【 Anh ta lộ ra một bộ mặt “Em đừng nói xạo”, mềm mỏng nhẹ nhàng lại dịu dàng nói: “Thật ra cũng không liên quan, anh sẽ không ghét bỏ của em……” Dừng một chút, góc miệng anh ta rất rất cong lên, ác ý mà thêm vào hai chữ: “Nhỏ bé!” 】
※※※
Giữa trưa, tôi là bị một trận tiếng đập cửa đánh thức.
Kéo rèm màu lam ký túc xá ra, một mảng bầu trời màu xanh. Tôi mặc áo ngủ, tóc rối tung, còn buồn ngủ từ trên giường đi xuống, vừa hỏi “Ai vậy?” vừa đi dép lê qua mở cửa.
Mở cánh cửa, tôi sửng sốt!《bigbab0l.wordpress.com》
Bởi vì trước cửa là dì quản lý ký túc xá và— — Mộ Nghịch Hắc!
“A?”
Trong đầu tôi chưa kịp truyền tải, vừa mới chuẩn bị mở miệng, Mộ Nghịch Hắc bỗng nhiên tiến lên lấy tay sờ lên cái trán của tôi, đầy lo lắng hỏi: “Tiểu Bạch, thế nào rồi? Hạ sốt chưa?”
Tôi nói: “A?”《bigbab0l.wordpress.com》
Anh ta sắc mặt trầm xuống: “Em như thế nào như vậy không cho người ta bớt lo chứ?”
Tôi nói: “A?”
Dì quản lý ký túc xá cho một cước: “Đừng chỉ ‘A’! Bị ốm thì mau mau đi bệnh viện! Xem xem khiến bạn trai gấp đến độ hoảng hốt!”
Dì nói liên tiếp ba câu cảm thán, nói xong tôi không kìm lòng lại được mà “A a a?” một tiếng.
Dì nhìn tôi thông cảm một cái, xoay người nói với Mộ Nghịch Hắc: “Xem ra đứa bé này bệnh thực không nhẹ, cậu ở đây chăm sóc đi! Có cần cái gì lại đến tìm tôi……”
Đứa bé? Dì, dì không nên gọi một đại cô nương 22 tuổi như vậy a!
Tang thương nhìn bóng gì khuất dần ở chỗ rẽ, tôi ngẩng đầu nhìn Mộ Nghịch Hắc: “Sao anh lại lên đây?《bigbab0l.wordpress.com》
“Điện thoại em tắt máy, người trong ký túc xá lại cũng không ở đây, anh tìm không thấy em chỉ có thể lên đây.”
“Anh còn cố gắng nói lý!” Tôi nói thầm một tiếng, hỏi: “Anh bịa đặt nói em bị bệnh?”
Anh ta nhún vai, cúi đầu nhìn tôi cười: “Em không phải mắc bệnh ham ngủ sao?”
Tôi giận: “Anh mới có bệnh! Bệnh của anh lâu không chữ trị! Bệnh anh nguy kịch!”
Anh ta mỉm cười: “Hạ Tiểu Bạch, có người nguyền rủa chính bạn trai mình như vậy không? Hả?”
Tôi méo miệng: “Anh còn không phải nói em phát sốt? Em cái này gọi là gậy ông đập lưng ông!”
Anh ta gõ gõ đầu của tôi: “Cái đuôi sau ong vàng chích, độc nhất lòng Tiểu Bạch! Anh thế nào lại thích quỷ tinh quái như em vậy?”
Tôi sửng sốt, ngẩng đầu— —
Lông mi anh rủ xuống nhìn tôi, bên miệng ý cười thanh nhã như hoa cúc: “Ngẩn người cái gì? Không mời anh vào trong?”《bigbab0l.wordpress.com》
Vào phòng đem bức rèm kéo ra, ánh nắng ngập tràn đầy phòng.
Anh ta ngắm nhìn xung quanh một vòng, gật đầu hài lòng: “Thu dọn rất sạch sẽ.”
