※※※
Ban đêm tại đây im lặng trống vắng, tiếng gầm rú của động cơ khi anh tắt xe, cứ đột ngột như vậy.
Tôi khoác áo khoác từ trên giường đi xuống, đứng ở trước cửa sổ, khẽ vén một góc rèm cửa, khoảng cách bóng đêm cùng tầng năm, hoảng loạn nhìn chiếc xe dừng ở dưới lầu.
Tôi nhìn anh mở cửa xuống xe, nhìn anh ngẩng đầu hướng về cánh cửa sổ chỗ tôi, nhìn anh nghiêng người cúi đầu tựa vào cửa xe châm thuốc, nhìn anh vừa lấy tay xoa xoa thái dương vừa nhả khói, nhìn anh từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra từng bước từng bước ấn số bàn phím……
Di động trong tay không tiếng động chớp tắt.
Tôi nhìn anh đem di động để đến bên tai, trong lòng giật giật, ấn nút trò chuyện——
Ống nghe bên kia im lặng một lúc lâu, mới truyền đến giọng nói mang theo mệt mỏi của anh: “Tiểu Bạch……”
Một tiếng gọi quyến luyến như vậy, đem nước mắt trong hốc mắt tôi trong nháy mắt bức ra.
“…… Tiểu Bạch, em nói cho anh biết…… em nói cho anh biết, rốt cuộc anh phải đối xử với em như thế nào…… em mới vừa lòng……”
Giọng anh nói chuyện thật chậm, trong thanh âm vẫn lộ ra một chút dịu dàng. Anh như vậy, hẳn là vì say rượu.
“…… Tam Mộc nói, là anh không đủ rộng lượng, là anh lòng dạ hẹp hòi, là anh không đủ đàn ông, tất cả đều là anh sai……” Nặng nề cười nhạo một tiếng, anh có chút vô lại nói: “Anh không rộng rãi, lòng dạ anh hẹp hòi, anh không phải đàn ông…… Anh mới đã thấy tên Trình Quân mặt trắng nhỏ kia không vừa mắt……”
Tôi nắm chặt điện thoại không nói.
Anh bên kia cũng rơi vào im lặng.
Phút chốc, giọng nói của anh đột nhiên chuyển biến, có chút giận dữ trách cứ rồi lại vô cùng dịu dàng hỏi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, cho dù tất cả đều là anh sai, em cũng sẽ không thể ầm ĩ với anh sao? Em cũng sẽ không thể ủy khuất một chút sao, ầm ĩ một chút sao?”
“……”
“Em có biết, em có biết cho dù em phạm vào lỗi trời, chỉ cần nói một câu mềm mỏng, anh đều có thể bỏ qua chuyện cũ……” Cười chua chát, anh giống như nói một mình mà năn nỉ, “Anh, chỉ là anh quan tâm em như vậy…… Hạ Tiểu Bạch, chỉ là anh yêu em như vậy…… em thật sự là không hiểu, hay giả vờ không hiểu?”
Tôi đưa điện thoại di động để sát vào tai, lấy tay che miệng, thân thể dọc theo cửa sổ từ từ trượt xuống——
Trong tai nghe truyền đến tiếng gió rít gào, cùng tiếng nhận sai yếu đuối của anh: “Tiểu Bạch, lần này là anh sai rồi…… Anh không rộng lượng, lòng dạ anh hẹp hòi, anh không phải đàn ông…… Anh thừa nhận, sai đều là anh…… Chúng ta không giận dỗi nữa, được không?”
“……”
Cầm lấy điện thoại di động từ bên tai, tôi dựa vào vách tường lạnh như băng ngồi dưới đất, nhìn mặt đất kinh ngạc mà ngẩn người.
“Anh thừa nhận, sai đều là anh…… Chúng ta không giận dỗi nữa, được không?”
Đúng.
Sai đều là anh.
Mộ Nghịch Hắc, tất cả đau khổ hôm nay của em, đều là một tay anh tạo thành!
Trên thế giới này có nhiều người như vậy, vì sao, vì sao anh cố tình phải yêu em?
