※※※
Mộ Nghịch Hắc đi tới thành phố X ngày thứ tư.
Buổi sáng, anh đi thăm hỏi bậc trưởng bối, giữa trưa thì bị giữ lại trong nhà ăn cơm trưa. Đến bốn giờ chiều, mới gọi điện thoại cho tôi.
Bởi vì anh còn một số việc khác phải xử lý, ngày mai trở về trước. Buổi tối chúng tôi liền hẹn Tiếu Dao Dao cùng Lục An Thần đi ra ăn ở quán Bữa tối cuối cùng – Jêsu và 12 môn đồ.
Trong tiệc, Dao Dao nói: “Tiểu Bạch, em cũng không phải sắp khai giảng sao? Lần này dứt khoát phải cùng em rể chị trở về trường!”
Tôi méo miệng: “Không được! Nếu trở về lúc này, thì kí túc xá còn chưa mở cửa. Em ngủ ở đâu?”
Lục An Thần cợt nhả nói tiếp: “Vậy em liền ở cùng cậu em Mộ của anh! Anh trai tín nhiệm nhân phẩm của hắn!”
Mộ Nghịch Hắc nâng chén trà nhìn tôi, trong con ngươi chớp chớp làn sóng, ánh mắt rõ ràng!
Tôi liếc liếc mắt nhìn anh một cái, lắc lắc đầu, khoát tay nói: “Anh An Thần, anh nói đi đâu vậy? Em làm sao có thể không tín nhiệm Mộ Nghịch Hắc chứ? Em là không tín nhiệm chính mình! Em bây giờ chính là phong nhã hào hoa, người trẻ tuổi xanh um tươi tốt + giống như sói như hổ. Một khi không kìm nén được, biết đâu lại phạm tội với anh ấy!” Tôi thở dài tiếp “Không không không, em thật không nỡ đem anh ấy ra ăn sạch sẽ sớm như vậy. Để chờ thêm mấy bữa nữa, vỗ cho béo rồi mới ra tay!”
Nghe vậy thì Mộ Nghịch Hắc liếc mắt nhìn tôi thật sâu một cái, vẻ mặt tương đối sâu xa.
Ngày hôm sau.
Mộ Nghịch Hắc muốn đi xe của bạn quay về thành phố S. Mà người bạn kia, là người đã được Trình Quân nhắc tới lúc trước Tang Tử Du.
Trước đây, cô ấy có thanh danh hiển hách trong trường trung học danh tiếng tỉnh tôi. Tuổi thì tương đương tôi, nhưng lại học hơn ba khóa. Sau khi cô ấy thi đậu lên đại học, tôi mới vào cao trung. Cho nên, cho tới nay mặc dù thường nghe người ta nhắc tới cô ấy, nhưng cũng chưa từng gặp người thật.
Khi tôi cùng Mộ Nghịch Hắc đi ra từ khách sạn thì cô ấy đang cúi đầu tựa vào một chiếc xe JEEP màu đỏ nghịch điện thoại di động. Trên người mặc chiếc quần bò rộng thùng thình cùng màu với áo phông, tóc trên đầu vấn thành búi nhỏ, trên trán cái kính râm màu nâu. Nhìn từ xa thì dáng người cực cao cực gầy. Trên người tản ra một loại khí chất rất riêng biệt——ương bướng mà lại hàm chứa sự tao nhã. Đứng từ xa thì đã thấy ẩn giấu sự ấm áp, trong chân thật mà lại mang theo vài phần thần bí, khiến cho người ta một lúc có chút luyến tiếc dời mắt.
Mộ Nghịch Hắc nắm tay tôi đi tới chỗ cô ấy. Đến khi vẻn vẹn chỉ cách cô ấy có ba thước thì, cô ấy mới phát hiện ra. Ngẩng đầu, cười nhưng không nói gì. Nụ cười đó, rạng rỡ xinh đẹp gần như chói mắt, có thể so sánh với mặt trời gay gắt của tháng chín.
“Mười bốn, anh giỏi nhỉ! Âm thầm đến địa bàn của em ở lại nhiều ngày như vậy mà cũng không biết liên lạc với em. Nếu không phải hôm qua dì Tuệ gọi điện thoại cho em, nói dì ấy nhìn thấy anh, thì em cũng không hề biết anh đã tới! Giữ bí mật công tác thật kín nha!”
