• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

【Anh cứ đứng nhìn tôi như vậy, đôi mắt trầm tĩnh huyền ảo, như vực sâu, nét mặt không hề thay đổi, thật ra đó lại là ngọn nguồn gió bão. Cứ như vậy chỉ nhìn không nói một lời, lúc này so với lời nói lạnh nhạt gì cũng không làm cho tôi cảm thấy lạnh đến thấu xướng như vậy.】



※※※



Lúc tôi đi tới kí túc xá, đã là chín giờ hai mươi. Từ lúc Mộ Nghịch Hắc nói chuyện điện thoại với tôi lần cuối, cũng đã được bốn giờ.



Xa xa, tôi nhìn thấy anh tựa sát vào phía trước xe mà hút thuốc. Hít sâu một hơi, vội vàng thả ra, hô hấp không được tao nhã như bình thường, có chút thiếu kiên nhẫn cùng buồn bực.



Tôi cong miệng lên cười giễu cợt nói: Mộ Nghịch Hắc, tính nhẫn lại của anh với em, cũng thường thôi.



Khóe miệng tôi cong lên nụ cười giễu cợt còn chưa kịp thu về, bỗng nhiên anh giương mắt nhìn qua đây.



Trong nháy mắt bốn mắt giao nhau, dường như anh hơi kinh ngạc một chút, tiếp theo hơi hơi híp mắt lại, giấu đi vẻ khác thường trong con mắt.



Đem điếu thuốc vứt xuống đất, dùng chân ra sức dập tắt. Anh nhấc chân đi về phía tôi, bước chân không nhanh không chậm, vững vàng mà mạnh mẽ.



Bình tĩnh đứng lại.



Anh cúi mắt xuống nhìn tôi, yếu ớt nói: “Hạ Tiểu Bạch, cho phép em giải thích”. Giọng nói ấm áp dịu dàng, âm điệu lạnh như băng.



Tôi cười nhìn về phía anh: “Giải thích cái gì?”.



Anh nheo lông mày lại: “Tại sao lại tắt di động?”.



“Hết điện!”.



“Tại sao muộn như vậy mới trở về?”.



“Em ăn cơm với Trình Quân”.



Thở sâu một hơi: “ Tại sao không gọi điện thoại nói cho anh biết?”.



“Em quên rồi”.



Lời nói vừa thốt ra, đột nhiên ánh mắt anh chuyển sẫm màu, sắc mặt u ám nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em lặp lại lần nữa!”.



Tôi mím môi, ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, một chữ một chữ rõ ràng nói ra: “Em, quên, rồi!”.



“Hạ Tiểu Bạch, em lặp lại lần nữa!”.



Lúc này đây, giọng nói mạnh mẽ của anh gần như gấp gáp.



Ý cười bên môi càng thêm sâu, giọng nói tôi chầm chậm, lại một lần nữa lặp lại ba chữ kia: “Em—— quên—— rồi!”.



Anh cứ đứng nhìn tôi như vậy, đôi mắt trầm tĩnh huyền ảo, như vực sâu, nét mặt không hề thay đổi, thật ra đó lại là ngọn nguồn gió bão. Cứ như vậy chỉ nhìn không nói một lời, lúc này so với lời nói lạnh nhạt gì cũng không làm cho tôi cảm thấy lạnh đến thấu xướng như vậy.



Lát sau.



“Hạ Tiểu Bạch, anh hỏi em một lần cuối cùng.” Anh đưa tay dịu dàng vén mấy sợi tóc trên trán tôi, trong giọng nói cũng kèm theo một chút mềm mại: “Không về, sao không gọi điện thoại nói cho anh biết? Hả? Nói thật với anh…. ”.



Giọng nói cứ mang theo một chút dụ dỗ như vậy, làm cho tôi gần như lay động.



Ánh mắt của tôi chuyển xuống phía dưới, dừng lại ở cái áo của anh. Vải áo ban ngày còn ngay ngắn thẳng tắp, lúc này đã hơi hơi có chút nếp nhăn.



Mi mắt hơi hơi giật giật, tôi nhìn chiếc cúc áo ngà voi tinh xảo trước ngực anh, nói: “Em, quên, rồi!”.



Ngón tay anh ở trên trán tôi cứng đờ, chợt nắm lại thành quyền rồi thu về bên người.



“Được, tốt lắm!”



Khi tôi trở về kí túc xá, vừa mới bước vào cửa, Thần Thần vội vàng chạy lại phía tôi hỏi: “Tiểu Bạch, mày chạy đi đâu? Di động cũng bị chúng tao gọi đến nổ tung rồi! ”.



