※※※
Sau cơm trưa, Chu Diệp Lâm vào thư phòng nói chuyện cùng Mộ Nghịch Hắc. Tôi ở phòng bếp phụ dì Tịnh chuẩn bị hoa quả và trà sau khi ăn.
Vừa bưng khay lên lầu, chợt nghe thấy giọng nói tràn ngập tức giận của Mộ Nghịch Hắc từ thư phòng truyền ra: “Nếu khi đó cậu biết họ gặp mặt, vì sao đến hôm nay mới nói cho tôi biết?”
Tôi dừng bước chân.
“Chỉ là em muốn trước mắt quan sát xem phản ứng của cải thìa. Anh, anh cũng thấy đấy, cô ấy căn bản tranh thủ cũng lười tranh thủ, trực tiếp đã đem anh đánh vào tử lao. Cái này nói lên cái gì? Nói rằng cô ấy với những người con gái trước đây không khác gì, mới nắm được cái lợi từ chị gái anh đã muốn quay người đi……”
“Đủ rồi! Hạ Tiểu Bạch là người như thế nào, tôi so với bất kì người nào các người rõ ràng hơn! Tôi lặp lại lần nữa, chuyện tôi cùng Tiểu Bạch không ai có quyền nhúng tay vào. Mặc kệ là cậu, hay là chị tôi!” Mộ Nghịch Hắc mạnh mẽ đánh gãy anh ta, miệng thở gấp hai hồi, còn nói: “Gọi điện thoại cho Sơ Kiến, để cho cô ấy hỏi thăm Hạ Mạc Khuynh một chút, hôm đấy bên trong túi văn kiện Tiểu Bạch lấy là cái gì……”
“Sơ Kiến bây giờ ở Tây Ban Nha đi theo cha mẹ cô ấy, lúc này, bên kia mới là bảy giờ sáng, bây giờ có lẽ cô ấy còn chưa dậy. Chờ một chút đi?”
“Một chút?” Mộ Nghịch Hắc giọng cười xót xa, “Cậu xem bây giờ tôi còn có kiên nhẫn chờ người sao?” Khẽ nói một tiếng, anh còn nói, “Nếu cậu không nghĩ đánh thức Sơ Kiến, vậy trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Mạc Khuynh. Tôi biết cậu có cách liên lạc với anh ta.”
“Anh, anh điên rồi sao? Anh để cho em xấu mặt đi cầu tên tiểu tử thối họ Hạ kia sao? Anh biết em với anh ta từ nhỏ đã thủy hỏa bất dung! Hạ Tiểu Bạch rốt cuộc hạ cổ độc gì cho anh, anh chiều cô ta đến nước này!” Chu Diệp Lâm nói xong, oán hận đạp một cước vật gì đó. Trong thư phòng truyền đến một trận “ầm ầm” xong, khôi phục một mảnh lặng im.
Một đạp kia của anh ta, giống như đá vào trong miệng vết thương trong lòng tôi, khiến cho trái tim tôi đau đớn.
Cúi mắt xuống, ngón tay bê khay bởi vì dùng sức mà gồ gề lên, chỗ khớp xương trắng bệch một mảnh.
Qua một hồi lâu, bên tai truyền đến giọng nói u sầu của Mộ Nghịch Hắc: “Cậu gọi điện cho Tam Mộc. Ngoài Sơ Kiến, sợ là chỉ có cô ấy có biện pháp mới lôi được tin tức từ trong miệng Hạ Mạc Khuynh.”
“Anh, em cảm thấy anh vẫn nên trực tiếp hỏi Hạ Tiểu Bạch là tốt nhất! Cô ấy bây giờ đã biết thân thế của anh, sớm muộn gì anh cũng phải khai thành công bố tất cả với cô ấy, không phải sao?”
“Việc này tự mình tôi sẽ xử lý, không cần cậu can dự. Cậu nghe tôi nói, gọi cho Tam Mộc trước đi——”
Nói đến đây, Mộ Nghịch Hắc đột nhiên dừng lại, mím mím khóe môi, ánh mắt tao nhã nhìn tôi đẩy cửa vào.