Khi cô ấy nói đến đây thì, cúi xuống suy nghĩ quan sát tôi. Trong sóng mắt trong veo kia, tràn đầy sự vui vẻ. Trong giọng nói hàm chứa vài phần nhõng nhẽo ngang ngạnh, nghe thì thấy thân mật nhưng lại không thân mật quá mức, cái “độ” kia đo được vừa đủ.
“Anh đặc biệt đến thăm nhà Tiểu Bạch của nhà anh, đâu còn thời gian thừa cho em hả?” Mộ Nghịch Hắc cười trêu chọc một câu, kéo tôi đến trước mặt, giới thiệu: “Đây là cô bạn nhỏ Hạ Tiểu Bạch của anh. Tiểu Bạch, đây là Tang Tử Du. Bọn anh đều quen gọi cô ấy là ‘Tam mộc’.”
Tôi gật đầu cười yếu ớt: “Xin chào!”
Cô ấy quay sang cười để lộ ra hai chiếc răng khểnh ánh lấp lánh: “Tiểu Bạch, mười bốn của chúng tôi cuối cùng cũng cam lòng dẫn cô tới gặp chúng tôi! Cô không biết, ngày thường khi đám bạn bè chúng tôi nhắc tới cô, tên con trai này đều đề phòng chúng tôi như phòng cọp, làm như chúng tôi sắp ăn thịt cô đến nơi vậy!”
“Anh ấy chê tôi vứt bỏ không cần đó mà!” Tôi nửa trêu nửa liếc mắt nhìn Mộ Nghịch Hắc.
“Đâu nào! Anh ấy sợ mấy người chúng tôi vạch trần gốc gác của anh ấy trước mặt cô đấy! Tên con trai này, bề ngoài ngăn nắp mĩ lệ, bên trong rất mờ ám! Hôm nào tôi với cô bóc trần bản chất của anh ấy cho đến nơi đến chốn!”
Tôi gật đầu: “Được.”
Tang Tử Du cười rạng rỡ một tiếng rồi lại hỏi: “Cô đang học tại đại học S à? Sắp khai giảng phải không? Không bằng, hôm nay đi cùng chúng tôi đi?”
Tôi còn chưa tỏ thái độ thì Mộ Nghịch Hắc liền nói tiếp: “Em không tiếc xe để cho Tiểu Bạch nhà anh ngồi sao? Em chê ít hơn một người, anh còn sợ trên đường sóc khiến cô ấy phát điên đó!”
Tang Tử Du nghe vậy liền nhấc chân làm bộ muốn đạp anh, Mộ Nghịch Hắc né tránh. Cô ấy cười mắng hai câu, ba người liền lên xe.
Cô ấy mở cửa chiếc xe JEEP việt dã đã cải tạo. Sau khi lên xe, tôi cẩn thận đánh giá qua nội thất của xe——kính sau của xe là loại thủy tinh hình cầu, đệm dựa trên chỗ ngồi được làm thủ công theo phong cách dân tộc. Bên trong xe thoang thoảng mùi thơm của cỏ cây bùn đất, cùng với ghế đệm làm từ da khéo léo, tính tế, kiểu dáng thanh lịch... Tất cả đều ngầm để lộ chủ xe có gu thưởng thức không tầm thường.
Hạ mắt kính từ trên trán xuống đeo vào mắt, Tang Tử Du thành thạo khởi động, nhả phanh, vào số, nhấn ga. Sau một tiếng gầm rú thì chiếc xe vững vàng lên đường.
Tôi cùng Mộ Nghịch Hắc ngồi ở ghế sau của xe. Bởi vì rất ít thấy nữ sinh xuấy phát xe cá tính như vậy, tôi không khỏi kêu lên: “Tử Du, chiếc xe này của cô thật tuyệt!”
“Đúng như vậy! Rất đẹp chứ? Mấy ngày trước đó tôi vừa mới thay sàn xe và vành xe, lốp xe. Bay giờ chạy so với trước vững chắc hơn rất nhiều! Lại nói, hai người lại là nhóm khách đầu tiên đi sau khi cải tạo xe!” Cô ấy đắc ý vỗ vỗ vào tay lái, khi nói chuyện thì ánh mắt như là đang giảng cho người yêu của mình, tình cảm yêu quí hoàn toàn bộc lộ ra trong lời nói.