Em vốn cũng là công chúa, bởi vì anh, mới bị người ta coi là nghèo hèn.
※※※
Ngày 30 tháng 9. Buổi sáng mười giờ.
Lúc nhận được điện thoại của Tang Tử Du, tôi đang thu thập hành lý lần nghỉ dài mùng 1 tháng 10 này.
Vội vàng chạy xuống tầng, vừa ra khỏi ký túc xá, chỉ thấy cô ấy dựa vào trước chiếc JEEP màu đỏ của cô ấy vẫy vẫy tôi: “Tiểu Bạch! I’m here!”
Hai người đi vào quán trà sữa trong trường học, sau khi ngồi xuống, cô ấy cười hì hì nhìn tôi nói: “Gần đây Sơ Kiến, Nhị Mộc cùng Thập Tứ đều bận đến không thấy bóng người, cũng không có ai theo nói chuyện với mình. Mình rảnh rỗi đến hoảng sợ, đi nhìn cậu.”
Tôi cười cười: “May mà cậu tới sớm, bằng không hôm nay tay trắng đến đây một chuyến!”
“Hả? Cậu phải đi ra ngoài sao?”
“Đúng, hôm nay mình về nhà.”
“A! Cậu về nhà sao không nói với mình một tiếng?” Cô ấy một chưởng vỗ ở trên bàn, “Đúng lúc kỳ nghỉ dài này mình cũng muốn trở về. Nhưng mà sáng mai còn có chút chuyện cần xử lý, ngày mùng 2 mới có thể đi. Nếu không, cậu đợi hai ngày nữa, chúng mình cùng đi?”
“Không được, buổi chiều Trình Quân tới đón mình. Mình đi xe anh ấy, càng thuận lợi hơn.”
“A, như vậy a……” Sau khi cô ấy có chút thất vọng lên tiếng, chần chờ một chút, hỏi tôi: “Tiểu Bạch, có phải cậu gần đây cáu gắt với Thập Tứ hay không?”
Sớm đoán được hôm nay cô ấy vì chuyện này mới tìm tôi, tôi cũng không che dấu, mơ hồ đáp: “Ừ……Chúng mình lúc này, có chút vấn đề nhỏ.”
“Không phải cậu vì Thập Tứ gần đây bận quá, không có thời gian với cậu, mới cáu kỉnh một chút với anh ấy?”
“Không phải……” Tôi lắc đầu, “Chuyện lần này không trách anh ấy, là mình đối với bản thân không tin tưởng.”
“Thập Tứ, anh ấy không cho cậu cảm giác an toàn sao?”
Vấn đề này của cô ấy, tôi không trả lời. Cân nhắc một chút, tôi hỏi cô ấy: “Tử Du, cậu có biết từ trước tới nay tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của mình là gì không?”
Cô ấy lắc lắc đầu.
Nhếch khóe môi lên, ngạo mạn từ từ nói: “Mình hy vọng một nửa sau này của mình, có thể để cho mình ngửa mặt nhìn lên, nhưng lại có thể chạm vào.”
Cô ấy nhíu mày, trong ánh mắt chứa một dạng nghi hoặc: “Thập Tứ không phải người như vậy sao?”
“Không, anh ấy không phải……” Giọng nói tôi hững hờ phủ nhận, chớp mắt nhìn vào con ngươi trong vắt tràn đầy nước của cô ấy, “Người vĩ đại như Mộ Nghịch Hắc, chỉ có thể khiến cho mình nhìn lên, không có cách nào để cho mình chạm đến. Lấy gia thế cùng tài hoa của anh ấy, nên tìm một cô gái đứng cùng một độ cao với anha ấy. Ví dụ như, cậu và Sơ Kiến ấy……”
“Tiểu Bạch, sao cậu có thể nghĩ như vậy?” Mi tâm Tử Du nhăn lại một đường sâu, có chút lo lắng nói: “Người xưa có nói rằng: ‘Ngựa tốt thường chở đàn ông ngu si, Phụ nữ khéo léo thường bầu bạn cùng chồng vụng về ngốc nghếch’. Hai người cùng một chỗ, yêu nhau mới là là điều quan trọng nhất, điều kiện, gia thế, tài hoa, xứng đôi hay không xứng đôi, đều là mây trôi chân trời!”