Chu Diệp Lâm đưa lưng về phía tôi phát hiện bầu không khí bất thường, từ ánh mắt Mộ Nghịch Hắc nhìn qua, khi cùng tôi bốn mắt gặp nhau, anh ta hơi nhíu mày một chút, vẻ mặt khá tế nhị.
Tôi ngầm hít một hơi, đem ánh mắt đối nghịch với con ngươi màu đen biến đổi thất thường của Mộ Nghịch Hắc, nhếch môi, cười nhạt: “Mộ Dung tiên sinh, chúng ta nói chuyện đi?”
※※※
Sau khi Chu Diệp Lâm rời đi, tôi đem khay đặt ở trên bàn thư phòng, nhìn Mộ Nghịch Hắc, giọng nhẹ nhàng nói: “Trong túi văn kiện chị anh ngày đấy đưa cho tôi là một chút tư liệu về tôi bà ấy thuê Hạ Dạ Hội điều tra. Bà ấy dùng tư liệu này nói cho tôi biết, chênh lệch của chúng ta trong lúc đó lớn thế nào…..” Tạm dừng, mỉm cười, “Ngoại trừ cái này, anh còn muốn biết cái gì?”
“Bởi vì em hiểu được chênh lệch của chúng ta trong lúc đó lớn thế nào, cho nên cứ như vậy dễ dàng lùi bước sao? Ngay cả đến chất vấn một mắt xích là anh đây cũng liền bỏ qua, đã trực tiếp đem anh phán tử hình sao?” Anh đứng ở kia mím môi nhìn tôi, trong con mắt sâu xa tối thăm thẳm tràn đầy những tâm tình tôi không thể hiểu, “Hạ Tiểu Bạch, em còn nói em là bởi vì muốn ở cùng một chỗ với Trình Quân, mới nói chia tay với anh. Shit! Tất cả cái này, căn bản chính là lòng tự ti của em đang cố tình gây chuyện! Cho dù anh họ ‘Mộ Dung’ thì như thế nào? Cho dù gia thế nhà anh hiển hách ra sao? Từ đầu đến cuối, tình yêu của em người em yêu, đều là con người của anh, không phải dòng họ và gia tộc sau lưng anh.”
Tôi khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Mộ Nghịch Hắc, tôi nghĩ cùng Trình Quân ở một chỗ, cũng không phải lấy cớ. Thật ra, ở lần trước khi tôi cùng anh cãi nhau, tôi cũng đã sinh ra ý tưởng muốn chia tay với anh. Chị anh tìm tôi nói chuyện, xét cho cùng, cũng chỉ là một chút chất xúc tác thôi……”
Con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng, mím chặt khóe môi nhìn tôi.
Thấy anh không có xu hướng nói tiếp, tôi còn nói, “Anh hỏi tôi anh họ ‘Mộ Dung’ thì như thế nào? Nhà anh gia thế hiển hách thì ra sao? Vậy tôi hỏi anh, nếu anh thật sự cảm thấy nói dòng họ và gia tộc sau lưng anh đối với tình cảm của chúng ta không ảnh hưởng, anh vì sao vẫn phải gạt tôi tất cả mọi chuyện? Mộ-Dung-Tĩnh-Huyền!”
Tôi một chữ lại một chữ, đưa cái tên anh đọc âm âm vang vang.
Anh nhíu nhíu mày, trong con ngươi trầm lắng như đêm có ánh nước mềm mại lăn tăn. Trong màu mắt như vậy, lộ ra nơi tổn thương mỏng manh mà tôi xa lạ.
“Xem đi! Mộ Nghịch Hắc, kỳ thật trong lòng anh vẫn biết rõ ràng, đến tột cùng tôi có tư cách đứng bên cạnh anh hay không. Chỉ là, anh trước sau không muốn thừa nhận thôi!”