Tôi hất cằm lên cao một bộ dạng đắc ý: “Đó là, 533 chúng em chính là ký túc xá văn minh!” Nói xong, chỉ vào chiếc ghế ngồi của tôi, “Anh ngồi đi, em đi đánh răng rửa mặt trước đã……”
Anh ta gõ cái đầu tôi một cái: “Quỷ lôi thôi!”
Đánh răng xong, tôi xoay người vốc nước ở trong ca vỗ lên mặt, cầm lấy khăn xoa xoa mặt. Quay người lại, anh đang ngồi ở kia hai tay khoanh ở trước ngực nhìn tôi, trong mắt mặc dù đầy ý cười, lại có một chút thích thú cười nhạo.
Tôi vốn có chút bực bội khi rời giường, này lại nhìn thấy bộ dạng của anh ta, không khỏi cảm thấy có chút buồn bực: “Nhìn cái gì vậy!”
Đuôi lông mày anh ta khẽ nhếch, mị nhãn như tơ xem xét tôi: “Tiểu Bạch, áo ngủ này của em cũng thật……” Dừng một chút, anh ta phun ra hai chữ: “Ngây thơ.”
Tôi cúi đầu nhìn áo ngủ màu hồng Hello Kitty mẹ mình mua cho, nhiệt độ mặt tăng vọt, trừng anh: “Cũng không phải mặc cho anh xem, ai cần anh lo! Kiểu gợi cảm em cũng có!”
Đuôi lông mày anh ta khẽ nhếch, có chút đăm chiêu mà nhìn tôi “A” một tiếng. Âm cuối ngân thật sự dài, mang theo những gợi ý thích thú không rõ.《bigbab0l.wordpress.com》
Nhìn đôi mắt nhỏ bí hiểm của anh ta, tôi cảm thấy chúng tôi trong lúc đó rất không đủ loại ăn ý hư vô mờ mịt này “Lòng có một loại thông minh sắc sảo『a』” .
Từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ áo phông cùng một cái quần ngố, bỏ lại một câu: “Anh ngồi ở đây, em đi thay quần áo.” Sau đó, tôi chui vào buồng vệ sinh.
Nhanh chóng thay quần, tôi đang chuẩn bị cởi áo ngủ, bỗng nhiên phát hiện một chuyện vô cùng đau khổ— —tôi quên lấy áo lót!
Hơn nữa, càng bi thương là — —mấy cái áo lót của tôi đều phơi trên ban công!
Nhìn trời……
Cắn cắn môi, cắn chặt răng, lại cắn cắn ngón tay, đấu tranh một trận, tôi mặc áo ngủ Hellokitty+quần ngố, kéo cửa nhà vệ sinh, vẻ mặt bình tĩnh đi ra.
Mộ Nghịch Hắc ngẩng đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, tựa cười mà như không cười: “Như thế nào đi ra nhanh như vậy?”《bigbab0l.wordpress.com》
Tôi nhẹ như gió mỏng như mây nhìn anh ta liếc mắt một cái, ra vẻ bình tĩnh nói: “A, quên lấy một số thứ linh tinh. Trên bàn có đường, anh ăn trước đi.”
Nói xong, từ từ đi đến ban công, nhanh như điện chớp cầm lấy một cái móc áo, sau khi gỡ linh tinh xuống, rất nhanh mà xoay người đi trở về nhà vệ sinh.
Khi tôi làm động tác này, Mộ Nghịch Hắc vẫn cúi đầu gảy gảy những viên kẹo xanh xanh đỏ đỏ trên bàn tôi, một bộ dáng nhàn hạ không chút để ý.
Tôi vừa thay quần áo vừa nghĩ: Anh ta là sợ tôi xấu hổ mới ra vẻ không biết sao?
Trong lòng không khỏi cảm động một trận, tôi âm thầm xúc động: Người này được nuôi dạy thật tốt!
Thay xong quần áo từ nhà vệ sinh đi ra thì, anh ta đang ngồi ở bên cạnh bàn của tôi thong thả mà bóc từng viên đường.
Sau khi đem đường cho vào trong miệng, anh nhẹ nhàng ngẩng đầu cười vô hại với tôi: “Tiểu Bạch, nói với em một chuyện.”
