Đến bệnh viện, vừa vào phòng bệnh, dì Trần đã kéo tôi lại, cười vang: “Tiểu Bạch, mọi người vừa nghe chương trình kia, dì còn bảo với chú Trình là tiếng phổ thông của cháu ấy à, nói cho cùng, không thua kém gì người dẫn chương trình cả”
Chú Trình phụ họa: “Đúng rồi, giọng cũng hay nữa! Như nhà thơ nào từng nói ấy nhỉ, đại loại là giống phun châu nhả ngọc ấy.
“Được rồi, mọi người đừng khen nó nữa, không nó lại lên mặt!” – Mẹ đưa miếng táo đã gọt vỏ cho bố, nghiêng đầu hỏi tôi – “Tiểu Bạch, ăn tối chưa?”
“Chưa ạ, chút nữa con ăn”
“Được rồi, Trình Quân xuống máy bay thì qua đây luôn, cũng chưa ăn tối. Hai đứa sang bên kia ăn chút gì đi?”
Tôi quay đầu nhìn, Trình Quân đang đứng sau lưng bố mẹ nhìn tôi, gương mặt như tranh vẽ, tao nhã như ngọc ngà.
Hai người cùng ra khỏi phòng bệnh. Tôi hỏi Trình Quân: “Triển lãm ở Bắc Kinh xong rồi à?”
“Phần sau trợ lý sẽ lo hộ anh”
“Nghe nói đại sư Trần Kinh Viên đánh giá triển lãm này rất cao, anh có định ở lại Bắc Kinh làm việc không?”
“Không” – anh thẳng thắn trả lời
“Vì sao?”
Anh cười cười, nhìn tôi, có vẻ lo lắng: “Tiểu Bạch, thật ra anh cũng nghĩ giống em, coi trọng người nhà hơn sự nghiệp. Em cũng biết đấy, từ khi sinh anh mẹ anh ốm đau suốt, mấy năm nay người lúc nào cũng không khỏe. Nếu anh cứ đi xa, mẹ anh sẽ luôn lo lắng nhớ nhung…”
“Anh hiếu thảo như thế thì nhanh tìm bạn gái rồi kết hôn đi, sinh cháu cho dì Trần để dì ấy đừng cứ mỗi lần thấy ai bế cháu cũng loạn lên nữa” – Tôi cười, ngắt lời anh
Trầm mặc một hồi, anh hít sâu, nhếch mép đùa cợt: “Cũng chịu thôi, ai bảo anh vô dụng, không theo đuổi được con dâu yêu quý trong lòng mẹ mình chứ?”
Tôi ngượng ngùng đổi đề tài: “Chúng ta ăn ở đâu?”
Cũng hơi muộn rồi, hai người đến khu vườn gần đó ăn cơm.
Nhân lúc đợi mang đồ ăn, tôi tranh thủ đi WC. Khi quay về, đang cúi đầu nhắn tin cho Tiêu Dao Dao thì tôi bỗng nghe thấy tiếng một cô gái dùng tiếng phổ thông chưa thạo làm nũng: “Anh nói với anh Kevin một tiếng, để em vào Khuynh Thế thực tập đi! Chỉ ba tháng thôi mà, em rất thích chỗ đó…”
Vì tôi là người vẽ tranh minh họa cho Khuynh Thế, tôi đương nhiên biết Kevin trong lời nói kia chính là đại boss Thiệu Hiên Miện. Nghe nói vậy, tôi ngước mắt nhìn…
Bây giờ đã quá giờ ăn, trong vườn không có nhiều người. Khi tôi quay về chỗ ngồi, đồ ăn đã lên 2 món. Nhìn ốc khô măng tây giòn nộm mê người với du tương mao giải với nước tương đỏ tươi nồng đậm, tôi thấy cực thèm ăn.