Nghe cô ấy nói như vậy, khóe miệng tôi tràn ra ý cười.
“Tiểu Bạch, cậu phải tin Thập Tứ. Bất kể phía trước có bao nhiêu trở ngại, chỉ cần cậu kiên định quyết tâm cùng một chỗ với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ ở phía trước che chở cậu, ngăn cản gió mưa cho tình yêu của hai người, không để cho cậu chịu một chút ủy khuất nào. Ban đầu, con đường có thể sẽ gập ghềnh một chút. Nhưng chỉ cần qua một đoạn đường nhỏ bùn lầy kia, hai người có thể ở ở trên con đường thênh thang tha hồ rong ruổi. Cậu phải tin tưởng đối với anh ấy, cũng phải tin tưởng đối với chính mình. Ngàn vạn lần không được dễ dàng nói vứt bỏ, biết không?”
“Ừ……”
Tử Du lại cùng tôi nói rất nhiều. Tôi chỉ mỉm cười nghe, không phản bác, cũng không gật đầu đồng ý.
Cuối cùng, cô ấy đành chịu buông tay: “Tiểu Bạch, cậu đừng cứ mỉm cười nhìn mình như vậy? Cuối cùng cậu nghĩ như thế nào, cho mình biết nha?”
Đem ánh mắ từ hình vẽ phim hoạt hình trên cốc trà sữa dời đi, tôi nhìn cô ấy cười lặng lẽ, nhàn nhạt nói: “Tử Du, chuyện tình cảm, trong lòng ai cũng không thể chính xác. Mình cùng Mộ Nghịch Hắc chỉ có thể đi từng bước xem từng bước, thuận theo tự nhiên đi!”
Cô ấy buông bờ vai xuống, chán nản nói: “Tiểu Bạch, phản ứng của cậu như vậy, làm cho mình cảm thấy rất thất bại a a a! Vừa rồi mình nói những lời này, cậu hoàn toàn một câu cũng không cho vào trong lỗ tai mà!”
“Nào có? Lời nói của ngài, tôi đều ghi tạc vào trong lòng mà! Cô giáo Tang!”
Khi tiễn Tử Du rời đi, cô ấy còn đứng ở bên cạnh xe, nhìn vẻ mặt của tôi còn thật sự nói: “Tiểu Bạch, gần đây trong nhà Thập Tứ xảy ra chút chuyện, thật sự là không quan tâm được tới cậu. Cậu phải thông cảm anh ấy, biết không?”
“Ừ!”
“Đừng chỉ ngoài miệng đồng ý, mình muốn nhìn thấy hành động thực tế cơ!” Cô ấy vỗ vỗ vai của tôi, lại nói: “Đi đi, gọi điện thoại cho anh ấy hoặc nhắn một cái tin, thật ra tên kia rất dễ lừa……”
Tôi nghe theo mà gật đầu: “Được.”
※※※
Giữa trưa, Trình Quân đến trường học đón tôi.
Xe chạy ra nội thành, sau khi trên đường cao tốc, tôi ôm gối dựa, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, cầm di động, một chữ một chữ gửi vào tin nhắn: Mộ Nghịch Hắc, chúng ta chia tay đi.
Sau khi chọn người gửi thư “Hắc Oa”, tôi do dự một lúc lâu, mới ấn nút “Gửi đi”.
Nhìn di động hiện lên dòng “Tin nhắn gửi đi thành công”, mỉm cười, tôi đưa tay nhấn nút tắt máy.
Trình Quân nghe được tiếng tắt máy, giương mắt từ sau kính chiếu hậu nhìn tôi, lưỡng lự hỏi:“Tiểu Bạch, em cùng Mộ Nghịch Hắc cãi nhau?”