Tôi cầm áo ngủ nhìn anh ta: “Chuyện gì?”《bigbab0l.wordpress.com》
Khóe mắt anh ta mang theo ý cười: “Chính là nghĩ muốn nhắc nhở em một chút: Làm người không cần cầu chuẩn xác, tất cả đều là từ thực tế xuất phát, nghĩ không cần giở trò dối trá, phùng má giả làm người mập.”
Tôi trong mắt cổ quái mà nhìn anh: “Tư tưởng chính anh muốn nói là gì?”
Góc miệng anh cong lên thành một đường cong vô cùng quỷ dị: “Lấy một cái ví dụ: Rõ ràng là A, sẽ không cần giả mạo B, như vậy không tốt!”
Đầu óc tôi một trận choáng váng: “Cái gì A giả mạo B? Chữ B này không tốt, chúng em bình thường đều dùng “13” thay thế nó! Anh nói làm người không cần giả bộ 13 là sao?”
“A? Còn có cách nói này à?” Trong mắt anh ý cười dày đặc, trầm ngâm: “Anh đây đổi lại cách nói trắng vậy, chính là ‘Rõ ràng là 32A, sẽ không cần giả mạo 『3213』’, như vậy không tốt!”
32A? 3213?
Tôi nhìn anh, suy nghĩ có chút bế tắc.
Ánh mắt anh thong thả từ từ hướng về phía ban công, dùng đầu lưỡi chuyển chuyển viên đường bên trong, tiếp tục nói: “Phù hợp với em mới là tốt nhất, em không biết là em mặc nhầm đồ nhỏ?”
Tôi theo ánh mắt anh nhìn qua— —
Bộp!《bigbab0l.wordpress.com》
Trong lòng tôi rét lạnh một cái, ánh sáng bỗng nhiên tràn vào não!
Sắc mặt bỗng chốc đỏ hồng, trong đôi mắt nhỏ của tôi đèn hoa rực rỡ, nghiến răng nghiến lợi phát ra một loạt chữ: “Em là hàng thật giá thật 『3213』!”
Anh ta lộ ra một bộ mặt “Em đừng nói xạo”, mềm mỏng nhẹ nhàng lại dịu dàng nói: “Thật ra cũng không liên quan, anh sẽ không ghét bỏ của em……” Dừng một chút, góc miệng anh ta rất rất cong lên, ác ý mà thêm vào hai chữ: “Nhỏ bé!”
Nghẹn!
Không nói gì lại nghẹn, không nói gì lại nghẹn, tôi không có gì lại nghẹn với cái kia nha!
Trong xã hội hài hòa tốt đẹp như thế nào vẫn còn sót lại một con cua như thế này a?
Ngửa mặt bốn mươi năm độ nhìn lên trần nhần nhà: Tôi vừa rồi nói cái gì? Người này được nuôi dưỡng thật tốt?
Đem đồ ngủ bỏ vào trong tủ quần áo, tôi trừng mắt mắt nhìn anh, tức giận nói: “Ai quản anh ghét bỏ hay không ghét bỏ của em? Em với anh rất quen thân sao? Đồ lưu manh!”
Gặp tôi như vậy, đuôi lông mày anh ẩn ẩn cười, từ từ đi lên phía trước, khom người đem gương mặt kề sát về phía tôi, hai mắt không hề chớp mà nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, chúng ta không quen sao?”
Trong hơi thở phả tới thoang thoảng mùi đường dừa.
Tôi quay sang, giọng nói kiên quyết: “Không quen!”
Ánh mắt anh dày đặc, bất chợt đem môi kề sát lại.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, một khối đường nho nhỏ từ trong miệng anh chuyển sang miệng tôi.
Trong nháy mắt, môi răng lưu đầy hương thơm.
Ngẩng đầu, anh nhìn tôi cười: “Được rồi, ăn đường của anh, chúng ta liền quen thân!”
Tôi xấu hổ và giận dữ không chịu nổi: “Đó là đường của em!”
Anh cười: “Anh nhớ rõ là anh mua cho em.”