Sau khi tôi ăn như sói như hổ đến bát thứ 2, Trình Quân cũng không nhịn được mà nói: “Tiểu Bạch, ăn từ từ thôi không nghẹn”
“21h30 rồi, em ăn nhanh chút còn về viện.” – Tôi cố gắng nuốt miếng cơm, giục anh – “Anh cũng ăn nhanh lên đi! Nửa đêm là không được ra vào nữa, em cũng không có thời gian ở đây từ từ nhai nuốt với anh đâu”
“Mấy đêm nay em luôn ở viện trông chú à?”
“Đúng thế. Mẹ em hay thiếu ngủ, chẳng nhẽ em lại để mẹ ở viện trông bố?”
Nghe tôi nói vậy, anh bỏ đũa xuống: “Tiểu Bạch, hay tối nay em về nhà nghỉ đi? Anh trông đêm cho”
“Không cần đâu” – tôi xua tay – “Anh nhìn anh xem, lo làm triển lãm tranh đến độ gầy giơ xương, tốt nhất là đi nghỉ đi. Hiện giờ sức khỏe bố em khá hơn nhiều, đêm nào cũng ngủ ngon lành. Em đã hỏi bác sĩ rồi, không có chuyện gì thì cuối tuần xuất viện, khi đó về nhà chăm nom cũng tiện hơn”
Anh im lặng nhìn tôi một lúc, sau đó gắp miếng cá bỏ vào bát tôi, dịu dàng nói: “Ăn từ từ thôi, còn kịp mà”
“Vâng vâng” – Tôi gật đầu, cầm muôi múc canh.
Có tiếng tiếp tân truyền ra từ cửa ra vào: “Cảm ơn đã ghé qua, hai vị đi thong thả”
Tôi cúi đầu ăn canh, nghĩ nghĩ: rõ ràng là ăn nhiều thế rồi mà sao vẫn cứ có cảm giác đói khát thế này? Chẳng nhẽ đến lúc phát phì rồi?
1h30 sáng.
Tôi nhẹ nhàng bò dậy từ giường phụ chăm bệnh, kiểm tra dịch truyền của bố, khoác áo khoác, ôm ký họa ra ngoài. Ngồi xuống trên ghế ở hành lang, tôi cúi đầu, dùng bút máy vẽ tranh…
Bồn hoa cao nhã, trong hành lang sang trọng đầy chất thơ, một cô gái dáng vẻ yểu điệu, gương mặt xinh đẹp kéo một người đàn ông cao lớn về phía trước.
Cô ngẩng đầu nhìn ảnh, nhỏ giọng làm nũng
Anh nhìn xuống cô, không nói gì nhưng vẻ mặt rất dịu dàng.
Bọn họ đứng đối diện nhau. Một cô gái tóc ngắn trẻ tuổi cúi đầu, vội vã đi qua. Mái tóc rủ xuống, che khuất hơn nửa bên mặt, không ai nhìn rõ cô gái này tỏ vẻ gì.
Cuối cùng, vết mực bút máy vạch lên góc trang giấy trắng, in hằn hai chữ: GẶP LẠI.
Buông bút máy, ngón tay từ từ lướt qua những đường nét màu xám, tôi lần lại những gì hình ảnh anh còn đọng nơi đó.
Khi đó, tôi vừa liếc nhìn đã muốn chạy trối chết. Gặp lại gương mặt đẹp trai, quen thuộc ấy, ở nơi này, bất ngờ thế này, tôi không biết làm gì ngoài bỏ chạy.
Ôm bản vẽ vào lòng, tôi dựa vào ghế nhựa, ngơ ngẩn nhìn ánh đèn trên trần hành lang…
Mộ Nghịch Hắc, em đủ dũng cảm đứng bên anh rồi.
Nhưng vị trí bên cạnh anh có còn thuộc về em nữa không?
—
Vì tối hôm qua ăn hai bát cơm mà tôi bị đau dạ dày cả đêm.
Thực tế chứng minh: đối với người bị viêm dạ dày mãn tính mà nói, rượu chè quá độ là hành vi cực kỳ ngu xuẩn, cực kỳ tự ngược.