“Em cứ tự mò mẫm thử đi làm lại! Đâu có cô gái nào giống như em không, quá si mê với việc cải tạo xe?” Mộ Nghịch Hắc vỗ vỗ đệm bên dưới lại nói: “Em nâng sàn xe cao lên như vậy, chuẩn bị lái xe đi lên đường núi à?”
Dáng vẻ giọng điệu kia lại như là anh trai dạy dỗ em gái không hiểu chuyện.
“Haiz, anh thực sự lắm lời! Em đâu có cải tạo con đường của anh, anh nói nhiều làm gì?” Tang Tử Du than thở một câu rồi hỏi tôi: “Tiểu Bạch, cô đi đâu vậy?”
“A, cứ đưa tôi về nhà đi!”
Sau khi tôi nói tên khu phố cho cô ấy, Tang Tử Du quen đường cũ liền quẹo xe vào đường Đông Lâm. Lại nhìn vào gương chiếu hậu cười với tôi: “Tiểu Bạch, nghe nói cô ở cùng một chung cư với Trình Quân?”
“Đúng, hai nhà chúng tôi thân nhau mấy đời, tôi và Trình Quân biết nhau từ nhỏ.”
“Trước đây tôi vẫn qua nhà anh ta mấy lần, làm sao lại cũng không gặp được cô? Cha anh ấy là thầy dạy vẽ của tôi.”
Mộ Nghịch Hắc xen mồm vào: “Hai người thế này gọi là vô duyên đối diện bất tương phùng.”
Tôi dùng khuỷu tay huých vào anh trừng mắt nhìn: “Sao hôm nay anh nói thừa nhiều như vậy? Con gái bọn em nói chuyện phiếm, nào có chuyện của anh?”
Anh chau mày, làm ra vẻ vô lại: “Anh nói Hạ Tiểu Bạch,em ở trước mặt anh bàn luận về người đàn ông khác, còn không cho anh chen lời vào nói?”
“Bọn em đâu có bàn luận về người đàn ông khác?” Tôi giả vờ giận “Anh là người như thế nào mà bụng dạ hẹp hòi như vậy? Hay là lại ngầm húp phải dấm chua người khác? Mặc kệ anh!”
Anh nhưng vẫn giữ vẻ mặt hòa nhã, nhưng lại cười cười gượng gạo, đưa tay ra định cầm tay tôi.
Tôi hất ra, anh dứt khoát nắm lại, rồi giữ chặt ở trong tay. Hành động đó, tràn ngập tính trẻ con.
Tang Tử Du kéo kính râm trễ xuống, để lộ ra một đôi con ngươi lóng lánh trong veo, từ sau kính nhìn tôi rồi chớp chớp lông mi đầy giảo hoạt: “Tiểu Bạch, tôi biết Mười bốn đã nhiều năm như vậy mà còn không thấy anh ấy nuông chiều với cô gái nào như vậy! Quả thật giống như Nhị Mộc nói, cô và anh ấy chính ‘Nước muối thử đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn’!”
Tôi cười hỏi ngược lại: “A? Vậy cô nói tôi là nước muối hay là đậu hũ đây?”
“Tự nhiên là đậu hũ rồi! Ngay cả loại phúc hắc khó chịu như Mười bốn đúng là nước muối độc địa, sau khi gặp cô, cũng liền trở thành trắng nõn như đậu hũ!”Tang Tử Du cười cởi mở một tiếng rồi lại hỏi Mộ Nghịch Hắc: “Mười bốn, lời của em anh có đồng ý không?”
Tôi quay đầu lại nhìn Mộ Nghịch Hắc. Anh ấy vênh mặt, bĩu môi nhẹ nhàng châm biếm: “Đương nhiên biết như vậy. Bị Hạ Tiểu Bạch khuất phục, thì Mộ Nghịch Hắc cam lòng thuận theo.”
“Ai da, Mười bốn, hai cái răng nanh không thể phá vở của em đều bị anh làm nhức nhối lên rồi!”
Tiếng cười của Tang Tử Du giống như chuông gió, ngân nga trong xe suốt dọc đường đi.
Mặc dù tôi lại nói có thể cho xuống ở cửa khu phố là được rồi, nhưng Tang Tử Du vẫn cứ lái xe đến dưới sân chung cư chỗ nhà tôi.
