Bạch……” Anh ta đi đến trước mặt tôi, âm thanh ấm nóng nói: “Em đừng nóng nảy nữa, chúng ta chấm dứt chiến tranh lạnh, khôi phục quan hệ ngoại giao có được không?”
Giọng nói kia, ấm áp nhẹ nhàng nhưng lại như là anh trai dùng kẹo lừa gạt dụ dỗ em gái đang nổi giận.
Lông mi của tôi hơi giật giật, giương mắt nhìn về phía anh ta— —
Ánh mắt trong sáng như ánh trăng theo dòng nước chảy, trong ánh mắt đẹp đẽ sáng rõ, một chút ánh sáng nhẹ nhàng— —bộ dạng dễ gần như vậy, thật thật chính là ấn tượng thiếu niên nhà bên trong tôi dịu dàng lại hiền lành như ngọc.
Trình quân, anh như vậy, thật sự là rất lâu rồi chưa thấy!
chú thích
[1] Nhi lập chi niên: Cách gọi thay sau ba mươi tuổi.
hết chương 13
b0l: sr mọi người về lúc nãy nha *tội lỗi* (nhất là chuột iu vì cái tem ở trang lúc nãy tội lỗi *đem thân ra cho chuột xử lý nè*)