“Không phải như thế……” Anh cúi mắt nhìn tôi, rốt cục mở miệng, giọng nói chầm chậm cứ như vậy nói, “Tiểu Bạch, cho tới nay, anh luôn cho rằng em là người kia người có tư cách nhất đứng bên cạnh anh. Anh không nói gia thế của anh với em, đầu tiên vì anh biết em sẽ không tự tin đứng trước mặt anh, anh lo lắng sẽ tăng thêm gánh nặng trong lòng em; Hai là vì anh sợ ánh mắt em bị lừa gạt khi nhìn thấy những thứ không phải của anh, nhìn không thấy sự chân thực của anh……” Tiến lên dắt tay của tôi, “Anh không nói cái này cho em, là vì anh vẫn đợi chờ em có đủ tự tin và dũng khí cùng đi với anh đến tương lai……”
“Mộ Nghịch Hắc, tuy rằng tôi yếu đuối lại ích kỷ, nhưng vì người yêu, tôi cũng có thể khuynh đảo toàn bộ. Nguyên do tôi không đủ tin tưởng và dũng khí đi với anh đến tương lai, xét đến cùng vẫn là tôi không đủ yêu anh……”
Im lặng một chút, thả nhẹ giọng nói, tôi chọn từ chọn câu nói, “Thật ra, từ trước tới nay cha mẹ em đều hy vọng em về sau có thể ở bên người họ, không cần có tình yêu oanh oanh liệt liệt anh chết em sống, cũng không cần cuộc sống xa hoa quần gấm áo lụa, hạnh phúc bình thường mà sống hết một đời là tốt rồi. Em vẫn chờ đợi, cũng chỉ là cuộc sống như vậy. Nhưng, từ khi chúng ta bắt đầu kết giao, em đã biết anh không thể cho em sự yên lặng thanh nhàn như vậy, cho nên tình cảm em đối với anh, cho tới bây giờ đều giữ lại một chút……”
Ngón tay anh nắm bàn tay tôi từ từ lạnh toát, từ từ cứng ngắc.
Tôi cúi mắt xuống, không dám nhìn vẻ mặt lúc này của anh, “Xem, Mộ Nghịch Hắc, tình cảm của chúng ta sở dĩ đi tới ngày hôm nay, nguyên nhân chủ yếu cũng không phải anh cho là—— là lòng tự ti em đang cố tình gây chuyện. Em không có biện pháp buông lỏng trái tim đi yêu anh, là vì ——từ đầu tới cuối, em rõ ràng đã biết anh không phải người rể hiền mà cha mẹ em chọn, không phải người chồng tốt mà em có thể chọn. Đối với tình yêu biết rõ không có tương lai, em sao có thể nghiêng hết về trái tim chứ?”
Ánh mắt anh nhìn tôi gắt gao, một lúc lâu sau, giọng nói u ám hỏi tôi: “Vậy…… Trình Quân, là anh ta sao?”
Cắn chặt răng, tôi gật đầu: “Là anh ấy.”
Anh không nói.
Cong mi cười cười, tôi còn nói: “Anh xem, mặc kệ theo phương diện nào mà nói, Trình Quân so với anh đều thích hợp với em hơn. Càng quan trọng là, cảm tình em đối với anh ấy, cho tới bây giờ đều không hề giữ lại, khác xa so với anh……”
Anh trầm mặc, ngón tay lạnh như đá băng từng chút từng chút một buông tay.
Thật lâu sau.
Khóe môi anh cong lên thành một độ cong tao nhã, nâng tay xoa xoa tóc tôi, giọng nói anh giống như xé vải, trong mỗi một chữ, đều phảng phất thứ lòng người toan tính——
Anh nói: “Hạ Tiểu Bạch, làm sao bây giờ? Mặc dù lời em nói ra đả thương anh như vậy, anh vẫn là không muốn buông em ra……”
Mặc dù lời em nói ra đả thương anh như vậy, anh vẫn là không muốn buông em ra.
Mộ Nghịch Hắc, đến tột cùng anh muốn em làm như thế nào bây giờ?
※※※
Sau khi hai người từ trên lầu xuống, Chu Diệp Lâm gọi Mộ Nghịch Hắc vào một bên, hạ giọng cùng anh trao đổi chút gì đó.
Anh vừa nghe vừa chớp mắt nhìn tôi, ánh mắt sau mấy hồi biến đổi, cuối cùng toàn bộ con ngươi biến thành hồ nước sâu lạnh toát.
Sau, anh lái xe đưa tôi trở về trường học.
Trước đó còn ngọt ngọt ngào ngào, hai người không nói không rằng, lúc này hoàn toàn im lặng.