Vừa mới xuống xe, thì tôi liền thấy ở bãi cỏ trước mặt có chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ. Trong lòng đang thấp thỏm vừa quay đầu liền nhìn thấy cha tôi cầm một túi văn kiện bằng da từ khu chung cư đi tới.
Tôi mới thầm rên ở trong lòng một tiếng, cha đã thấy tôi. Nhíu mày đi thẳng tới: “Nha đầu con, sao lại chạy ra ngoài?”
Tôi cười hì hì: “Cha, cha về lấy đồ ạ?”
“Phải” Ông nhìn về phía sau tôi, khẽ cười “Hai người này là bạn bè của con sao?”
Tôi xoay người, Mộ Nghịch Hắc cùng Tang Tử Du đều đã xuống xe, đang đứng trước xe nhìn sang bên này.
“Cháu chào chú, cháu là bạn học của Tiểu Bạch, cháu tên là Tang Tử Du. Chúng cháu trước kia là học cùng một trường trung học.” Tang Tử Du mở miệng chào hỏi trước. Chỉ nhẹ nhàng nói qua một câu “bạn học “, liền biến quan hệ của chúng tôi thành thân cận vừa đủ nhưng lại không đến mức quá đột ngột.
Cha tôi cười gật đầu rồi nói “Xin chào.” Khi ánh mắt nhìn về phía Mộ Nghịch Hắc bên cạnh cô ấy thì trong mắt mang theo sự suy nghĩ.
Tôi căng thẳng nhìn sang bên đó.
Mộ Nghịch Hắc trái lại vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên đón nhận ánh mắt của cha tôi mà gật đầu mỉm cười: “Chào chú, cháu là Mộ Nghịch Hắc.” Dừng một lúc anh lại bổ sung một câu: “Cháu là bạn của Tiểu Bạch.”
Cha tôi quay sang mỉm cười, tiếp đón hai người nói: “Các cháu vào trong ngồi chơi đi? Chú còn có chút việc, phải đi ra ngoài một lúc. Đến trưa, ở lại cùng nhau ăn bữa cơm đi?”
Tang Tử Du hào phóng từ chối: “Không được đâu chú, chúng cháu chỉ là thuận đường đưa Tiểu Bạch trở về! Sau đó còn phải đi!”
Cha tôi cũng không nói thêm gì nữa, sau khi cùng bọn họ hàn huyên vài câu, liền lái xe rời đi.
Tôi nhìn theo xe của cha càng lúc càng xa, rồi mới thở phào một hơi, Tang Tử Du đứng bên cạnh đột nhiên hỏi tôi: “Tiểu Bạch, cha của cô có phải là chủ nhiệm khoa của khoa lịch sử sau công nguyên hay không?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy! Cô biết cha tôi?”
Cô ấy cười: “Vừa khéo! Trước kia dì Tuệ mời chú ấy đến nhà để xem xét một bức cổ họa, vừa vặn tôi ở đó. Có điều đó là chuyện cũng đã lâu rồi, cũng không biết chú có còn nhớ rõ không.”
Trong lòng tôi cũng không quá để ý việc này nên chỉ nói: “Nhớ kỹ cũng không quan hệ. Cha tôi đối với chuyện kết giao của tôi luôn luôn không hỏi đến.”
“Vậy là tốt rồi!” Cô ấy lên tiếng, lại hỏi: “Liệu chú còn chưa biết quan hệ của cô với Mười bốn, đúng không?”
“Đúng, tôi còn chưa nói cho cha biết.”
“Vừa rồi nhìn phản ứng đó là tôi biết ngay!”
Tôi cười cười, nhìn về phía Mộ Nghịch Hắc.
Giờ phút này, anh ấy đang nhã nhặn đứng ở chỗ nghe chúng tôi nói chuyện, trên mặt hoàn toàn thờ ơ hững hờ, thật đúng là một người dù đối mặt áp lực nặng nề mà vẫn không thay đổi sắc mặt!
Tiến lên đụng vào anh một cái rồi tôi cười trêu chọc: “Chàng trai, vừa rồi anh rất bình tĩnh! Lúc nói chuyện hoàn toàn không hề lắp bắp chút nào!”