Tôi cười cười nhàn nhạt: “Làm sao vậy? Mới có một ngày không gặp đã nhớ tao như vậy sao? ”



Tình Ương nói tiếp: “Chúng tao không thèm nhớ mày đâu! Có một người khác nhớ mày! ”.



“Đúng vậy, mày có biết không, Mộ Nghịch Hắc ở dưới lầu đợi mày đã mấy tiếng đồng hồ! Trong lúc đó, gọi mấy cuộc điện thoại tới hỏi chúng tao có liên lạc được với mày không. Ngay cả CC cũng gọi điện thoại về, muốn chúng tao liên lạc được với mày thì báo lại cho nó”. Nói đến đây, Thần Thần lấy máy cầm tay ra, vừa ấn bàn phím vừa nói: “Tao phải gọi điện thoại lại cho CC, nói cho nó biết mày đã trở về”.



Tôi im lặng một chút, kéo cánh tay Thần Thần nói: “Khỏi cần gọi, tao nghĩ CC đã biết tao trở về rồi!”.



Mắt nó nghi hoặc mà nhìn tôi.



“Tao vừa ở dưới lầu gặp Mộ Nghịch Hắc, anh ấy rồi sẽ nói cho CC”.



Thần Thần bừng tỉnh: “Vậy là được rồi!”



Đi về phía trước, bỏ túi xuống, tôi thờ ơ hỏi bọn nó: “Đúng rồi, tao không biết Mộ Nghịch Hắc cũng có số điện thoại của bọn mày. Anh ấy và bọn mày từ lúc nào lại có quan hệ tốt như vậy”.



Tình Ương cười: “Chúng tao chỉ là người bình thường làm sao có gian tình với Mộ Nghịch Hắc nhà mày? Là anh ấy không tìm thấy mày, hỏi CC cách thức liên lạc với bọn tao”.



Tôi “A” một tiếng, còn nói: “Tao cũng không biết anh ấy có số di động của CC?”.



“Không thể nào?” Thần Thần kinh ngạc, “Trong phòng bọn mình, CC là người đầu tiên quen biết Mộ Nghịch Hắc, nó biết số máy anh ấy trước mày nha! Mày không biết?”.



Tôi kinh ngạc.



Tình Ương lại nói: “Đúng vậy mà! Lúc trước mày mời chúng tao đi ăn Haagen-Dazs, ăn đến tiêu chảy vạn dặm, cũng không phải là CC quyết định kịp thời gọi điện thoại cho Mộ Nghịch Hắc, mới có bước phát triển sau này của hai người……”



Tôi ngẩn ngơ một chút, trong đầu chợt loé qua một chút trí nhớ vụn vặt còn tồn tại. Tựa hồ hiểu được gì đó, cẩn thận nghĩ lại, mà cái gì cũng không hiểu được.



“C, lúc đấy nó gọi điện thoại cho Mộ Nghịch Hắc như thế nào?”



Thần Thần nhún vai: “Chúng tao cũng không biết! Có lẽ học trưởng khoa kiến trúc kia vẫn theo đuổi nó cho nó? Mày cũng biết, CC tuy rằng vừa hủ lại trạch, lại có năng lực thần thông quảng đại! Lần trước Động Mạn hội chúng tao thiết kế sân để trình diễn cosplay, tập đoàn Kình Nguyên tài trợ chính là do nó đưa tới. Con số kia cũng không phải nhỏ! Làm cho Hội trưởng Động Mạn hội vui mừng vẫn đem nó thành bà hoàng!”.



“Đúng vậy! Lúc ấy tao còn nói, tập đoàn Kình Nguyên nếu mà muốn làm công trình, không đi tài trợ cho hội Kiến Khuông, sao lại chạy đên tài trợ cho Động Mạn hội bọn nó……”



Tập đoàn Kình Nguyên?



Tôi nhớ rõ Lục An Thần từng nói qua, mấy năm trước tập đoàn Phong Hoà tiến hành khống chế cổ phần của tập đoàn kiến trúc Kình Nguyên.



Mộ Nghịch Hắc bây giờ đang làm tại tập đoàn Phong Hoà, kiến trúc Kình Nguyên tài trợ, do anh thúc đẩy sao?.



Nghĩ vậy, tôi không khỏi tự mình cười——



A!



Lúc đầu, là Triệu Thông Dĩnh.



Bây giờ, là Trần Quyển Quyển.



Hạ Tiểu Bạch, mày còn có thể đần độn thêm một chút!