Radio bên trong xe, sau khi người dẫn chương trình một đoạn tình huống, giới thiệu ca khúc. Truyền ra một giọng hát trầm bổng, tôi chợt nghe ra là 《Thiên Sứ Cá Nhân》của Tank.
“Anh sẽ không đổ lỗi cho em những gì em giấu anh, khi một thiên sứ giáng trần xuống trần gian cô ấy nên giấu đi đôi cánh của mình. Người ta thật ngờ nghệch và thô lỗ nhưng em thật dịu dàng giống như một thiên sứ, làm sao anh có thể để em bị thương vì lỗi lầm của anh……”
Trước đây, vẫn chưa cảm thấy bài hát này êm tai thế nào. Lúc này, tại đây trong hoàn cảnh yên tĩnh này, ca từ dịu dàng thắn thiết truyền ra từ những lời ca thâm tình chân thành, trong nháy mắt đã bắt được trái tim tôi.
Tôi dựa vào ghế sau lưng, nhắm mắt lắng nghe. Đồng thời, ngón tay để ở trên ngực một chút lại một chút gõ theo nhịp điệu.
“Bàn tay bé nhỏ của em thật ấm áp, em luôn có thể làm êm dịu màn đêm nặng nề của anh. Giấc mơ không dám nghĩ bị ánh mắt em nhìn xuyên thấu, rồi anh nhìn thấy chúng như đang ở trước mắt……”
Giọng nam trầm hát đến đây, Mộ Nghịch Hắc đang chuyên chú lái xe cũng bị lời ca này thu hút. Đưa tay cho lời hát to một chút, anh hỏi tôi: “Bài hát này tên gì?”
“《Thiên Sứ Cá Nhân》ca sĩ Đài Loan Tank.” Tôi thản nhiên trả lời.
Anh “Ừ” một tiếng, chăm chú nghe bài hát.
“Không có ai có thể tước đoạt em khỏi vòng tay anh, em là thiên sứ cá nhân của anh, chỉ có thể là của riêng mình anh. Không ai có thể thay thế em trong trái tim anh, có một thiên sứ cá nhân, anh sao có thể có một khát vọng nào nữa. Nếu em không xuất hiện, chắc chắn anh vẫn đang ngủ say, ý nghĩ tuyệt vọng cuộc sống chỉ là đêm tối u buồn……”
Khi bài hát dần dần chuyển sang nhẹ nhàng, khi giọng nói quảng cáo đột nhiên vút cao, cái miệng của anh hơi hơi nhếch lên, chuyển mắt nói với tôi: “Lời bài hát thật tuyệt.”
Tôi không trả lời lại.
Sau khi bài hát kết thúc, trong radio bắt đầu chương trình quảng cáo.
Tôi không có ý nghĩ muốn nghe, dựa đầu vào trên cửa kính xe, ánh mắt nhìn về dòng xe cộ đông nghịt ngoài cửa. Mà Mộ Nghịch Hắc, cả một đường đều nhíu mày trầm tư, như là đang tự hỏi về một vấn đề cực kỳ khó khăn.
“Rõ ràng anh cũng có thể bay vút lên trời cao như em, nơi em muốn đến chính là phương hướng của anh.”
Lời bài hát lạc quan như vậy, cứ như vậy lặp lại ở trong lòng, nhưng lại làm cho tôi cảm thấy đau thương vô ngàn.
Không có cánh, em chạy theo hướng nào để có thể đến chỗ của anh?
※※※
Khi xe chạy đến cửa trường học, tôi nói với anh: “Anh dừng ở đây là được. Buổi chiều anh còn có việc, đi về trước đi.”
Anh không để ý đến tôi, trực tiếp đưa xe chạy thẳng vào trường học.
Đến khu sinh viên ở, tôi nhìn thấy máy rút tiền tự động ở ven đường, giật mình một cái, vội vàng nói: “Dừng xe ở đây một chút, em muốn rút một ít tiền.”
Anh thản nhiên liếc mắt nhìn chiếc máy rút tiền kia, quẹo tay lái chạy xe qua đó, tắt động cơ.
Tôi nói với anh một câu “Anh ở đây chờ em một chút” Sau đó, cầm túi mở cửa xuống xe.