Anh nhún vai, nói nửa đùa nửa thật: “Nào có! Anh mới gặp gỡ cha vợ, trong lòng thấp thỏm bất an, nhịp tim bây giờ còn đang đập loạn đây!”
※※※
Buổi tối, tôi đang ngồi trước máy tính, lang thang trong diễn đàn lý xem bài post thì cha ở bên ngoài gõ cửa: “Tiểu Bạch, ra đây. Cha có việc hỏi con!”
Tôi theo cha đến phòng khách, ngồi vào trên ghế sa lon, cầm lấy một quả cam vừa bóc vỏ vừa hỏi: “Cha có chuyện gì muốn hỏi?”
Ông do dự một hồi rồi mới cau mày mở miệng: “Bạn học Tang Tử Du của con, có phải trước kia học vẽ với chú Trình không?”
Tôi gật đầu, nói dối mặt không biến đổi: “Đúng vậy, chính là thông qua Trình Quân mà con biết cô ấy. Cha làm sao biết?”
“Trước đây cha gặp qua một lần ở chỗ Tô Tuệ. Bởi vì cô gái này rất đặc biệt, liền nhớ được.” Ông cười cười, còn nói thêm: “Hôm nay gặp mặt cô ấy là cha liền nhận ra ngay.”
“Bạn học Tam Mộc trước kia ở trường trung học chúng con rất có danh tiếng! Là người đầu tiên mới có 16 tuổi đã được cử đi học ở đại học Q, nghe nói chỉ số thông minh cao gần 200 đó!” Tôi cố ý dùng giọng điệu khoe khoang nói lời này, cố gắng tỏ ra cho cha thấy quan hệ của chúng tôi rất thân mật.
Cha tôi cười cười, lại hỏi: “Còn anh chàng kia, tên gọi Mộ Ní Hắc gì đó là bạn trai cô ấy sao?”
Tôi sửng sốt một phen rồi mới cười cười cải chính: “Cái gì ‘Mộ Ní Hắc’ a? Anh ấy tên là ‘Mộ Nghịch Hắc’! Nghịch trong Phản nghịch!”
“A, thì ra là ‘Nghịch’.” Cuối cùng cha lại chợt hỏi “Đấy là bạn trai của bạn học sao?”
Tôi cắn cắn môi dưới mà đáp, lập lờ thế nào cũng được: “Không phải, bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè rất tốt mà thôi...”
Cha tôi gật đầu hơi suy nghĩ rồi tự nói một mình: “Nhưng thật ra cũng là anh chàng không tệ. Ánh mắt sức bén mà vô hại, người lại nghiêm chỉnh điềm tĩnh. Vừa nhìn liền biết có mức độ giáo dục vô cùng tốt...”
Trong lòng tôi âm thầm vui vẻ, nhưng lại lo lắng ông hỏi tiếp bèn đảo mắt, nói sang chuyện khác: “Được rồi, cha cứ nói Tô Tuệ là ai vậy? Nghe tên rất là quen?”
“Tô Tuệ mà con cũng không biết sao? Thật uổng cho con sống ở thành phố S nhiều năm như vậy!” Mẹ bưng lên một đĩa nho đi tới nói tiếp: “Bà ấy không phải là Thượng Quan Nghiêu Trì phu nhân sao? Trong TV cả ngày đều thấy!”
Tôi ngạc nhiên một chút, rồi hỏi ngược lại: “Mẹ nói là,Tô Tuệ chính là Thượng Quan phu nhân trong TV sao?”
“Cũng không phải như vậy sao!” Mẹ cười cười lại nói: “Trước kia, lúc bà ấy còn ở phòng văn hóa thì vẫn còn thường nghe thấy tên cúng cơm của bà ấy. Sau khi rút lui thì tên khai sinh rất ít được nhắc tới ...”
Mẹ tôi lại lải nhải cằn nhằn mà nói cái gì đó, đầu óc của tôi bị bà nói đến đần độn, một trận thật lớn không thể nào hoạt động suy nghĩ.