Đều nói, “Ăn một đường, trí một đoạn”, đến cuối cùng mắt mày bị mù hay là tai bị điếc, sao lại liên tiếp hai lần bị người bạn tốt bên người đào góc tường?



Bây giờ, chẳng nhẽ muốn bọn họ tay trong tay đi tới trước mặt mày, mày mới chịu hiểu rõ——



Bản thân, đã bị OUT rồi sao?



※※※



Bốn ngày sau đó, tôi vẫn ở trong kí túc xá. Tắt di động, rút dây mạng, mang tai nghe cho âm thanh cực lớn, buồn rầu trước máy tính lại lấy tay vẽ tranh minh họa.



Loanh quanh cả đêm, ngay cả lúc dùng mạng, sau khi đem bản thảo gửi qua e-mail cho Dao Dao, tôi vui sướng tràn trề tiến vào phòng tắm tắm giặt bằng nước nóng suốt mấy tiếng đồng hồ. Sau khi lau khô tóc, xoa xoa cái bụng lép kẹp, tôi xách cặp lồng đựng cơm đi dép lê xuống lầu kiếm ăn.



Khi đi qua cửa hàng bán hoa quả, bà chủ ở bên trong gọi tôi lại: “Hạ Tiểu Bạch, ôi, đến lấy cái gì của cháu đi!”.



Tôi dùng vẻ mặt nghi hoặc mà đi qua: “Dì, cái gì vậy?”.



Bà chủ đem tiền lẻ trả lại cho bạn học mua hoa quả, rồi chỉ vào tủ lạnh ở trước quán nói: “Buổi chiều mấy hôm trước, bạn trai đang làm nghiên cứu sinh của cháu đem một hộp bánh ngọt tới gửi ở chỗ này của dì, nói một lúc sẽ tới lấy. Kết quả mãi cho tới tận hôm nay, dì cũng chưa thấy nó. Dì thấy, thứ này tám phần là nó mua cho cháu ăn, cháu mau mau lấy về đi! Đỡ phải để đây chiếm chỗ của dì… ”.



Tôi mở tủ lạnh ra, một làn khí lạnh phả tới.



Nhìn thấy một góc trong tủ lạnh lẳng lặng đặt một chiếc túi xinh đẹp, tôi có chút mơ hồ.



Mang chiếc túi đi tới khu nghỉ ngơi ngồi xuống một cái ghế dài. Mở cái hộp ra, bên trong là kem ngọt Haagen-Dazs. Vị loại hương thảo + hương xoài, có cái tên thật mê người, tên là “Sủng ái cả đời”.



Cầm lấy cái dĩa ăn mang theo hộp, khều một miếng kem ngọt đưa vào trong miệng. Sau khi mùi thơm ngào ngạt đậm mùi sữa chầm chậm lan ra đầu lưỡi, cảm giác mát lạnh từ trong khoang miệng một chút một chút lan tới tay chân trăm đốt xương ……….



Một miếng, một miếng, rồi lại một miếng, tôi máy móc nuốt chửng loại thức ăn mê người này, trong ẩn ẩn thật sâu cái gọi là “Sủng ái!”. Cuối cùng, cả đầu lưỡi dường như mất cảm giác, trong khoang miệng chỉ còn lạnh như băng, lạnh thấu đến tận xương tủy.



“Từ đầu tới cuối, đạt tới hoàn mỹ” tám chữ này, là quảng cáo bảng hiệu Haagen-Dazs vẫn giữ vững. Chỉ là, nếu mỹ vị gì đó, ăn quá nhiều sẽ chán ngấy.



Cái gọi là tình yêu, có hay không giống như cái kem ngọt bình thường này —— ban đầu là loại kinh động lòng người, lạ là loại mê hoặc, rồi nhạt nhẽo, cuối cùng cũng chẳng có mùi vị gì cả!



Cười.



Mộ Nghịch Hắc, em vừa mới trầm mê, anh đã cảm thấy nhạt nhẽo. Bây giờ, chính là tình trạng tình yêu của chúng mình bây giờ sao?.



Đưa tay lên che lại ánh mắt, nước mắt bị tôi ẩn nhẫn chịu đựng, rốt cuộc giờ phút này cũng tràn ra.



Theo thời gian trôi đi, kem ngọt ở trong không khí từ từ tan ra, như màu hóa trang ở trên mặt con hát bị ngâm ở trong nước, loang lổ nhiều màu, thảm thương không lỡ nhìn.



