※※※
Ngày thứ hai, ngày cuối tuần.
Tôi ngủ thẳng đến mặt trời lên cao. Sau khi rời giường rửa mặt xong, mở máy ra nhìn một chút thấy cuộc gọi nhỡ, gọi điện thoại lại cho Mộ Nghịch Hắc.
Điện thoại vừa đổ chuông hai tiếng, bên kia liền trả lời: “Tiểu Bạch, thức dậy rồi?”
Trong âm thanh của anh ẩn ẩn lộ ra ý cười.
Tôi vừa định lên tiếng trả lời, chợt nghe trong loa truyền đến một tiếng cười nhẹ nhàng: “Mười bốn phi, ở đây tiếp điện thoại! Có lời gì không thể nói cho chúng tôi nghe?”
“Đúng vậy, cẩn thận hoàng đế bệ hạ ghen nha?” Một giọng nam kỳ quái đáp lại.
Tôi sửng sốt một chút, không lên tiếng.
Trong tai nghe truyền đến âm thanh nhỏ trêu đùa cùng tiếng đóng cửa “canh cách”, gần như trong chớp mắt, tất cả ồn ào cùng náo động hoàn toàn biến mất.
Tôi im lặng cầm di động, ngầm bực chính mình không nên gọi cuộc điện thoại này— —hiển nhiên, tôi quấy rầy anh cùng bạn bè hội họp.
Một lát.
Anh ở bên kia cúi đầu cười một tiếng, hỏi tôi: “Tại sao không nói lời nào?”
Tôi chớp mắt một cái, hỏi: “Anh buổi sang gọi điện cho em có việc gì?”
“Không có việc gì thì sẽ không thể gọi điện cho em?”
Hả…… Mộ đại thần khi nào trở thành vô vị như vậy?
Tôi lấy tay gảy gảy cái kẹo trên bàn, từ từ nói: “Vậy không có việc gì em cúp máy đây?”
Anh im lặng một chút, cười hỏi tôi: “Làm sao vậy? Không vui?”
Một câu này của anh, hỏi đến khiến tôi sững sờ tại một chỗ— —không vui? Tôi có cái gì không vui vẻ?
“Không phải, em vừa mới thức dậy.” Tôi nói thầm một tiếng, còn nói: “Em vừa thức dậy chưa ăn cơm, anh nếu không có việc gì em cúp đây. Đang muốn đi nhà ăn……”
“A, em vừa mới thức dậy……” Anh cúi đầu lên tiếng, bỗng nhiên chuyển ngữ điệu, nói: “Tiểu Bạch, anh hiện tại cùng một đám bạn bè ở cùng một chỗ, bọn họ thường hay nói đùa như vậy, em đừng nghĩ nhiều.”
Tôi lảo đảo một cái, thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống dưới!
Anh…… Anh ấy đây là đang giải thích giọng nữ nhẹ nhàng vừa xong sao?
Nghĩ nhiều? Ai nghĩ nhiều? Tên này thật sự là giấu đầu lòi đuôi!
Tôi hai mắt ngọc chuyển động, khóe miệng tràn ra một chút cười xấu xa, hỏi anh: “Hắc oa, anh còn có cái biệt hiệu gọi là ‘Mười bốn phi’? Có ý tứ gì? Mười bốn hoàng phi?”
Anh im lặng, trong ống nghe truyền đến âm thanh tiếng thở nặng nề.
Tôi cười xảo quyệt: Xem ra, tôi đây đã giẫm lên cái đuôi cọp!
Bên khóe miện vui hiện lên ý cười, đột nhiên giọng điệu anh thật sự nghiêm túc nói với tôi: “Tiểu Bạch, em hôm nay nếu không có việc gì, nhớ lên mạng tra tra — —” Ác ý dừng một chút, anh từ từ phun ra câu nói kia: “Làm sao duy trì hô hấp bình thường khi hôn môi…….”
Nghẹn!
Anh, anh, TMD anh ta thật sự là rất rất rất rất không phúc hậu!
Có con trai như vậy sao? Vừa mới cùng anh ta bắt đầu nói mấy câu đùa, anh ta có cần phải lưu lại vết sẹo cho người ta không?!
Tôi trong một cơn giận dữ, một tinh lực dâng lên, một cái không nén nổi tình cảm, gần như là không khống chế được, nghiến răng nghiến lợi, buột miệng nói ra câu nói thô tục kia: “Mộ Nghịch Hắc, ông lớn anh! Ai không biết thở? Anh mới không biết thở! Cả nhà anh không biết thở! Tổ tông N+8 nhà anh cũng không biết thở!”
“……”
Trong nháy mắt, thế giới êm dịu!
Điện thoại đầu bên kia yên tĩnh làm cho người tôi sởn tóc gáy.