Tôi: “……”
Câu tục ngữ tuyên truyền giác ngộ kia như thế nào ấy nhỉ?
Đúng! Nã nhân thủ nhuyễn, cật nhân thủ đoản![1]
Tôi đây không nói gì mà chống đỡ được miệng nhỏ ngắn ư!
Anhthấy tôi méo miệng không nói lời nào, tâm tình vui sướng nâng tay xoa xao tóc của tôi, nghiêm trang nói: “Buồn một tí thì già thêm một tí, cười một tẹo thì trẻ thêm một tẹo[2]. Tiểu Bạch đừng tức, hãy, cười cho lão gia một cái coi!”
Tôi nghiêng mắt liếc anh một cái, vẻ mặt tủi thân mà quay lại: “Lão gia, thiếp có già cũng không phải người già, người vẫn là tự cười một mình đi!”
Khóe miệng anh nhếch lên, vẫn còn nở nụ cười: “Tiểu Bạch, em quả thật là niềm vui của anh!”
Đôi mắt tôi khẽ chớp lại, trả lại một câu: “Lão gia, người thật đúng là Khổ Đinh Trà của thiếp!”[3]
Nghe vậy, động tác trên tay anh càng mạnh, hung hăng gõ gõ đầu của tôi, oán hận mắng một câu: “Không biết phân biệt xem thường sói!”
Tôi ngẩng đầu trừng anh, lại vừa đúng lúc thấy được sóng cười trong suốt trong ánh mắt anh.
Giờ khắc này, tôi bỗng nhiên tự kỷ nghĩ: Anh thật sự thích tôi sao? Bằng không, với cái mặt than dọa lui vô số cô gái mê khuôn mặt của anh như thế nào đối xử với tôi, ý cười cùng “Cỏ mơn mởn trên thảo nguyên” tựa như, lửa rừng thiêu không bao giờ hết gió xuân thổi lại sinh chứ?[4]
Không ngờ— —
Tôi thật sự hài hước như vậy?
Đau khổ……
Gặp tôi sững sờ, anh xoay người ngồi xuống ghế tựa bên cạnh, hỏi tôi: “Giữa trưa muốn ăn cái gì?”
Tôi chỉ chỉ trên bàn vẫn còn hai gói mì tôm: “Ngày mai em về nhà, đáng nhẽ định hôm nay đem hai gói mì tôm này tiêu diệt hết……”
Khóe môi anh cong lên: “Ồ? Tốt lắm, chũng ta mỗi người một gói, vừa vặn không cần đi ra ngoài.”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Anh cũng ăn mì tôm?”
Anh nhíu mày: “Anh làm sao lại không thể ăn mì tôm?”
“Nam sinh không phải rất coi trọng vấn đề ăn uống sao? Trình Quân anh ta cho tới bây giờ chưa từng ăn mì tôm, nói chịu không nổi mùi vị kia.”
Anhhơi híp mắt lại, khẽ nói: “Thật không? Anh cũng không kiêu ngạo như anh ta!”
Tôi thấy vẻ mặt anh có chút âm, vội vàng giải thích: “Chính là bởi vì mì tôm là đồ ăn chiên dầu, không có gì dinh dưỡng, hay ăn thì không tốt với cơ thể!”
“Cái này cũng là Trình Quân nói cho em?”
Tôi gật đầu: “Đúng.”
Anh im lặng, nhàn nhạt nói: “Trình Quân thật đúng là sư phụ tốt, cái gì cũng dạy. Nhưng mà, anh thấy em cũng không lấy lời của anh ta ghi tạc trong lòng.”
“Ai nói? Em chính là bình thường ngẫu nhiên mới ha ha!” Tôi phản bác.
Anh nhìn tôi, con mắt đen đặc một mảng.
Giây lát, hé môi ra, cười: “Nói như vậy em còn rất nghe lời? Hả?” Trong ánh mắt kia ẩn ẩn một dòng nước lạnh, giọng nói cũng hàm chứa giễu cợt cùng mỉa mai, nghe nổi lên thanh âm vèo vèo!
“Thật ra, cũng không phải rất nghe lời……”
Anh hừ: “Thật không?”