Sáng thứ hai, mẹ đến bệnh viện chăm bố, tôi tranh thủ lúc đó tạt qua siêu thị mua đồ ăn cùng chút đồ dùng hàng ngày. Khi trở về, tôi cũng ghé qua hiệu thuốc mua thuốc đau dạ dày.
Vào bệnh viện, tôi vừa đi đường vừa nhìn bản hướng dẫn sử dụng trong tay thì có ai đó vỗ vai. Ngẩng lên thì thấy gương mặt ưa nhìn ấy: “Hạ Tiểu Bạch, từ xa đã nhìn thấy em lo lắng, có chuyện gì thế?”
“Hướng dẫn sử dụng thuốc” – tôi trả lời.
Anh nhìn qua hộp thuốc trong tay tôi, nhíu mày: “Thuốc đau dạ dày? Cho em à?”
“Bệnh cũ ấy mà. Dạ dày em từ bé đã không tốt” – tôi thờ ơ trả lời, còn nói thêm – “Tống chủ nhiệm, ở nước ngoài tôi uống thuốc dạ dày ngoại quốc 4 năm, anh nói xem, giờ em uống hàng nội có được không?”
Tống Tuấn Khi cười cười, cầm hộp thuốc trong tay tôi: “Đến phòng làm việc với tôi một chút, nói rõ bệnh của em, anh chẩn đoán cho”
“Được”
Cuối cùng Tống Tuấn Khi vẫn còn tử tế chán.
Trong phòng làm việc, anh ta cúi đầu viết đơn thuốc, hỏi tôi: “Thầy giáo Hạ xuất viện cuối tuần hả?”
“Đúng rồi, sao anh nhớ rõ thế?”
“Em nói xem, trước đây khi tôi học khoa Y Đại học Y, vì tìm hiểu hoa khôi hệ lịch sử mà học Khảo cổ bố em dạy hơi bị lâu đấy” – Anh ta liếc nhìn tôi, uất ức thở dài – “Cái hồi ấy, ngày lại ngày nghe giảng kinh, nghĩ lại mà thấy đau cả đầu”
Tôi cười cười, trêu chọc: “Tống chủ nhiệm, Diệp chủ nhiệm biết chuyện này không?”
“Đệch, Diệp Lưu Phong liên quan gì?” – Tống Tuấn Khi dựng tóc gáy, đập bút lên bàn, cay đắng nhìn tôi – “Hạ Tiểu Bạch, sao em thành kiến nặng nề với anh thế? Trước kia nếu không phải vì em nói lung tung, anh theo đuổi Dao Dao cũng không khổ như vậy! Giờ em còn không biết xấu hổ, nói chuyện này với anh?! Ha! Đồng tính luyến ái? Còn là một thụ? Mệt em cũng nghĩ ra được!!!”
Năm đó, sau khi Mộ Nghịch Hắc ngộ độc cồn, tôi cảm thấy không an tâm, lúc gọi điện thoại cho Dao Dao thì nhờ cô ấy đến bệnh viện tìm Tống Tuấn Khi hỏi kỹ tình hình. Lần ấy, không biết vì sao, hai người lại cãi nhau, trở nên xa cách. Về sau, khi Tiêu Dao Dao đau ruột thừa lúc nửa đêm, vừa hay là ca của Tống Tuấn Khi, anh ta mổ cho Dao Dao, cắt bỏ ruột thừa. Cứ như vậy, hai người cọ xát ra lửa, vui vẻ cãi nhau ầm ĩ, nói chuyện yêu đương 3 năm trời thì cũng sắp lao vào mộ phần hôn nhân.
Đôi khi duyên phận lại kỳ diệu như thế. Vốn là hai người không liên quan, chỉ cần có duyên, thế nào cũng có thể cùng nhau đi đến cuối con đường. Vốn là hai người yêu nhau đến chết đi sống lại, nếu vô duyên, cuối cùng cũng không thể kề vai sát cánh.