Trong ký túc xá, ba người đang vây quanh trước máy tính của Thần Thần xem phim vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn về phía tôi.
Khi tôi có phản ứng lại tôi như thế nào đối với Mộ đại soái kim quang lấp lánh vạn người ngưỡng mộ chúng sinh phủ phục nói một câu thô tục đại nghịch bất đạo đại bất kính thì, tôi Hạ Tiểu Bạch dưới nhiệt độ 37 độ cực nóng không tự chủ được mà rét run!
Sau đó trong tai nghe im lặng, truyền đến một sóng tiếp một sóng, vô cùng có nhịp điệu cười.
Âm thanh trầm, sâu sắc, ôn nhu, giống như từ sâu trong thâm tâm truyền đến, mang theo năng lực mê hoặc lòng người lập tức bắn trúng trái tim của tôi…….
Một lúc lâu sau, tiếng anh dịu dàng như tiếng sáo ở bên tai tôi nhẹ nhàng vang lên, mang theo ý trêu đùa cùng nửa thật nửa giả ôn nhu.
Anh nói: “Tiểu Bạch,$×#¥%◎……”
Ngây ngơ mà cúp điện thoại, ngây ngơ mà xoay người nhìn ba nha đầu ký túc xá kia, tôi ngây ngơ mà hỏi: “Thần Thần, tiếng tăm lừng lẫy núi băng số một đại học S là ai?”
Thần Thần không chút do dự: “Là Mộ núi băng!”
Tôi gật gật đầu, lại ngây ngơ hỏi: “Ương Ương, mặt than đẹp trai trường đại học S ai là duy nhất?”
Tình Ương tay nhỏ bé vung lên: “Mộ hắc oa vừa ra, ai dám tranh!”
Tôi gật gật đầu, ngây ngơ hỏi: “CC, đại thần không gần nữ sắc của đại học S là người nào?”
CC mặt lộ vẻ dâm / cười: “Ngoài Mộ đại thần còn ai?”
Tôi gật gật đầu, lại gật gật đầu, vẻ mặt có chút đăm chiêu nói: “Một khi đã như vậy, Mộ Nghịch Hắc kia đang hẹn hò cùng tao là ai?”
Ba người nhìn tôi, cùng kêu lên hỏi: “Tiểu Bạch, mày đần độn?”
Tôi lắc lắc đầu, lại lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút đăm chiêu nói: “Mộ Nghịch Hắc vừa rồi nói với tao, anh ấy nói — —”
Ba người tròn xoe đôi mắt nhỏ chăm chú nhìn tôi— —
Tôi nuốt nuốt nước miếng, lại nuốt nuốt nước miếng, rốt cục gian nan mở miệng, bắt chước giọng điệu của hắn phun ra câu nói kia— —
“Tiểu Bạch, đột nhiên rất muốn hôn em……”
Sau đó một hồi im lặng, thế giới không hài hòa!
Nguyên nhân là — —
Tôi bị hành hung!
Lý do là — —
“Hạ Tiểu Bạch, mày đây là đang khoe khoang với chúng tao mà thôi!”
Nam mô a di đà Phật trời đất chứng giám! Hạ Tiểu Bạch tôi thật đúng là không có ý nghĩ như vậy!
Tôi chính là muốn nói cho bọn nó: núi băng trong truyền thuyết, mặt than, đại thần không gần nữ sắc Mộ Nghịch Hắc thật ra là không biết xấu hổ như vậy a!
※※※
Sau khi bị hành hạ một phen, cơm trưa nhà ăn cũng bán hết.
Sau khi tôi đem toàn bộ đồ ăn trong ký túc xá có thể nhét vào trong dạ dày cho đỡ đói, mang theo túi siêu quý bảo vệ môi trường của tôi, cầm danh sách mua sắm của phòng ký túc xá 533, lẻ loi đi ra khỏi nhà ký túc xá.
Tôi chỉ nói ra lời nói thực mà thôi! Cho dù hành hung tôi một chút, dựa vào cái gì phạt tôi đi mua đồ a? Ba đứa con gái đáng ghét này, bọn nó đây là trắng trợn hâm mộ rồi ghen tị hận nha nha nha nha!
Nói thầm ra khỏi nhà ký túc xá, vừa ngửa đầu liền nhìn thấy chiếc xe BMWs màu trắng đỗ trước tòa nhà.
Tôi nhíu mắt, biển số xe đúng thật là: 2222
Còn không kịp nghĩ, cửa xe đã bị mở ra, Trình Quân đứng ở trước xe ung dung nhàn nhã hướng tôi cười: “Tiểu Bạch, gọi điện thoại cho em cũng không nghe, may mắn còn biết đi ra ngoài.”
Tôi nhíu nhíu mày, đem túi bảo vệ môi trường lên trên khửu cánh tay, hai tay ôm ở trước ngực nhìn anh ta, một bộ dáng không kiên nhẫn: “Triệu Thông Dĩnh không còn ở trong ký túc xá, anh tới này để làm gì?”