Tôi gật đầu: “Đúng!”
“Bởi vì chuyện gì?”
Tôi khẽ liếc mắt, nhìn vào đôi mắt sâu đẹp của anh ta trong kính, từ từ nói: “Em muốn cùng anh ấy chia tay.”
Trong mắt anh ta nhanh chóng có cái gì đó hiện lên, hình như là sửng sốt lại là ngạc nhiên mừng rỡ.
Mím môi im lặng một lúc lâu, anh ta hỏi tôi: “Vì cái gì phải cùng anh ta chia tay?”
“Bởi vì……” Tôi chăm chú nhìn vào mắt anh ta, nhếch khóe môi lên, từng chữ leng keng mà nói: “Em yêu thương anh ấy. Trình Quân, em yêu Mộ Nghịch Hắc.”
Anh ta ngây ngốc.
Khóe môi mỉm cười thật sâu, tôi còn nói: “Trình Quân, giúp đỡ em đi? Giúp em rời khỏi anh ấy?”
Trong nháy mắt thanh âm rơi rớt, tôi từ trong mắt anh ta thấy được không còn có hy vọng——
Sâu sắc thấu xương như vậy, dường như đột nhiên hiểu được mình sẽ không lại có cơ hội và hy vọng, tôi đã từng có, cho nên tôi nhìn thấy được.
Trình Quân, khi em cầu xin anh giúp em rời khỏi anh ấy, chúng ta đều hiểu được: Chúng ta trong lúc đó không thể lại nữa rồi.
※※※
Khi về đến nhà, cha đang ở trong phòng bếp bận rộn. Trên bàn bầy mấy món ăn, đều là đồ ăn bình thường tôi thích nhất.
Sau khi mẹ giúp tôi đem hành lý để vào trong phòng, cẩn thận quan sát tôi một lúc, cau mày hỏi tôi: “Tiểu Bạch, con gần đây có phải gầy đi hay không? Sao sắc mặt kém như vậy?”
Tôi sờ sờ cằm, vui cười đáp: “Không được ăn cơm trong nhà, con có thể không gầy sao? Mẹ cũng biết, đồ ăn căn tin trường học không có chút dinh dưỡng mà!”
Ánh mắt bà lộ ra vẻ đau lòng: “Tiểu Bạch, mấy ngày nay, cha con một mực vội vàng chuyện muốn cho con ra nước ngoài du học. Mỗi khi nhìn thấy tài liệu này, mẹ lại nghĩ: Con từ nhỏ chưa từng chịu qua khổ sở, nay lại một người ra nước ngoài, chuyện gì cũng phải tự chú ý mình, chắc chắn đối phó không xong. Suy nghĩ như vậy, mẹ không nỡ!” Thở dài một hơi, “Cha con đúng là, nuôi được một đứa con gái như vậy, không giữ lại ở bên người, sao ông ấy lại muốn đưa con ra nước ngoài! Ông già sính ngoại kia!”
Tôi cười ôm lấy cánh tay bà, làm nũng nói: “Mẹ, mẹ không nỡ như vậy, dứt khoát đi theo con đi, đi học cùng với con cũng được?”
“Khó mà làm được! Để lại cha con một người ở nhà, không biết ông ấy chà đạp mình thành cái dạng gì nữa!”
Tôi chu miệng tỏ vẻ kháng nghị: “Hừ! Mẹ xem đi, mẹ chính là yêu cha nhiều hơn so với con!”
Bà sờ sờ tóc của tôi, cười: “Con gái ngốc, về sau con có người yêu, con yêu nó cũng nhiều hơn so với cha mẹ!”
“Sẽ không!” Ánh mắt tôi sáng rõ nhìn bà, giọng nói còn thật nghiêm túc nói: “Mẹ, trên đời này con yêu nhất chính là mẹ và cha, toàn bộ người khác phải lánh sang một bên. Mặc kệ là quá khứ, hiện tại hay là tương lai, không có bất kỳ ai có thể thay thế được địa vị hai người trong lòng con……”
Bao gồm ——
Mộ Nghịch Hắc.