Luôn luôn, luôn luôn, cho tới nay, mọi việc của tôi cho tới bây giờ cũng chưa được 100 phần.



Bởi vì biết, sau khi đã trải qua, thế gian này khó lại có nước.



Nhìn kem ngọt trước mặt trở thành nhão nhoẹt, tôi hoảng hốt mà suy nghĩ: “Mộ Nghịch Hắc, em yêu anh, cũng không phải là một chuyện bình thường. Bởi vì ngàn quay trăm chuyển như vậy,mới đáng quý mê muội như vậy. Những gì tốt đẹp sau này anh cho em chỉ là ảo tưởng, bảo em sao có dũng khí đối mặt với vết thương trước mắt chứ?.



※※※



Ngày hôm sau, sáng sớm tôi từ trên giường thức dậy. Đánh răng xong, một bên cầm bàn chải đánh răng gõ vào cái cái súc miệng, một bên hướng Tình Ương và Thần Thần đang ngủ say như lợn chết gào to: “Bọn này, rời giường! Sáng hôm nay chính là buổi học 《Kỹ thuật bố trí phong cảnh》 của bà lão yêu quái đó, nếu không muốn đến muộn bị trừ điểm thì hãy mau thức dậy!”.



Tình Ương ngửa nửa người dậy, một cái đệm từ trên giường rơi xuống, còn ngái ngủ mà quát tôi: “Hạ Tiểu Bạch, máy có quan hệ huyết thống với gà à? Sáng sớm đã kích động như vậy!” Thoáng nhìn qua di động ở đầu giường, nó lại mắng: “Mày gọi con mèo ấy! Mới hơn năm giờ, mày gọi hồn à?”.



Thần Thần trở mình một cái, kéo cái chăn mỏng lên đỉnh đầu, càu nhằn nói: “Hai đứa bọn mày phiền muốn chết! Tối hôm qua tao mất ngủ, mới vừa ngủ không được mấy tiếng….”



Khi một mình tôi ôm sách ra khỏi kí túc xá, vừa mới sáu giờ.



Khuôn viên trường lúc sáng sớm, vô cùng yên tĩnh. Yên tĩnh, phảng phất giống như cảnh trong mơ.



Dừng ở trước tầng nhà, tôi dừng lại nhìn về phía chiếc xe màu cam sau tấm chắn thủy tinh vẻ mặt anh yên lặng ngủ, trong một lúc vẻ mặt vừa có chút quay về.



Đứng yên tại chỗ ngơ ngác thật lâu, tôi mới cất bước dời đi.



Trên mặt đất trước xe có rải rác một số vụn nhỏ đầu mẩu thuốc lá, gió sớm thổi tới, mấy vụn thuốc rơi trên mặt đất hơi hơi bay đi, giống như trái tim thấp thỏm của tôi lúc này.



Sau khi bình tĩnh trở lại, nhìn xuyên qua lớp kính, tôi lẳng lặng nhìn anh.



Lệch đầu nằm ở trên ghế được hạ xuống, mi tâm nhăn chặt lại, môi mím lại thành một đường thẳng, dường như ngủ mà cũng không yên ổn. Trên cằm, nhô ra những sợi râu nhỏ, quần áo trên người cũng trở lên nhăn nheo, anh như thế này trút đi vẻ gọn gàng sạch sẽ bình thường, nhìn qua có chút nhếch nhác cùng tiều tuỵ.



Trái tim tôi, trong nháy mắt mềm mại gắt gao như lụa.



Tám giờ hai mươi, tiếng chuông báo vang lên, CC mới mang theo túi, ôm sách vội vàng đi vào phòng học.



Vừa mới ngồi xuống chỗ trống trước mặt tôi, nó liền quay lại hỏi tôi: “Tiểu Bạch, mấy ngày nay mày có chuyện gì vậy?”.



Tôi đem ánh mắt từ trên sách rời đi, nhìn về phía nó: “Tao làm sao?”.



“Điện thoại gọi không được, cũng không lên mạng, Thần, Ương không ở kí túc xá, tao nhờ mấy người bạn học đi kí túc xá gọi mày, cũng không tìm thấy người. Tao còn tưởng mày mất tích rồi chứ!”.



Tôi cười cười, thản nhiên nói: “Tao gần đây vẽ tranh minh họa cho bạn kiếm tiền tiêu vặt, mấy hôm nay bế quan để làm việc. Mày tìm tao có chuyện gì?”.



“Cũng không có chuyện gì…..”. Nó ngập ngừng một chút, “Đúng rồi, gần đây mày với Mộ Nghịch Hắc tiến triển như thế nào?”.