Nghĩ đến năm đó, vì tôi đoán mò lung tung nên Tống Tuấn Khi theo đuổi tình yêu vấp phải muôn vàn khó khăn, tôi cũng thấy đuối lý, vội vã cười tít giảng hòa: “Được rồi anh rể à, là lỗi của em hết! Chuyện bé bỏ qua đi, anh kê đơn cho em đi mà? Dạ dày em đau cả đêm khổ sở lắm rồi”
Anh ta thấy tôi như thế thì thở dài thườn thượt, cúi đầu viết một đống chữ lên đơn thuốc, đưa tôi: “Cách dùng, liều lượng ghi rõ ràng rồi đấy, nhớ uống đúng giờ. Cà phê, trà đặc, thức ăn có tính kích ứng đều phải kiêng, không thì sau này tự chịu!”
Tôi nghe lời tuyệt đối, vừa định đứng dậy đi thì anh ta lại gọi tôi lại, có vẻ trù trừ: “Hạ Tiểu Bạch, có chuyện Dao Dao không muốn anh nói với em nhưng anh cảm thấy…em cần biết…”
Tôi mỉm cười nhìn anh ta, tỏ vẻ hiếu kỳ.
“Mộ Dung Tĩnh Huyền đang ở thành phố của chúng ta, em có biết không?”
Tôi cười: “Tống chủ nhiệm, anh cảm thấy giờ em có sức để ý mấy chuyện này à?”
Tay quay bút, Tống Tuấn Khi chăm chú nhìn tôi, nói: “Lần mổ này của bố em là do Dr. Steven từ Anh sang thực hiện. Ông ấy là chuyên gia nghiên cứu ung thư, làm việc ở bệnh viện Marsden ở London, là người nổi tiếng trong ngành. Trên danh nghĩa, tuy là do Thượng Quan phu nhân mời người đến phụ trách phẫu thuật, nhưng thực sự là do ai lo liệu, hẳn em cũng đoán ra chứ?”
Sau khi ra khỏi phòng khám của Tống Tuấn Khi, tôi ghé qua hiệu thuốc mua thuốc, sau đó lấy nước sôi, ngồi ghế trên hành lang, đợi nước nguội bớt thì uống thuốc.
Ngồi một lúc lâu, thấy dạ dày đỡ hơn, tôi mới cầm đồ mua ở siêu thị vào phòng bệnh.
Đến cửa phòng bệnh, tôi thấy thư ký của Thượng Quan phu nhân đang đứng ngoài; hỏi thử thì mới biết Thượng Quan phu nhân đưa cháu gái đi tiêm phòng, tiện thể thăm bố tôi.
Tôi cũng biết mặc dù bố đã giúp Thượng Quan phu nhân giám định cổ vật mấy lần, có giao tình với bà, nhưng cũng không đến mức để bà phải quan tâm đến bệnh tình như thế. Vốn chú Trình chỉ nhờ bà tìm chuyên gia ung thư trong nước đến chẩn đoán cẩn thận, không ngờ bà lại nhờ được chuyên gia ung thư Dr. Steven đến phụ trách ca phẫu thuật này.
Nghĩ đến lời nói ám chỉ của Tống Tuấn Khi, tôi cảm thấy hơi khổ sở… Nếu mọi thứ là anh làm cho em, vì sao anh không đến gặp em?
Tôi gõ cửa phòng bệnh, lễ phép chào hỏi. Thượng Quan phu nhân cười dịu dàng với tôi, quay sang bảo bố mẹ: “Thầy giáo Hạ, hai vợ chồng có con gái ngoan thế này thật là có phúc”
Bố tôi cười cười, không nói gì.
Mẹ tôi lại nói: “Con gái tốt mấy thì đến lúc lập gia đình cũng thành con nhà khác. Sao bằng được phu nhân, sinh con trai, lớn lên thì có con dâu xinh đẹp và cháu gái ngoan ngoãn. Đó mới là có phúc”
“Đừng nói thế! Tôi vốn mong con gái lắm nhưng bởi vì thân phận của Nghiêu Trì mà không thể sinh hai đứa. May mà vợ con trai tôi sinh được Nhất Nhất, coi như hoàn thành mong ước có con gái của tôi đấy”. Thượng Quan phu nhân yêu chiều xoa đầu cháu gái, dịu dàng nói: “Nhất Nhất, chào cô đi”
Cô bé trong lòng bà khoảng 3 tuổi, đầu đeo bờm hoa, mặc chiếc váy liền áo rất đẹp, đôi mắt to chớp chớp, trông như một cô công chúa vừa đáng yêu lại vừa cao quý.
Tôi cười với con bé, cố gắng tỏ ra dễ gần thoải mái.
Thượng Quan Nhất Nhất – cháu ruột đời năm họ Thượng Quan – nghiêng đầu nhìn tôi một hồi, bỗng dưng cất giọng non nớt: “Cô ơi, cháu từng thấy cô”
Tôi ngạc nhiên, hỏi theo phản xạ: “Cháu thấy cô ở đâu?”
Con bé cắn môi suy nghĩ, hai mắt lóe lên: “À, cháu thấy cô trong ảnh”
“Ô? Ảnh nào mà có cô thế?”
Nếu biết trước câu trả lời của Thượng Quan Nhất Nhất sẽ làm mọi người đờ ra, tôi chắc chắn sẽ không từng bước từng bước gợi câu trả lời của con bé…
“Ảnh trong ví của chú Mộ Dung ạ” – cô bé trả lời rõ ràng – “Cô ơi, cô là bạn của chú Mộ Dung ạ?”
Cô bé vừa dứt lời: tôi im lặng, bố tôi im lặng, mẹ tôi im lặng, Thượng Quan phu nhân cũng im lặng theo.
Không khí trong phòng như đọng lại, thở thôi cũng khó khăn.
“Nhất Nhất, vì sao tên cháu lại là Thượng Quan Nhất Nhất thế?” – tôi vụng về đổi đề tài
May mà Thượng Quan Nhất Nhất cũng hứng thú với đề tài này; chớp chớp mắt, cô bé tỏ ra nghiêm túc: “Bố cháu bảo rằng một đời một kiếp này bố cháu chỉ yêu một mình mẹ cháu, cháu là kết tinh tình yêu 1vs1 của hai người, vì thế tên cháu là Thượng Quan Nhất Nhất” *ta bó tay ông bố này*
Mặc dù câu trả lời này..à…rất lãng mạn, nhưng lại nghĩ lời này là lời từ bố của con bé, người luôn cao ngạo khép kín ít lời kia, tôi chợt thấy rùng mình.
Chẳng nhẽ Thượng Quan tiên sinh tốt nghiệp Cambridge mà lại không biết Nhất với Nhất rất…NHỊ sao? *haha, chửi là ngu ngốc đó*
—
Sau khi Thượng Quan phu nhân đưa cháu về, bố mẹ tôi nhìn nhau, mẹ tôi ấp úng nói: “Tiểu Bạch, con cũng 26 rồi, nên xem xét chuyện kết hôn đi. Con nói bố mẹ nghe một chút xem ý con thế nào?”
Tôi cúi đầu lấy đồ vừa mua trong túi ra, nói: “Dù sao con và Trình Quân cũng không được đâu”
“Con và Trình Quân không có loại duyên phận ấy thì bố mẹ cũng không bắt buộc…” – Dường như bà cũng cố gắng tiếp nhận sự thật này, thở dài, hỏi tôi – “Vậy…người kia…con trai nhà Mộ Dung ấy? Hai đứa…còn liên lạc không?”
Tôi dừng việc đang làm, chớp mắt nhìn nắp lọ mật ong một lúc, cầm phích nước bên cạnh, mỉm cười quay đi: “Con đi lấy nước sôi”
Không đợi hai người trả lời, tôi vội vã chạy trốn.
Đứng ngoài cửa phòng, tôi cầm phích nước dựa lên tường, cũng chưa nghĩ ra vì sao mình phải bỏ chạy.