Tôi thấy trong mắt anh ý cười càng lạnh, không dám nói lời vô nghĩa nữa, đứng dậy cầm lấy mì tôm nói: “Anh chờ một chút, em đi xuống đun nước nấu mì.”
Xách ấm nước ra, tôi nghĩ nghĩ, lại buông. Xoay người từ trong thùng giấy ở ban công lấy ra nồi cơm điện, đối với anh ta lấy lòng nói: “Chúng ta hay là nấu ăn đi? Em cho anh hai quả trứng.”
“Em cho anh hai quả trứng?” Anh nhướng mày: “Hạ Tiểu Bạch, không nghĩ tới em còn có công năng đặc biệt này, đây cũng là Trình Quân dạy?”
Tôi: “……”
Anh nghĩ rằng tôi cùng Trình Quân là gia cầm sao?
Đem nồi cơm điện cắm nước xong, tôi lấy hai quả trứng còn sót lại trong ngăn kéo, nhìn anh cười: “Còn dư hai quả trứng, đều cho anh ăn.”
Anh lạnh lạnh à liếc nhìn tôi một cái, cười lạnh: “Các em không phải là ký túc xá văn minh 533 sao? Dùng đồ điện này là làm trái quy định.”
Tôi vẻ mặt khó tin: “Mộ học trưởng, anh cũng thật 垚[5]! Nữ sinh ký túc xá không tuân thủ quy định về đồ điện thì không phải là nữ sinh ký túc xá sao? Chúng em cái này gọi là ‘Thượng có chính sách, hạ có đối sách’!”
Anh nhíu mày: “Yao?”
“Là tam thổ ‘垚’, ý nói cục đất anh rất rất rất mềm!”
Góc miệng anh ta hiện ra một tia cười: “Hạ Tiểu Bạch, em cũng thật Fashion!”
“Fashion?” Tôi vẻ mặt khó hiểu nhìn anh ta: “Có ý tứ gì? Em nghe không hiểu!”
Anh lướt qua tôi liếc mắt một cái, không ấm không lạnh nói: “Tiếng Anh cấp sáu của em xác thực là dùng tiền để mua phải không?”
Tôi gật đầu: “Vâng vâng vâng! Cái này anh cũng nhìn ra? Bỏ ra ba mươi đồng, rất đắt!”
Anh nhíu mắt lại, hai tay khoanh ở trước ngực nhìn tôi: “Hạ Tiểu Bạch, trước kia tại sao anh lại không phát hiện ra em nhanh mồm nhanh miệng như vậy chứ?”
Tôi ủy khuất mà chu chu miệng: “Gia, thiếp đây là làm cho người vui vẻ mà! Cho dù người không cảm kích, như thế nào còn châm chọc người nha? Rất tổn thương lòng tự ái nha!”
Thấy tôi như vậy, khóe mắt anh gập lại, cuối cùng nở nụ cười— —hơn nữa, có vẻ như cười còn khá hài lòng!
Buồn vui bất thường! Đây là trắng trợn buồn vui thất thường nha!
Nước sôi— —cho vào— —đổ gia vị— —đập trứng— —chờ ba phút— —mở vung nồi— —hương bay bốn phía!
Tôi hít hít cái mũi, nhắm mắt lại vẻ mặt ngây ngất: “Vâng! Chính là mùi vị này!”
Mộ Nghịch Hắc dở khóc dở cười nhìn tôi: “Nhìn bộ dáng ngây ngất này của em, đem chính mình chụp đi quảng cáo mà!”
Tôi không để ý tới châm chọc của anh, đem hộp cơm cùng với cặp lồng đưa cho anh: “Hoạt động!”
“Em để anh dùng nắp hộp ăn?” Anh nheo đuôi mắt liếc tôi.
Tôi trừng mắt nhìn, cầm cái vung trong tay đưa cho anh: “Hay là anh muốn dùng vung cái?”
Gân xanh trên trán anh giật giật: “Hạ Tiểu Bạch, em ở đây không có bát sao?”
Tôi vẻ mặt khó hiểu: “Ăn mì tôm đâu có được dùng bát? Bọn em đều là trực tiếp dùng đũa cùng cái vung bên trên để ăn nha?”