“Thì như vậy thôi!”. Sau khi tôi thản nhiên bỏ lại những lời này, chuyển ánh mắt đến trên sách.



Nó còn muốn hỏi lại gì đó, đúng lúc này giáo sư Dương cầm cái cốc đi tơi, đành phải từ bỏ.



Trong giờ học, CC vẫn giống như bình thường, vẫn cúi đầu xuống dưới ngăn bàn xem truyện tranh. Thỉng thoảng một lúc, uống hai ngụm nước uống, ăn hai miếng chocolate. Giữa giờ, khi bị bà lão yêu quái gọi lên trả lời câu hỏi, vẻ mặt nó mờ mịt, muốn nhờ sự trợ giúp của người bên cạnh, sau khi thuận lợi vượt qua được cửa ải khó khăn này, quay đầu đắc ý đưa tay chữ V với tôi và Thần Thần.



Tôi nhìn góc miệng nó khẽ cười, một cái chớp mắt không chú ý.



Luôn luôn, đã biết nhan sắc nó không tầm thường.



Nhưng cho đến bây giờ cũng đều không biết, một cái nhăn mày cười lén lút này, cũng hồn nhiên mê người như vậy.



Không hiểu.



Thật sự không hiểu.



Nếu Mộ Nghịch Hắc biết CC trước, tại sao anh ấy còn có thể để ý tới người có nhan sắc tầm thường như tôi?.



Giữa trưa, tôi lấy cớ đi với chủ nhiệm lớp lấy tài liệu, không đi ăn cơm trưa với CC và Thần Thần, Tình Ương.



Một thân một mình tới khu nghỉ ngơi ở phía sau lớp học, tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn nút khởi động máy.



Mấy chục cuộc gọi nhỡ, lần lượt xem qua, có ba cuộc là của Mộ Nghịch Hắc. Mỗi ngày một cuộc, thời gian gọi, đều là sáng sớm.



Sơ sơ đọc tin nhắn trong điện thoại, tôi gọi điện thoại về nhà.



Trong điện thoại, mẹ hỏi tôi: “Con gái ngoan, mùng một tháng mười có về nhà không?”.



Tôi giật mình, sửng sốt: hôm nay đã là ngày 29 tháng 9.



Gần như không suy nghĩ, tôi đã thốt ra trả lời: “Vâng, trở về. Ngày mai con không có giờ học, ngày mai mua vé trở về”.



“Trước khi mua vé, con hỏi Trình Quân khi nào trở về. Mẹ nghe chú Trình con nói, nó xin du học ở trường hình như có mấy thủ tục cần xử lý, có thể mấy ngày này nó cũng muốn trở về một chuyến. Con với nó đi cùng nhau đi, mẹ với cha con cũng yên tâm….”



“Vâng, con biết rồi.”



Sau khi mẹ liên miên cằn nhằn nói một chút việc nhà với tôi, lại dặn tôi phải học tiếng anh thật tốt, cố gắng cuộc thi Nhã Tư tháng mười này kết quả phải thật cao. Tôi ngoan ngoãn trả lời từng việc.



Cúp điện thoại, tôi ngồi ở khu nghỉ ngơi hai tiếng, mới đứng dậy quay về kí túc xá.



Lúc đi tới kí túc xá, trên vị trí lúc sáng Mộ Nghịch Hắc dừng xe là một chiếc xe Bentley màu đen.



Nhớ đến câu nói của Lục An Thần “Em chờ, chờ ngày khác anh có tiền, lái một chiếc xe Bentley chở em về nhà.” Tôi vừa mới nhếch khóe miệng lên, thì cửa xe bên tay lái đột nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên cả người mặc tây trang màu đen từ trên xe bước xuống, khom người cung kính với tôi, dùng giọng nói trầm thấp mà nói: “Cô Hạ, chào cô! Phu nhân phái tôi tới đón cô qua kia ngồi một chút”.



Tôi kinh ngạc: “Phu nhân của ông là vị nào?”.



Ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía tôi, nét mặt bình tĩnh: “Phu nhân thường gọi là Mộ Dung Tĩnh Tỉ?”.



Hết chương 29



Tác giả nói qua suy nghĩ của mình (được b0l cắt bớt): Hạ Tiểu Bạch trước đây bị Triệu Thông Dĩnh đào ra một góc tường. Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng (hix ;__; hình như câu này sai rồi, nhưng ý nói là 1 lần bị rắn cắn, thì chỉ cần nhìn thấy cái gì giống rắn là sợ).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK