※※※
Mười ngày này, thời gian trôi đi chậm khác thường.
Tại đây trong một tháng mùa thu trôi qua, tôi đã biết thế nào là miệng lưỡi thế gian, đều biết nói tôi với Mộ Nghịch Hắc đã chia tay.
Ở đây cái trong cái không khí tràn ngập quan tâm, cười nhạo, thương tiếc cùng vui sướng khi người gặp họa suốt một tháng, quan hệ của tôi cùng Trình Quân, Mộ Nghịch Hắc, Triệu Thông Dĩnh, Trần Quyển Quyển lâm vào trong một cái hình thức dị thường quái đản——
Đầu tiên ——
Quan hệ của tôi cùng Trình Quân quay trở về giống như trước đây.
Không.
Thật ra phải nói: Chúng tôi thân thiết hơn so với trước đây.
Anh ta thường xuyên đến trường học gặp tôi. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, trừ bỏ không có thân mật tay chân, dường như giống một đôi tình nhân.
Tôi từ trước tới nay không hề kiêng dè cùng anh ta ở nơi đông người đi cùng một nơi, bây giờ lại càng không che dấu. Cho nên, đi ở trong sân trường, thường thường nghe thấy bên người mắt người hèn mọn mà phun ra một câu: “Một cước đạp hai thuyền, thực dày mặt không biết xấu hổ!” Hoặc “Hai anh chàng này đều bị mù là sao? Nhìn cái mặt hàng đấy cao như vậy!”
Những lúc này, tôi đều ôm ngực, mặt lộ vẻ đau thương hỏi Trình Quân: “Họ Trình, vì sao ‘Đào góc tường của Mộ Nghịch Hắc’ là anh, người bị mắng lại chỉ có em? Vì sao? Vì sao? Anh trả lời em, cái này đến tột cùng là vì sao!”
Lại những lúc này, anh ta luôn ôn hòa cười, chậm rãi nói: “Tiểu Bạch, ánh mắt của quần chúng lúc này đều sáng rõ như tuyết trắng. Bọn họ đều nhìn ra được, ‘Tiểu tam’ anh đây là có nỗi khổ riêng.”
Trong giọng nói kia, chung quy mang theo ba phần——ý cười trêu chọc, bảy phân…… chua sót.
Có đôi khi, tôi cũng hiểu được bản thân thực ích kỷ.
Bởi vì sợ hãi một mình một người thừa nhận nỗi đau như vậy, liền lôi kéo anh ta đau cùng tôi.
Mà tôi sở dĩ có thể đúng lý hợp tình mà lợi dụng anh ta như vậy, vẫn là câu nói kia——
Cuối cùng chẳng qua là tôi ỷ vào anh ta rất tốt với tôi mà thôi.
Cái này…… Tôi cũng hiểu được, xa xa vượt qua phía trước.
Tiếp theo——
Sau ngày đó, Mộ Nghịch Hắc thật sự bắt đầu thật thật thực thực theo đuổi tôi.
Trước đây anh không hề giống như vậy, mỗi khi bận rộn, hai người ba đến năm ngày cũng không gặp mặt, chỉ dựa vào điện thại thoại nói chuyện. Này một tháng, chỉ cần không đi công tác, mỗi ngày anh nhất định sẽ đến trường học.
Tôi không muốn thấy anh, tắt di động ở yên trong ký túc xá, anh liền giống cái kẻ vô lại giống nhau, một người tiếp một người khiến cho không ai giống ai đến ký túc xá gọi tôi.
Nếu tôi không ở ký túc xá, anh sẽ luôn luôn chờ ở dưới lầu ký túc xá, một mặt không thấy em một mặt tư thế anh tuyệt đối không đi.
Có mấy lần gặp tôi cùng Trình Quân cùng một chỗ, anh không những không buồn bực, ngược lại còn có thể chuyện trò vui vẻ với Trình Quân mà nói đùa: “Trình Quân, hai chúng ta đều bị Hạ Tiểu Bạch nắm trong tay, có tính không là ‘Anh hùng gặp phải lược đồng’?” Hoặc là, “Trình Quân, tôi cảm thấy câu kia ‘Người thắng làm vua, người thua làm giặc’ thật ra rất thích hợp dùng để hình dung kết cục của hai chúng ta. Anh nói, hai chúng ta ai có khí chất “kẻ thua” hơn?”
Anh như vậy không để ý mặt mũi cố tình dây dưa, thật sự để tôi cho anh cái tội danh thực xứng với cái tên “Sống chết đánh tới”! Cũng là nguyên nhân anh ta anh đen sự tình đến cái nông nỗi này, “Mộ Nghịch Hắc bị Hạ Tiểu Bạch bỏ rơi” tin tức này mới có thể ở trong vài ngày ngắn ngủi, với sét đánh không kịp bịt tai cứ như thế lan truyền trong trường học.
Đối mặt với gió mây đầy trời cùng chút nước miếng, tôi càng thêm hiểu được: Chuyện tình của tôi cùng Mộ Nghịch Hắc trong lúc đó, từ đầu tới cuối cũng không phải là chuyện của hai người.
Con cưng của trời thật không thể thiếu ánh mắt chú ý của mọi người.
Người con gái bên cạnh con cưng của trời cũng không thể thiếu đủ loại hâm mộ, ghen tị, hận!
Tôi bây giờ, ngay cả ở bên người Mộ Nghịch Hắc cũng không thể ngẩng đầu ưỡn ngực, lại có thể có dũng khí cùng Mộ Dung Tĩnh Huyền đứng chung một chỗ?
Nói nếu trở lại, kỳ thật cho dù hai người chúng tôi gặp mặt, tình huống cũng không có gì thay đổi.
Mỗi lần tôi tức tốc với các loại đến gặp anh, hai người thời gian phần lớn cũng là trầm mặc trái ngược nhau. Anh nói chuyện, tôi nghe, không phản bác không đồng ý. Anh hỏi một câu, tôi liền đáp một câu. Anh không hỏi, tôi vẫn yên lặng ngồi đó, vẫn là một loại không cười.
Có khi, đối mặt với dầu muối không tiến của tôi, lì lợm, anh cũng sẽ buồn bực.
Một lần, anh ở dưới lầu đợi tôi gần bốn tiếng, lại chỉ đổi lấy khuôn mặt than lạnh nhạt của tôi. Trong lúc nóng giận, anh tức giận nói tiếp “Hạ Tiểu Bạch, em đừng không biết phân biệt!” Sau đó, tức giận rời đi.
Tôi vốn tưởng rằng, nhất định mấy ngày anh sẽ không quan tâm tới tôi. Nào biết, chỉ khoảng nửa giờ sau, anh chịu thua thiệt trở về, ăn nói khép nép theo tôi nhận sai: “Tiểu Bạch, thực xin lỗi. Vừa rồi, là anh thiếu kiên nhẫn ……”
Đúng.
Ở phương diện tuyệt tình này, anh còn lâu mới có được khẩu khí của tôi.
Thần Thần cùng Tình Ương gặp tôi như vậy, đều vô cùng đau lòng nhức óc mắng tôi: “Hạ Tiểu Bạch, đầu óc mày bị lừa đá đi rồi à? Sao có thể đối xử bất công với Mộ Hắc Oa Mộ đại nhân khiến người thần phẫn nộ như vậy hả?”
A!
Làm người ngoài cuộc, bọn nó làm sao hiểu được tôi có nhiều dằn vặt?
Việc chia tay này, nếu không “Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm”, quyết tâm chỉ biết “Tái mà suy, tam mà kiệt”, cuối cùng làm cho chính mình lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường.
Toàn bộ lạnh lùng cùng tuyệt tình của tôi, cùng lắm là “Đánh rơi răng nanh cùng máu” —— chống đỡ đến chết thôi!
Lại ——
Tôi cùng Triệu Thông Dĩnh, triệt triệt để để, hoàn hoàn toàn toàn——quyết, liệt!
Trước kia, khi cô ta cướp Trình Quân đi, nhiều nhất tôi cũng chỉ chán ghét cô ta. Tuy nói, hai người mỗi lần gặp mặt liền giống như con nhím đối chọi nhau gay gắt, nhưng ít nhất còn có thể nói mấy câu.
Hiện tại, cô ta nhận thức rõ ràng Trình Quân vì tôi mà chia tay cô ta, đối với tôi quả thực có thể nói là hận thấu xương. Đừng nói trò chuyện, chỉ cần nhìn ánh mắt kia của cô ta, đều khiến cho tôi như có mũi nhọn ở lưng.
Vốn, đối với cô ta, tôi còn có vài phần áy náy.
Sau đó lại, nhìn thấy Mộ Nghịch Hắc cùng cô ta “Cùng là thiên nhai lưu lạc loài người”, đối với cô ta hơn vài phần chiếu cố, mà cô ta cũng một bộ dáng thích thú, cảm giác áy náy buồn cười liền gone with the wind!
Tôi không biết, Triệu Thông Hoa đến tột cùng yêu Trình Quân bao nhiêu. Nhưng tôi biết, cô ta ít nhiều là có chút ngưỡng mộ Mộ Nghịch Hắc.
Mất Trình Quân, nhận được sự chú ý của Mộ Nghịch Hắc, đối cô ta mà nói coi như là “Người gặp họa được phúc” đi?
Chỉ là……
Người gặp họa được phúc của cô ta, loại ở ta miệng, thật không hiểu lộ ra vị chua xót gì.
Cuối cùng——
Tôi cùng Trần Quyển Quyển chính thức ngả bài.
Ở trong quán trà nhỏ ở cạnh trường học, vẻ mặt chân thành của nó theo sát tôi giải thích: “Tiểu Bạch, thực xin lỗi.”
Tôi cười: “Mày làm sao phải xin lỗi tao?”
“Mấy ngày nay, tao vẫn gạt mày quan hệ thật sự của tao cùng Mộ Nghịch Hắc……”
“Hai người quan hệ là gì?” Tôi tựa lưng vào ghế ngồi, không tập trung nghịch điện thoại trong tay, cong khóe mắt nhìn nó.
“Tao, chúng tao……” Ánh mắt nó léo lên một chút, giống như đang cân nhắc dùng từ như thế nào.
Khóe mắt tôi cười ngày càng sâu, chậm rì rì nói: “Hai người Trần gia cùng mẹ anh ấy Chu gia bên kia là mấy đời thân nhau, hai người trước đây lớn lên cùng nhau, xem như bạn bè chơi thanh mai trúc mã……” Dừng một chút, “Hơn nữa, mày là con dâu mẹ anh ấy khi còn sống lựa chọn. Đúng không?”
Nó im lặng không nói chỉ nhìn tôi, trong ánh mắt bao chứa xin lỗi cùng áy náy.
Mỉm cười, tôi ôn thanh nói với nó: “Trần Quyển Quyển, làm người bị hại tao không để ý việc này, mày cũng không cần tự trách với áy náy, chuyện quá khứ cứ để cho nó đi qua đi……”
Trên mặt nó bị kiềm hãm, trong con ngươi màu hổ phách có gì đó lăn tăn.
Theo tôi nói, đó là —— bi thương.
“Trần Quyển Quyển, còn nhớ hay không, trước kia tao nói qua với mày: Trên đời này, có thể xúc phạm tới bản thân tao, cũng do tao lưu tâm. Bọn họ thương tổn quyền hạn của tao, cũng là tao giao cho……” Ý cười càng sâu, “Một khi tao quyết định thu hồi quyền một người làm tổn thương tao, như vậy người ấy về sau sẽ thấy cũng đừng mơ tưởng lại tổn thương tao một chút mảy may nào……”
Giữa khuôn mặt xinh đẹp sáng rõ của nó, nhiễm một tầng bi thương.
Nó, từ trước tới nay đối với chuyện gì đều là một dạng không thèm quan tâm——thành tích, danh dự, nhân duyên, thậm chí là cả tình yêu mỗi cô gái độ tuổi thanh xuân đều hướng tới. Nguyên nhân như thế, chúng tôi mới gặp lần đầu đã quen thân, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà cùng tiến cùng đi.
Giờ phút này, là chúng tôi quen biết lâu như vậy, lần đầu tiên nó lộ ra vẻ mặt yếu ớt cùng khổ sở như vậy.
Chỉ trong một cái chớp mắt, này những lời nói trong lòng tôi thay đổi trăm lần, tôi thiếu chút nữa không đành lòng nói ra miệng.
“Trần Quyển Quyển, tao tha thứ cho mày.” Tôi nhìn nó cười, cong cong khóe mắt, chân chân thành thành mà cười, “Lấy ngoại trừ loại quan hệ “bạn bè” này là điều kiện tiên quyết, tao thành tâm thiệt ý mà tha thứ cho mày.”
Nó cúi mắt xuống, che khuất ánh mắt lăn tăn gợn sóng.
Khoảng khắc.
Bên tai truyền đến giọng nói nhỏ cúi đầu: “Thần Thần cùng Tình Ương, vẫn đều nói mày người cũng như tên, đứa con gái tên Tiểu Bạch, đơn thuần gần như ngốc. Lúc đầu, tao cũng nghĩ đến như thế. Tuy nói lúc trước là do tao sử dụng kế nhỏ, thúc đẩy mày cùng Mộ Nghịch Hắc thành một đôi. Nhưng nói thật, lúc bắt đầu kỳ thật tao cũng không xem trọng bọn mày. Bởi vì, trong lòng tao rất rõ ràng, chênh lệch của hai người bọn mày trong đó lớn thế nào. Mặc dù Mộ Nghịch Hắc cũng sẽ yêu ngươi, người linh hồn không thể tương thông, cuối cùng vẫn là mỗi người đi một ngả……”
Nâng mắt, nó nhìn tôi cười yếu ớt: “Sau đó, lại gặp hai người cứ từng bước từng bước tiến triển tốt như vậy, tao mới bắt đầu một lần nữa nhìn kỹ lại mày. Lúc đấy, ngạo mạn chậm phát hiện, thật ra mày cho tới bây giờ cũng không phải là người biểu hiện ngây thơ đơn thuần ra như vậy, thiếu tâm thiếu phế. Chỉ là mày không cần, hoặc là nói, là khinh thường một chút sự quan tâm nhỏ nhoi kia……”
Tôi nhìn nó.
Trong con mắt trong suốt của nó léo sáng ánh quang động lòng người, sâu kín nói: “Tiểu Bạch, bởi vì mày không cần việc này, khinh thường một chút sự quan tâm nhỏ nhoi nơi đáy lòng, mới có thể trì độn ngốc nghếch. Một khi mày để một chút tâm tư, thật ra mày có thể so với bất luận người nào cũng sẽ mẫn cảm tinh tế, làm được so với bất kỳ người nào cũng sẽ tốt. Như, chuyên ngành học của mày chỉ cưỡi ngựa xem hoa, vẽ tranh minh họa lại rất nổi tiếng. Một việc, chỉ là mày không muốn làm tốt; Để ý một chút, chính là mày không muốn u mê; Một chút tình, chính là mày khinh thường để tâm……” Cười, tiếp tục, “Điểm này, chúng ta quá giống nhau.”
Tôi lạnh lạnh cười: “Mày quá đề cao tao.”
“Tao không có.” Đối mặt với thái độ ác liệt của tôi như vậy, khóe mắt nó cong cong, khóe môi khẽ nhếch, trong nhăn mày cười cười thiếu vài phần giảo hoạt ngày thường, hơn vài phần làm cho tôi cảm giác xa lạ dịu dàng, “Tao biết, chuyện mày tính kế với tao cùng Mộ Nghịch Hắc, tao bây giờ mặc kệ giải thích như thế nào, đều không có tác dụng gì. Bởi vì, trong lòng mày có một tấm kính sáng, đem tất cả mọi chuyện đều chiếu sáng rõ ràng. Hơn nữa, mày có mày tự cho tiêu chuẩn bình phẩm ‘Ý tốt’ cùng ‘Ý xấu’. Mặc dù mày hiểu được ý đồ của tao với Mộ Nghịch Hắc, mày cũng sẽ không có lối tư duy theo người thường, đơn thuần ở ‘Tha thứ’ cùng ‘Không tha thứ’ trong lúc đó chỉ lựa chọn, mày có suy nghĩ và kiên trì của mày……”
Trái tim tôi mềm mềm.
Không thể không thừa nhận, nó cuối cùng cũng nhận ra được cái mặt nạ của tôi.