Tôi nghĩ đến mấy ngày trước lúc ở Vị Nùng, khi Mộ Nghịch Hắc nghe thấy người đó nói “Kim tổng giám, ngài Thượng Quan cùng mẹ ngài ấy đều ở hành lang chờ ngài qua mà, ngài như thế nào còn đứng ở đây??” thì khẽ biến sắc mặt; Hôm nay Tang Tử Du nói câu kia ” Nếu không phải hôm qua dì Tuệ gọi điện thoại cho em, nói dì ấy nhìn thấy anh, thì em cũng không hề biết anh đã tới!” ; Cùng với việc vừa rồi tôi mới biết được “Tô Tuệ chính là Thượng Quan phu nhân”, nhờ chuyện này, tôi đột nhiên như uống Thể Hồ(được ví với Phật pháp tối cao)
Thì ra, hôm đó tại phòng triểm lãm tranh Vị Nùng Mộ Nghịch Hắc vội vã muốn đi, cũng không phải bởi vì lo lắng tôi nhìn thấy Thượng Quan Lang Can. Mà là, anh căn bản đã biết Thượng Quan phu nhân cùng Thượng Quan công tử!
Đã sớm biết thân thế của anh không tầm thường, nhưng không nghĩ tới có thể lại liên quan tới Thượng Quan gia.
“Tiểu Bạch? Nghĩ cái gì vậy?”
Tôi lấy lại tinh thần, còn mẹ đang lấy một chùm nho đưa tới: “Kìa, không phải là con thích ăn nho nhất sao?”
Tôi đưa tay tiếp nhận, bóc vỏ một quả bỏ vào trong miệng rồi lại hỏi cha: “Cha, làm thế nào mà cha lại biết Thượng Quan phu nhân?”
Cha đang xem bản tin thời sự trong TV cũng không rời mắt mà đáp: “Bà ấy là học trò của Lí viện trưởng Viện văn học trường cha. Mấy năm trước trong dịp kỷ niệm ngày thành lập trường ở hội trường nên biết. Sau đó lại thầm giúp cô ấy xem xét mấy lần thi họa cùng đồ sứ thời cổ...”
Tôi “A” một tiếng.
Cha suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Bà ấy cùng với chú Trình của con có quan hệ càng gần gũi hơn một chút. Chú Trình của con là đệ tử của mẹ cô ấy.”
Tôi sợ run một phen mà hỏi: “Cha nói mẹ của Thượng Quan phu nhân mẫu thân chính là Đại sư vẽ tranh nổi tiếng Trần Kinh Viên?”
Mẹ của tôi ở bên nói chen vào: “Đúng vậy, chú Trình của con là đệ tử cuối cùng của Đại sư Trần Kinh Viên. Trước kia không phải mẹ đã từng nói qua cho con rồi sao?”
“Mẹ đã nói, nhưng mẹ chưa nói đến đại danh đỉnh đỉnh Thượng Quan phu nhân là con gái của Trần Kinh Viên!”
“Việc này không nói thì con cũng nên biết? Con cũng hai mươi mấy tuổi, không phải trẻ con nữa. Hàng ngày không có việc gì thì đừng ôm máy tính nói chuyện phiếm chơi game. Thỉnh thoảng cũng nên chú ý qua những vấn đề này. Xã hội bây giờ, quan hệ chính là tiền... BLA BLA BLA...”
Tôi im lặng nghe mẹ nói ríu rít một hồi rồi cầm một chùm nho đứng lên: “Con trở về phòng.”
Vừa mới vào trong phòng, bên ngoài lại nghe thấy mẹ của ta nói: “Được, nghe ông Trình nói, Trình Quân kia rất được Đại sư Trần Kinh Viên khen ngợi, sau này nhất định là tiền đồ vô lượng. Tiểu Bạch sau này nếu có thể cùng nó ở chung một chỗ thì đời này của chúng ta cũng không có gì phải lo lắng nữa...”
Vào trong phòng, tôi để chùm nho ở trên bàn rồi cầm điện thoại di động nằm vật lên giường.
Trên điện thoại di động có hai cuộc gọi lỡ cùng một tin nhắn.
Tôi mở ra xem nội dung tin gửi đến.
『 Người gửi 』: Hắc oa
『 Nội dung 』: Đã về bình an. Nếu đọc tin này thì gọi điện trả lời.
Mộ Nghịch Hắc, em vừa mới nghĩ đến chính mình đã bước vào thế giới của anh, mới chợt giật mình phát hiện, thế giới kia so với tưởng tượng của em rất lạ lùng.
Đến tột cùng, là thế giới sống trước đây của em rất đơn thuần, hay là thế giới của anh quá phồn hoa?
Hết chương 25.