Tôi cứ nghĩ rằng tiền nhuận bút tạp chí Dao Dao phải đến giữa tháng mới có thể nhận, khi về nhà lấy cớ mua giầy xin cha thêm một chút tiền sinh hoạt phí. Bây giờ, nhìn thấy trên màn hình máy rút tiền một loạt con số, tôi ảm đạm cười, ở trên phần rút tiền đưa vào con số: 3000.
Trong máy truyền đến tiếng “Soạt soạt soạt”, quá trình chờ đợi này, lại làm cho tôi cảm thấy có chút dằn vặt.
Khi từ khe rút tiền nhận được xấp tiền giấy, tay tôi có chút run run.
Từ ba mươi tờ tiền kia rút ra hai tờ một trăm, lại từ ví tiền trong túi lấy ra ba mươi đồng tiền lẻ, tôi cầm 2830 đồng tiền này trong tay, cảm thấy nó so với hóa đơn 2830 lúc đó, muốn nặng hơn ngàn lần vạn lần.
Thực ra, cũng không phải không biết hóa đơn kia là giả.
Chỉ là, ngoại trừ dùng phương pháp như bây giờ, tôi thật không biết rốt cuộc phải dùng cách như thế nào để có thể cho anh nhìn thấy quyết tâm của tôi muốn cùng anh phân rõ ranh giới.
Mặc dù, biết rõ không có 2830 đồng này, tôi cũng không trốn được số mệnh tôi yêu thương anh. Là tôi còn hy vọng lừa mình dối người——
Nếu chúng tôi có thể trở lại lúc ban đầu.
Khi xoay người, anh đã xuống xe, đang tựa vào trước xe nhìn tôi.
Tôi khẽ thở một hơi, thong dong tiến về phía trước.
Sau khi đứng vững, tôi cầm xấp tiền trong tay đưa cho anh, nhìn thẳng vào mắt anh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Chỗ này là 2830 đồng, trả lại anh.”
Anh không hề chuyển động.
Vài giây sau, cúi mắt xuống nhìn tiền trong tay tôi. Lông mi dày dậm con ngươi đen dưới bóng tối, che khuất gió giục mây vần không rõ cảm xúc nơi đó.
Trầm mặc một lúc lâu sau.
Anh nâng mắt nhìn tôi, trong mắt ẩn ẩn ý cười, nhìn qua có chút quỷ dị.
Tôi nhíu mày, còn nói: “Tiền này sau khi anh nhận lấy, chúng ta hoàn toàn thanh toán xong.”
Anh bỗng nhiên nở nụ cười.
Mặt mày giãn ra, ánh mắt ẩn ẩn ý cười, anh nhếch khóe miệng hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em cho rằng chỉ cần anh nhận chỗ tiền này, toàn bộ tất cả giữa chúng ta là có thể thanh toán hết sao?”
Tôi không nói.
Anh lại hỏi: “Hạ Tiểu Bạch, em thật sự hy vọng anh nhận chỗ tiền này sao?”
Tôi nghiêm túc thật sự mà gật đầu: “Đúng.”
“Tốt lắm, anh nhận vậy.” Đưa tay nhận lấy tiền trong tay tôi cùng lúc, thuận thế cầm lấy tay của tôi, dưới lông mày đôi mắt ánh quang khác thường giữ chặt lấy mắt tôi, anh từ từ nói, “Hạ Tiểu Bạch, trước em nói chia tay, anh đáp ứng em.”
Tôi kinh ngạc.
Trừng con mắt, không biết sao khi nhìn thấy đôi mắt gần như lửa. Cả người, cơ hồ như gỗ đổ.
Anh nói: “Hạ Tiểu Bạch, trước em nói chia tay, anh đáp ứng em..”
Anh đáp ứng rồi.
Anh đáp ứng rồi!
Hạ Tiểu Bạch, đây không phải là đáp án mày mong chờ mấy ngày qua sao?
Vốn tưởng rằng, bừng tỉnh qua đi, sẽ là cảm giác thoải mái như trút được gánh nặng.
Ai ngờ ——
Giờ phút này, trong trái tim tôi tràn đầy cảm giác, nhưng lại đều là sắc nhọn đau đớn.