Có tiếng bố mẹ trong phòng…
“Lão Hạ, ông nhìn xem, xem con gái mình thành gì rồi! Vừa nhắc tới thằng nhóc kia là mất hồn mất vía, thế mà là từ bỏ rồi à?”
“…” – bố tôi chỉ thở dài
“Ông nói xem, chúng ta làm bố làm mẹ lại ép con gái thành thế này là sao? Cứ luôn mồm nói là tốt cho nó, nhưng bốn năm qua, ông xem nó sống đúng tuổi 20 không? Lúc trước tôi đến dọn đồ cho nó ở Australia để về nghỉ lễ, tôi không thấy bộ quần áo mới nào, đồ mua đông cũng là đồ tôi gửi Trình Quân mang sang. Giờ nó đang tuổi thích làm đẹp chứ…” – mẹ nghẹn ngào nói – “tôi còn kiểm tra tài khoản của nó. Mấy năm nay ông gửi tiền cho nó, ngoài việc nộp học phí, hầu như nó không tiêu đồng nào… Nó không nói thì tôi và ông cũng biết rõ nó ở Australia không chịu về là vì nó còn oán chúng ta”
“Bà tưởng tôi nhìn con bé thế không đau lòng à? Tôi cũng đã suýt chết một lần, bây giờ cũng bước một chân vào quan tài rồi, còn gì không nhận ra được?” – thở dài, thở dài lại thở dài – “lúc lên bàn mổ, tôi đã nghĩ rằng đừng nói đến chuyện Tiểu Bạch tìm nhà Mộ Dung giàu có xa hoa, nó muốn gả cho ăn mày tôi cũng đồng ý! Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta nghĩ ngợi lo lắng có ích gì…”
“…”
Tôi đưa tay lau nước mắt. Vừa định đi lấy nước sôi thì quay ra đã thấy Trình Quân cầm hộp giữ ấm phía trước, đang nhìn tôi.
“Tiểu Bạch, em có biết em cứ thế làm người ta rất lo lắng không?” – trên đường đến phòng nước, Trình Quân nói
“Cảm ơn anh, Trình Quân” – tôi ngẩng đầu cười – “Anh yên tâm, em không sao”
“Em lúc nào cũng nói không sao không sao, nhưng trông em thì rất có sao” – Anh nhăn nhó nhìn tôi, giọng bức xúc chưa từng thấy – “Bốn năm, nếu em không quên được, còn yêu cậu ta, em đi tìm cậu ta đi. Em định làm gì? Em cứ trốn tránh như thế chỉ làm cô chú áy náy, làm người quan tâm đến em lo lắng. Em biết không?”
“Em biết… Em thế này sẽ làm bố mẹ áy náy, em thế này sẽ làm anh, Dao Dao, An Thần và những người quan tâm đến em lo lắng…” – tôi ngước nhìn anh – “Nhưng Trình Quân ạ, em không dám đi tìm anh ấy…”
“Sao lại không dám?”
“Bởi vì…” – tôi dừng bước, quay người nhìn hành lang vắng vẻ, nói từng từ một – “Em sợ khi quay lại nhìn, anh ấy không còn ở đó đợi em…”
Lời tác giả: *đoạn này nhộn nên cho vào* Thật ra tôi không biết nên đặt tên chương là gì, vì thế mượn tên thiên kim nhà Thượng Quan, cũng là bốn từ.
Lúc đang viết chương này, tôi lỡ tay hắt cà phê lên bàn phím, không kịp tắt máy, thế là màn hình máy tính đen xì. Máy tính đã đem đến chỗ sửa mấy ngày nay, tôi sống không bằng chết. Cứ lo là phần cứng bị làm sao, may không vấn đề gì. Dù tốn không ít tiền nhưng ít ra cũng sửa được rồi, mọi thứ vẫn còn. Nhiều bản thảo tư liệu như thế, mất đi tôi chết luôn được đó!!!