Anh nhìn hơi nóng trong nồi bốc lên, lại nhìn nắp hộp trong tay, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ: “Hạ Tiểu Bạch, em đây không phải là cố ý chỉnh anh chứ?”
Khóe mắt tôi cong xuống cười: “Mộ Nghịch Hắc, loại hành vi này của anh, chính là trong truyền thuyết ‘Lấy lòng Tiểu Hắc đo lòng Đại Bạch’!”
Không để ý tới nét mặt tựa cười mà như không cười của anh, tôi từ trong nồi lấy đũa gắp ra một sợi mì, để ở trên vung thổi mát sau đó, “chụt chụt” mút vào miệng, vừa ăn vừa khen ngợi: “Chậc chậc, chính là mùi vị này nha mùi vị này nha!”
Anh nhìn tôi như vậy, đành chịu mà cười cười, bắt đầu cầm đũa gắp mì từ trong nồi, đặt trên hộp cơm từ từ thổi mát, lại từ từ đưa vào trong miệng……
Một loạt động tác anh làm được lưu loát tao nhã, thế nhưng không hiện chút thô tục nhếch nhác nào.
Thiết thực! Anh nghĩ anhh ta đang ăn mì Ý? Tôi nguýt một tiếng, cúi đầu tiếp tục hoạt động.
“Bộp!”
Một quả trứng chần nước sôi nghi ngút hơi nóng bay đến trên vung nồi của tôi.
Ngẩng đầu, anh nhìn tôi cười: “Nhìn em vất vả nấu mì, thưởng em một quả!”
Tôi lộ ra bộ dạng thụ sủng nhược kinh, nghe theo nhân tiện đáp: “Tạ lão gia ban cho!”
Đuôi lông mày anh cong lên, một bộ dáng hết sức thoải mái.
Tôi nhịn không được ở trong lòng mắng anh câu: Ông lớn anh biến đi!
Ăn được một nửa, mồ hôi tôi nhễ nhại. Con mắt đảo tròn, tôi nhìn Mộ Hắc oa trước mặt thề sống chết lấy tao nhã mà hoạt động tới cùng, lấy lòng nói: “Hắc oa, em biết một bài hát hài về mì ăn liền, hát cho anh nghe được không?”
Anh đưa mắt lên liếc tôi một cái: “Bài hát gì?”
“Tên bài hát gọi là《 mì ăn liền》.”
Anh nghĩ nghĩ, nói: “Nếu em muốn hát như vậy, vậy hát đi!”
Tôi vừa nghe, vội vàng thả cái vung xuống, “Khụ khụ” trong cổ họng hai tiếng lấy giọng, cầm chiếc đũa vừa gõ vào mép nồi vừa hát:
“Nụ cười của em thật sự ngọt, nhìn xem anh miệng khô. Em nháy mắt lơ đãng hướng về phía anh, đã khiến nước miếng của anh tràn ra. Anh chưa hề thôi chấm dứt nhớ em mỗi ban đêm, anh muốn hướng về phía em thổ lộ ngay hôm nay…… Anh không có xe cũng không có tiền cũng sẽ không nói lời thề, anh chỉ có một tấm lòng kiên trì yêu em năm trăm năm. Cho dù về sau mặt em giống mì ăn liền, anh cũng vẫn như cũ cùng em tràn đầy đến vĩnh viễn……”
Hát một khúc hát xong, ánh mắt tôi khổ sở nhìn anh: “Thế nào? Dễ nghe chứ?”
Mộ Nghịch Hắc buông bát đũa, khóe miệng chứa nụ cười kỳ quái: “Hạ Tiểu Bạch, bài hát này là chính em viết sao?”
“Không phải a! Là một chàng trai tên là Tiếu Phi hát, ở trong máy tính của em còn cất bài hát này đó!”
“A.” Anh ngân một tiếng, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Tiểu Bạch, về sau nhớ kỹ không được ở trước mì ăn liền hát bài hát này.”
Tôi sợ run một chút: “Vì sao?”