Tạm dừng một chút, giọng nói của nó chân thành nói: “Tiểu Bạch, có một việc tao hy vọng mày có thể hiểu được, Mộ Nghịch Hắc anh ấy đối với mày là thật sự nghiêm túc. Anh ấy cao cao so với mày, càng cao so với tưởng tượng của tao, càng yêu mày.”
Trước chỗ ngồi bàn kính trà phản chiếu vẻ mặt mơ hồ của tôi, trong lòng có một vết rạn từ từ vỡ ra……
Nó, cũng biết nguyên nhân Mộ Nghịch Hắc yêu tôi.
Có lẽ, tất cả mọi người biết nguyên nhân anh yêu tôi.
Đuôi lông mày nhíu lại, tôi hỏi nó: “CC, mày yêu Mộ Nghịch Hắc sao?”
Đây là trước mắt, lần đầu tiên tôi gọi nó CC. Dùng giọng điệu bạn bè.
Nó ngạc nhiên một chút, ánh mắt trong sáng rõ ràng nhìn tôi, hỏi lại: “Mày nói gì?”
Tôi đáp: “Mày không yêu anh ấy.”
“Đúng. Tao quen biết anh ấy từ nhỏ, tình cảm chúng tao lúc đó càng quen càng thân. Nếu tao yêu anh ấy, tao sao lại có thể đưa anh ấy đến trước mặt mày?”
Tôi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của nó, còn nói: “Mày bằng lòng đưa anh ấy đến trước mặt tao, không chỉ có bởi vì mày không yêu anh ấy, còn bởi vì mày biết anh ấy vì sao bị tao hấp dẫn.”
Nó nhíu mày: “Mày…… đều đã biết.”
Tôi không gật đầu, cũng không phản bác: “Theo như lời nói của mày, trong lòng tao có tấm gương sáng, có cái cân tiểu ly, tao hiểu được cân nhắc tình cảm của mình như thế nào. Tình cảm của chính tao, tự tao có thể làm chủ, không cần người khác chỉ điểm cùng khuyên bảo. Mặc kệ Mộ Nghịch Hắc vì cái gì yêu tao, có yêu tao bao nhiêu, tao có quyền lựa chọn yêu hay không yêu anh ấy. Nếu, hôm nay tao lựa chọn sai lầm, ngày sau tất cả đau khổ cùng hối hận, tao sẽ tự mình gánh vác, không một câu oán hận……”
“Tiểu Bạch, nếu mày thật sự biết tất cả. Tao thật không nghĩ ra mày có lý do gì, mày cứ như vậy muốn cùng anh ấy chia tay.”
“Mày không là tao, mày không cần phải hiểu.”
Nó chăm chăm nhìn tôi một lúc lâu, khẽ mím môi, do dự hỏi tôi: “Tiểu Bạch, chúng ta đây về sau……”
“Chúng ta về sau vẫn là bạn học.” Tôi khẽ cười, “Nếu mày trở về ở kí túc xá, chúng ta còn có thể lại làm bạn cùng phòng mấy tháng.”
Nó cúi mi mắt, cắn cắn môi, từ từ nói: “Ý của mày, tao đã hiểu.”
CC.
Tao cũng chưa từng thực sự trách tội mày.
Tình bạn chúng ta, tao cũng quý trọng.
Trước đây, mày có dụng tâm lương khổ của mày.
Bây giờ, tao lại có suy nghĩ một đằng nói một nẻo.
Chỉ hy vọng mày hiểu được ——
Tình bạn, cũng là cần duyên phận.
Hết chương 38.
b0l: sr mọi người nhiều, b0l hứa từ bây giờ b0l sẽ chăm chỉ:’’( b0l hứa đó. Không mải chơi nữa:’’( sẽ cố gắng edit nhanh nhất có thể:’’( ô ô ô.
Giới thiệu mọi người một truyện sang đọc nha, truyện rất thú vị:”) b0l đang theo dõi sát sao đó:”) bạn sẽ thích anh nhân vật chính Vệ Khanh (nhưng b0l nghĩ nên đổi tên thành Sở Khanh) Truyện hay lắm, b0l giới thiệu địa chỉ mọi người sang đọc nha. Có Lẽ Là Yêu do ss Ishtar edit nhoa:”). Ai chưa đọc thì sang đọc nhoa:”) *hun hun mọi người nhiều*