Cảm giác kia, như là trên trái tim rất mềm mại, bị người ta bất ngờ không kịp phòng thủ khoét đi một miếng. Chớp mắt đưa dao, không chỉ cảm thấy. Khi máu tươi ấm nóng rơi xuống trên mặt đất, chân thật của chính mình vừa rồi, thân thể cảm giác được cái kia như ùn ùn kéo tới, đau đớn như gió bão mưa lớn đột nhiên lan tràn khắp tứ chi trăm đốt——
Rõ ràng đau như vậy.
Đau đến không thể nào trốn như vậy.
Tôi muốn mở miệng nói với anh: “Được.”
Khi mở miệng, hốc mắt đau xót, thế giới trước mặt trong nháy mắt trở nên mơ hồ không rõ ràng.
Mơ hồ đến, mặc dù tôi dùng toàn bộ sức lực, cũng không có cách nào thấy rõ mặt anh.
Ngón tay ấm áp nhẹ nhàng đi lên khóe mắt rơi lệ của tôi, khuôn mặt anh từng chút từng chút trở lên rõ ràng.
Khóe môi cong cong, anh nói: “Xem, Hạ Tiểu Bạch, em yêu anh.”
Tôi theo bản năng phản bác: “Không, tôi không yêu anh.”
“Phản ứng của em đã nói lên tất cả.” Anh cười, trong giọng nó lộ ra kiên quyết đến chém đinh chặt sắt: “Hạ Tiểu Bạch, em yêu anh.”
Nghe anh nói như vậy, trái tim tôi đau đớn tê rần, trong đầu ngay lập tức sáng rõ——
Thì ra, đúng là vừa rồi anh muốn thử tôi!
Anh…… lại nói như vậy để thử tôi!!!
Thật sự là ——
Hèn hạ!
Tàn nhẫn!
Mạnh mẽ thu tay lại, tôi nhìn anh, ánh mắt dứt khoát nói: “Mộ Nghịch Hắc, anh vừa rồi đã đồng ý chia tay. Bây giờ chúng ta không cần phải bàn về vấn đề này. Tôi yêu hay không yêu anh, đã không còn quan trọng.”
“Không. Tiểu Bạch, cái này đối với anh rất quan trọng.” Anh cười, cười thoải mái đẹp đến như vậy, “Bởi vì, đáp án này sẽ làm cho anh có tin tưởng theo đuổi em……”
Tôi hoảng hốt: “Anh nói cái gì?”
Anh cúi mắt xuống nhìn tôi, trong con ngươi đen lộ ra ý cười mê muội, không nhanh không chậm tuyên bố: “Hạ Tiểu Bạch, từ giờ phút này, anh phải bắt đầu theo đuổi em. Không cần thủ đoạn, chiêu thức mờ ám gì, lấy thân phận Mộ Dung Tĩnh Huyền, quang minh chính đại theo đuổi em. Theo như lời em nói, tất cả giữa chúng ta không thích hợp, cùng với tất cả những băn khoăn của em, đều để anh giải quyết hết……”
Dời ánh mắt, anh nhìn về phía sau tôi, cười đến tao nhã: “Trình Quân, từ giờ trở đi, chúng ta cạnh tranh công bằng.”
Tôi bỗng nhiên quay người lại——
Trình Quân đứng ở trước đó không xa, nhíu mày nhìn chúng tôi. Không nói lời nào, cũng không di chuyển. Ánh mắt phức tạp trộn lẫn nhiều cảm xúc, khiến cho người khác không thể nào đọc được.
Hết chương 37.
Aiz mấy anh chị này, cứ đâm đầu vào ngõ cụt là seo >.< seo Hạ Tiểu Bạch không nói hết cho Mộ Nghịch Hắc, cứ gây đau khổ mệt mỏi như vậy là seo ;__ ; Quả thật là b0l edit đến đâu đọc đến đó có cảm hứng mới edit được, đến chương hay cũng muốn làm nhanh, nhưng cứ dằn vặt nhau thế này aaaaaaa seo b0l lại chọn đúng truyện ngược vậy nè ;__ ; đoạn đầu hài vậy mà hu hu ;__ ; thôi mọi người đọc cố thêm mấy chương nữa nha ;__; 7 chương nữa hix