“Bởi vì nghe xong mì ăn liền— —” sắc mặt anh trầm xuống, trịnh trọng phun ra ba chữ kỳ lạ: “Thật sẽ khóc.”
Tôi: “……”
Một loạt quạ đen từ đỉnh đầu “Cạc cạc” bay qua.
Cái kia, tôi không có việc gì hay sao mà lại đi hát bài hát cho anh chê cười à? Tôi cái này không phải tự làm tự chịu sao?
※※※
Dùng bữa xong, tôi đang ở bên cạnh rửa nồi, bỗng nhiên nghe thấy Mộ Nghịch Hắc gọi tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em lại đây.”
Tôi mang bao tay nhựa còn đầy bọt bong bóng chạy tới: “Chuyện gì?”
Anh ngồi ở trước bàn học của tôi, ngón tay chỉ vào màn hình máy tính của tôi nói: “Giải thích một chút.”
Tôi xoay người— —
Trên màn hình máy tính mở ra xuất hiện chính là ảnh chụp, bên trong là hai nam nhân lưng trần ngực lộ, nhìn cùng đầy ẩn tình.
Thật ra, này thật không có gì, có gì chính là hai người con trai đầu một người bị dời hoa nối cây thành Trình Quân, một người bị thay xà đổi cột thành…… Mộ Nghịch Hắc.
Lại thật ra, này cũng không có gì, có cái gì chính là trong ảnh bên cạnh đầu Trình Quân dẫn ra một khung lời thoại, trên đó dùng hữ in thể Tống [6] màu hồng phấn cỡ 5 viết ra một câu: “Người tôi thực yêu nhất lại tổn thương tôi sâu sắc nhất! Hắc, vì cái gì anh quay lưng lại với tôi đi thích Tiểu Bạch!
Lại thật ra đi, này cũng còn không có gì, có cái gì chính là trong ảnh bên cạnh đầu Mộ Nghịch Hắc dẫn ra một khung lời thoại, trên đó dùng chữ in thể Tống màu xanh lam cỡ 5 viết ra một câu: “Quân, em là trái tim của anh, em là gan phổi của anh, em là ba phần bốn sinh mệnh của anh! Tin tưởng anh, anh sẽ vĩnh viễn yêu em— —dùng hai tay cùng vai của anh, cùng với toàn bộ sức lực của người đàn ông!”
Lại lại lại thật ra đi, này đó cũng không có gì, có cái gì chính là phía trên ảnh dùng chữ màu hồng phấn cỡ siêu lớn viết một cái tiêu đề như vậy: 《Ngược luyến tình thâm: Phúc hắc công + mĩ hình thụ = Hắc thâm thâm, Quân mông mông》— — Tác giả: Hạ Tiểu Bạch
Tôi có sai! Tôi không nên đem chính tên mình viết lên đó!
Vẻ mặt đau khổ nuốt nuốt nước bọt, tôi quay đầu nhìn về phía Mộ Nghịch Hắc— —
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, mặt mày mỉm cười liếc tôi, tay hết nắm rồi thả cái con chuột máy tính, đầy nhịp điệu cùng tiếng cũng thật chuẩn mà đọc: “em là trái tim của anh, em là gan phổi của anh, em là ba phần bốn sinh mệnh của anh……” Nhíu mày, “Tin tưởng anh, anh sẽ vĩnh viễn yêu em — — dùng hai tay cùng vai của anh, cùng với toàn bộ sức lực của người đàn ông.”
Ngừng lại một chút, anh cực kỳ dịu dàng mà hỏi tôi: “Thế nào? Phát âm của anh chuẩn không?”
囧 RZ!
Tôi run run một chút, cười nịnh nọt: “So với bà chủ Đông Tương Ngọc còn tiêu chuẩn hơn!”
Anh tiếp tục nhìn tôi cười: “Hạ Tiểu Bạch, anh lúc trước như thế nào không phát hiện cái miệng em cũng hoàn hảo chứ? Hả?”