Anh ta nhẹ nhàng cười trả lời: “Anh tới tìm em.”
“Tìm em để làm gì? Làm bóng đèn của hai người à? Hai người trả được phí điện sao!” Tôi ngiêng người đối với mặt trời sáng như ban ngày.
Nghe tôi nói như vậy, mà anh ta lại cười! Mặt mày dễ chịu, phía bên cạnh lộ ra một má núm đồng tiền đáng yêu, nói: “Tiểu Bạch, em bây giờ là đang ghen à?”
“Ghen? Em anh ăn dấm chua!” Tôi giương mắt trừng anh ta.
Anh ta vô tội trừng mắt nhìn: “Em biết, anh là con một, không có em gái.”
Nhìn anh ta không giận không nóng như vậy, tôi cũng chẳng muốn cùng hắn đấu võ mồm, nhíu mày hỏi anh ta: “Anh rốt cuộc tìm em để làm gì?”
“Không có việc gì sẽ không có thể tìm em sao? Tiểu Bạch, chúng ta đều đã quen nhau nhiều năm như vậy, đừng xa lạ như vậy được không?”
Tôi bĩu môi: “Họ Trình, anh theo em làm quen à! Em với anh một chút cũng không quen biết!”
Anh ta cười, hiện ra ánh mắt dịu dàng.
Mỗi lần anh ta vô hại cười nhẹ nhàng với tôi như vậy, tôi hoàn toàn không có biện pháp với anh. Đi lên phía trước lấy chân đạp đạp bánh xe của anh ta, tôi hỏi: “Đây là quà tặng chú đưa cho anh?”
Anh ta gật đầu: “Ừ, em không phải nói thích xe màu trắng sao? Thế nào?”
Tôi trừng mắt hoảng sợ nhìn anh ta: “Trình Quân, anh không phải bỏi vì em mới đi mua tiểu bạch mã này chứ?”
Anh ta hỏi lại: “Đúng như vậy thì sao?”
Tôi đảo mắt lại: “Em chịu không nổi nha!”
Anh ta chỉ cười không nói, ánh mắt dịu dàng.
Một cái chớp mắt kia, trong lòng tôi có một loại nhẹ nhàng gì đó lan tỏa, thản nhiên hiện ra ngọt ngào……
Tôi dạo một vòng quanh tiểu bạch mã của anh, đảo con ngươi, tôi mở cửa xe gần chỗ lái, giọng điệu thay đổi 180 độ, hướng anh ta cười có chút nịnh nọt: “Tiểu sư phụ, đưa đồ nhi đi siêu thị đi?”
Anh ta đứng ở trước xe cách lớp kính thủy tinh nhìn tôi, con ngươi trong suốt như nước lẳng lặng chảy một loại cảm xúc không nói được, vừa quen thuộc vừa xa lạ như thế.
Trình quân, anh cuối cùng có hay không đã từng thích em?
Nhiều năm như vậy, anh có hay không đã từng đem em thành một cô gái để thích?
※※※
Trong xe thấp thoáng nhàn nhạt hương bạc hà.
Tôi tựa vào trên ghế da, nhìn anh ta để tay lên trên vô lăng: Thon gầy nhã nhặn, óng ánh trắng như ngọc, giống như chỉ dùng ngọc Dương Chi thượng hạng để đúc thành.
Ánh mắt chuyển lên khuôn mặt anh: Da mặt nõn nà, trắng nõn thông tỳ vết, thật thật có thể so với trứng gà bóc nha!
Trong lòng không khỏi cảm thán: Trình Quân, anh thật đúng là mặt trắng nhỏ hàng thật giá thật nha!
“Nghĩ cái gì vậy?” Anh ta quay sang nhìn tôi cười, mắt phượng sóng nước nhu hòa.
Tôi bĩu bĩu cái miệng, nói: “Nghĩ gien của anh tốt như vậy, sau này sinh con nhất định là một đứa con gái đẹp nghiêng thành nghiêng nước!”
“Hả?” Anh ta nhìn tôi, “Đây là chuyện tốt, vì cái gì mà em phải bĩu môi vẻ mặt không hờn giận?”
Tôi trở mặt một cái xem thường: “Vừa nghĩ đến mẹ đứa trẻ là Triệu đại thông
Anh ta hơi hơi nhíu mắt, không lên tiếng.
Tôi thấy anh ta không có phản bác lời nói của tôi, tích tụ trong lòng, giận dỗi xoay mặt nhìn phía ngoài cửa sổ……
Tôi, Trình cùng Triệu Thông Dĩnh đều đến từ thành phố X.