Sau khi ăn xong, mẹ ở trong phòng bếp rửa rửa chén bát. Tôi mở cửa phòng sách bưng trà nhân sâm Ô Long, cười sáng láng với đồng chí Hạ Hải Xuyên ngồi trước máy tính viết báo cáo nghiên cứu, nói: “Phụ thân đại nhân, nữ nhi đến dâng trà!”
Ông ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong mắt ẩn ẩn ý cười, giọng nói cũng chững chạc đàng hoàng: “Không có việc sum xoe nịnh nọt, không phải kẻ gian trá tức là trộm cắp! Nha đầu con có ý đồ gì?”
Tôi cười hắc hắc, bưng chén trà đi qua, cười nịnh nói: “Cha, con mấy ngày trước đây khi cùng bạn cùng phòng dạo cửa hàng, nhìn trúng một đôi giày rất đẹp nha……”
Ông nhíu mày: “A?”
Đem chén trà đưa tới trước mặt ông, tôi tiếp tục cười nịnh: “Chiếc giày kia là làm từ da dê, chất liệu rất tốt, kiểu dáng cũng đủ loại. Sau này ngày tháng mười lạnh, đúng lúc có thể đi. Con vốn đã muốn phối hợp với quần áo kiểu gì……” Cúi đầu gảy gảy ngón tay, “Nhưng mà giá mắc một chút……Mẹ nhất định không đồng ý cho con mua……”
“Giày kia giá bao nhiêu?”
“Giá gốc 868, con lấy thẻ hội viên của bạn học có thể giảm giá!”
Ông đưa trà lên nhẹ nhấp một ngụm, vẻ mặt thản nhiên nói: “Ừ, trà này pha không đậm không nhạt, nước ấm cũng vừa phải, xem ra con lần này mất chút tâm tư.”
Tôi chớp mắt nhìn ông.
Buông cái chén, ông giương mắt nhìn tôi, ý cười trong suốt hỏi: “Tháng mười cuộc thi Nhã Tư có tin chắc qua 7 điểm không?”
Tôi gật đầu liên tục: “Có!”
“Ừ.” Vừa lòng mà gật gật đầu, ông tắt bài văn trên màn hình máy tính, nhìn lướt qua mạng lưới ngân hàng, sau khi ở trước mặt tôi ký lên chi phiếu, quay đầu cười với tôi: “Phí sinh hoạt tháng mười cùng tiền mua giày đều đã gửi cho con. Đừng để cho mẹ con biết, nếu không bà ấy lại nói cha nuông chiều dạy hư con!”
“Không thành vấn đề!” Tôi gật gật đầu, cười ôm lấy cổ ông, sau khi hôn một cái trên mặt ông, làm nũng nói: “Cha, vẫn là cha hiểu rõ con gái nhất!”
Ông cười “Ha ha”, nâng tay vỗ vỗ cánh tay tôi ôm ông, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lớn như vậy còn làm nũng, thật là không biết xấu hổ!”
Trong hơi thở, tất cả đều là hơi thở nồng đậm trên người cha.
Ở trong lòng tôi có một góc nào đó đau một chút.
Để cằm trên vai mộc mạc của cha, giọng nói tôi nhẹ nhàng mà gọi ông: “Cha.”
Ông cười trả lời: “Ừ?”
Ôm thật chặt cánh tay ông, tôi khẽ nói thầm: “Trên thế giới này người đàn ông con yêu nhất là cha…… Cha, con yêu cha.”
Ông im lặng, nắm lấy tay của tôi, giống như than thở giống như lẩm nhẩm nói một câu: “Con gái ngốc……”
Trong giọng nói kia, vương vấn một giọng nói khàn khàn nhè nhẹ.
Hai cái hại cùng lấy ra so sánh, tương tư nhẹ hơn.
Hai tình yêu cùng lấy ra so sánh, tình yêu với cha nặng hơn.
Mộ Nghịch Hắc, nếu anh là em, cũng sẽ lựa chọn phương án giống em……
Hết chương 31