Gió lạnh thổi qua cả người, tôi tiếp tục run run, tiếp tục cười nịnh: “Lão gia, cái này không thể trách thiếp. Muốn tránh thì trách CC ký túc xá của thiếp, chính là Trần Quyển Quyển kia! Nàng hoàn toàn là hủ nữ, cả ngày mê muội trong tranh châm biếm BL[7]. Chính mình mê muội còn không tính, còn cả ngày lôi kéo chúng thiếp cùng nhau trầm mê……”
Khóe miệng anh giật giật, âm tính vù vù hỏi: “Cho nên em liền mê muội ở trên người anh?”
“Cũng, cũng, cũng không phải……”
Anh nhíu mày: “Hả?”
Tôi nuốt nước bọt, cổ nghẹn gian nan nói: “Chính là Thần Thần vô tình nói ra một câu, nói anh cùng Trình Quân thật…… thật xứng. Em chỉ vì muốn chứng minh một chút có xứng thật hay không, mới mới mới mới dùng P[8] này……”
“Xứng?” Tôi còn chưa nói xong, anh bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, sau khi hừ lạnh một tiếng, áp người lại về phía tôi: “Hạ Tiểu Bạch, em lấy anh làm trò đùa anh không để ý. Nhưng giống Trình Quân, anh rất để ý!”
Tôi sửng sốt, hỏi: “Anh không thích anh ta?”
“Vô cùng không thích!”
“Vì cái gì a?”
Sau khi anh nhìn tôi liếc mắt một cái, chém đinh chặt sắt nói: “Anh ghét nhất loại mặt trắng nhỏ mịn màng như anh ta!”
Tôi ngạc nhiên một chút, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, xúc động nói: “Anh nói sớm nha? Hình ảnh của em cất giữ còn có N người cùng khuôn mặt nhỏ màu vàng, khuôn mặt nhỏ màu xanh, khuôn mặt nhỏ màu đen đẹp của tranh….” BL!
Một chữ cuối cùng, tôi còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã bị anh— — ăn!
Gió nhẹ thổi bức rèm màu xanh, trên ban công một loạt BRA[9] theo gió bay bay.
Mộ Nghịch Hắc đưa lưng về phía cửa sổ, hai tay giữ đầu của tôi, oai đầu, từ từ nhắm hai mắt, tập trung ý chí mà— —gặm người!
Hai tay tôi vô lực thả xuống hai bên hông, cái bao tay nhựa màu phấn hồng “tách tách” mấy giọt nước.
Một giọt một giọt, tưới tắt hết lửa giận……
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật, Mộ Nghịch Hắc cùng Trình Quân, thật sự thực xứng. Ách……[ cắn ngón tay……
Hết chương 10.
Chú thích
[1]: “Nã nhân thủ nhuyễn, cật nhân thủ đoản”: “Dịch sát tức là cầm cái gì của người ta thì tay phải mềm, cắn cái gì của người ta thì mỏ phải ngắn. Mình chưa nghĩ ra câu nào tương đương trong tiếng Việt nhưng hiểu đại khái là muốn lấy của ai cái gì thì cũng phải có thái độ tử tế nhũn nhặn.” câu này phải cảm ơn bạn xamnho bên Tàng Thư Viện giải thích cho b0l a
[2]:Nguyên văn: “Não nhất não, lão nhất lão; Tiếu nhất tiếu, thiểu nhất thiểu” câu này là nhờ có sự giúp đỡ của mhd bên Tàng Thư Viện a>
[3] Khổ Đinh Trà: là loại trà rất đắng, có hình giống cây đinh.
[4] Bài thơ “Phúc Đắc Cổ Nguyên Thảo Tống Biệt” của Bạch Cư Dị.
[5] 垚 giải thích 1: yao giống như “Nghiêu” thời xưa (ở đây chỉ một vị vua tên Nghiêu.)
Giải thích 2: yao【 hình 】hình dạng của ngọn núi cao, ám chỉ tên người, tên hoàng đế cổ đại.
[6] Chữ in thể Tống: một loại chữ dùng để in sách, tạp chí, báo.
[7]: BL: boy love
[8]: P: Photoshop
[9] BRA: đồ nhỏ (b0l: vâng một hình ảnh đẹp)