Bởi vì cha mẹ có quen biết, tôi cùng Trình Quân từ bé đã quen nhau, nhưng lúc đầu quan hệ cũng không thân thiết. Mười năm trước, sau khi tôi kết thúc trại hè hội họa, mẹ đưa tôi đi phòng tranh học vẽ của chú Trình, cũng nhờ chú hướng dẫn tôi, tôi mới từ từ biết.
Chú Trình là một họa sĩ nổi danh quốc gia, Trình Quân từ bé nghe quen tai nhìn quen mắt, thêm cái anh ta là thiên tài bẩm sinh, còn nhỏ tuổi mà danh tiếng nổi một phương. Một tay vẽ tranh sơn thủy có điểm kỳ ảo, rất tự nhiên, rất hàm súc! Khi học cấp ba, anh trực tiếp được cử vào học viện nghệ thuật quốc gia chuyên nghiệp số một số hai Q. Năm nay, lại được cử đi làm nghiên cứu sinh.
Anh ta dịu dàng nhã nhặn như vậy, tài hoa hơn người như vậy một người có tài ở bên cạnh tôi nhiều năm như vậy, nếu tôi không thích anh, vậy quả thực là chuyện lẽ tự nhiên khó chứa lòng người căm phẫn!
Bởi vì thích anh, khi trường mỹ thuật hội họa tuyển sinh thì, tôi không để ý cha mẹ phản đối, đơn thương độc mã đi đến thị xã S thi vào học viện nghệ thuật Q, kết quả không may thi rớt. Ngược lại lúc ấy không rõ như thế nào mà đại học S bất ngờ tuyển sinh. Sau đó, bởi vì tôi phát huy hơn bình thường trong cuộc thi, mới khó khăn mà vào được trường đại học nổi danh toàn quốc này.
Lúc đầu, tôi nghĩ có lẽ đây là ông trời an bài, đem tôi đưa đến thị xã S, đưa Trình Quân đến bên tôi.
Về sau, tôi mới hiểu được là ông trời an bài tôi đảm đương hồng nương, nối dây tơ hồng cho Trình Quân cùng Triệu Thông Dĩnh!
Đây ông trời không phúc hậu, thật đúng là tổn thương trái tim tôi!
Vừa mới vào đại học, tôi liền cùng lớp thân thiết với Triệu Thông Dĩnh.
Mặc dù hiện tại tôi hết sức hối hận lúc đó cùng nàng thân thiết như vậy, nhưng ngẫm lại cẩn thận, khi đó cả lớp chỉ có tôi và cô ta hai người đến từ thành phố X, lại đều là nữ sinh, đất khách gặp đồng hương, chúng tôi không thể thành bạn bè quả thật là rất thích hợp nghiệt duyên không thể ngàn dạm quanh co xa xôi.
Cứ như vậy, thông qua mối dây Tiểu Bạch tôi đây, Trình Quân cùng Triệu Thông Dĩnh cứ thuận theo tự nhiên như vậy mà biết nhau. Tuy rằng sau đó tôi cùng Triệu Thông Dĩnh tính cách không hợp, từ từ xa nhau, nhưng khi Trình Quân đến trường học gặp tôi thì, chúng tôi vẫn như trước “Ba người cùng đi”.
Tục ngữ nói: Ba người cùng đi tất có người thứ ba!
Triệu Thông Dĩnh không phụ cô ta vừa sáng suốt lại thông minh, trải qua hai năm rưỡu ngủ đông, cuối cùng ba tháng trước bỗng nhiên gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc đem Trình Quân từ “Tiểu sư phụ” của tôi biến thành“Bạn trai” của cô ta!
Khi bọn họ tay trong tay đi đến trước mặt tôi, nói cho tôi biết bọn họ quyết định “Cùng một nơi” thì, tôi ngay tại chỗ liền trở mặt!
Nhưng mà, bởi vì tôi cùng Trình Quân là “thầy trò” mà không phải là quan hệ “tình nhân”, tôi đây trở mặt đó là danh bất chính ngôn bất thuận— —tôi vừa không thể công khai mắng Triệu Thông Dĩnh đoạt người tôi yêu, cũng không thể lên trên mạng đăng tin yêu cầu dư luận lên án người thứ ba này. Duy nhất tôi có thể làm, chính là giống như bây giờ — — thấy bọn họ liền hừ hừ ha ha không hòa nhã với bọn họ.
Tôi có thể nào hòa nhã với bọn họ?
Trình Quân.
Em thích anh lâu như vậy, hiện tại nhìn thấy anh cầm tay người khác, em làm sao có thể hòa nhã với hai người?
Nhưng mà……
Đúng là vẫn còn không đành lòng nhất đao lưỡng đoạn.
Hiện tại, em sở dĩ có thể hùng hồn mà đối với anh khóc lóc om sòm, thì cũng là ỷ vào anh đối với em rất tốt mà thôi!
Hết chương 5