Ngày hai mươi tháng tám.
“Rất xin lỗi, điện thoại bạn gọi đang khóa máy, mời gọi lại sau. Sorry, the subscriber you dialed is power off, please try it later.”
Ngày thứ bảy.
Đã đến bảy ngày không gọi điện thoại được cho Mộ Nghịch Hắc.
Đầu tháng tám, sau khi anh ấy ở Hải Nam nhận được theo giáo viên hướng dẫn đi Vân Nam sưu tầm cảnh sắc, chưa kịp trở về thành phố S chuẩn bị, trực tiếp từ Hải Nam bay đến Vân Nam. Sau khi ở Côn Minh cùng đội tập hợp, mấy ngày qua đều ở sông Hồng, Nguyên Dương, vùng Lục Xuân khảo sát nghiên cứu kiến trúc nhà cây nấm của dân tộc Cáp Ni.
Tám ngày trước, anh gọi điện nói với tôi đội khảo sát đã đến Tây Song, ngày hôm sau phải đi sâu vào vùng mưa nhiệt đới chụp ít ảnh. Sau đó cúp điện thoại, cho đến giờ phút này, tôi cũng chưa có thể liên lạc được với anh ấy nữa.
Đưa điện thoại di động thu vào lòng bàn tay, tôi cúi đầu nhìn dưới mặt đất, cả người hốt hoảng không yên.
Bên người truyền đến hơi thở quen thuộc.
Quay đầu, Trình Quân đang rõ ràng cười hời hợt, cầm nước khoáng trong tay đưa cho tôi: “Anh vừa rồi đi qua nhìn một chút, An Thần bên kia vẫn còn thừa ba tổ chụp ảnh, có lẽ em còn phải chờ một lát nữa.”
“A.” Tôi nhận lấy nước, vặn cái nắp chai, ực ực mà uống xuống một ngụm.
Cúi người ngồi xuống ở bên cạnh tôi, anh ta do dự một chút, hỏi: “Vẫn không liên lạc được với anh ta à?”
“Vâng, có lẽ là đi động hết pin hoặc hỏng mất rồi?” Tôi dùng móng tay sờ sờ hoa văn lồi lõm ở trên chai nhựa, vẻ mặt có chút không để ý.
Anh ta im lặng một lúc, lại hỏi: “Lo lắng cho anh ta như vậy sao?”
Di động trên tay bị bóp chặt.
— —Lo lắng anh ta sao?
— —Đúng! Như thế nào có khả năng không lo lắng cho anh ấy đây?
Trình Quân thấy tôi không nói, vẫn tiếp tục nói: “Em mấy ngày nay vẫn buồn bực không vui vẻ mặt hoảng hốt, buổi sang gặp dì, dì còn hỏi anh không phải lại giận dỗi với em.”
“Hả? Anh nói như thế nào?”
Anh ta mỉm cười, đáp: “Anh nói, anh với em giận dỗi cho tới bây giờ cũng sẽ không buồn bực không vui, em chỉ biết trừng mắt lạnh nhạt thôi.”
Mơ hồ, tôi từ trong lời nói của anh ta nghe ra một chút tự giễu cợt.
Trong lòng khe khẽ gập lại gập.
Ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, tôi gọi anh ta lại: “Trình Quân.”
Anh ta trả lời: “Hả?”
Tôi nhìn anh ta, mỗi chữ mỗi câu mà nói: “Khi giận giỗi với anh, ở nơi anh không nhìn thấy em, em cũng sẽ buồn bực không vui. Chỉ khi em đối mặt với anh, mới có thể trừng mắt lạnh nhạt, ngụy trang giống như con nhím cô đơn……”
Anh ta nhíu mắt.
“Nhưng là, khi em cùng Mộ Nghịch Hắc cãi nhau, em cũng chưa có dám như vậy đối với anh ấy. Anh ấy chỉ cần chau mày, cả người em trong lòng trở lên yếu đuối hoảng sợ, sẽ không tự chủ được muốn hạ thấp thái độ đi lừa anh ấy……” Hạ thấp giọng nói, tôi hỏi anh ta: “Anh nói, em đây có tính là ‘Sợ hãi kẻ mạnh không’ không?”
Trong mắt anh ta một mảng ảm đạm. Một lát, không lưu loát mà trả lời: “Đúng, em cho tới bây giờ chính là như vậy sợ hãi kẻ mạnh.”
Tôi cười cười, còn nói: “Trình Quân, anh trước kia vẫn nói em đối với William là loại này mù mù mờ mờ, mang theo một chút tình cảm kính sợ không phải là tình cảm thật sự. Vậy anh nói cho em biết, em đối Mộ Nghịch Hắc loại dè dặt này, tình cảm mang theo một chút ý nịnh nọt, có tính là yêu mến không?”
Anh ta nhìn tôi, trên con ngươi như là nhiễm một màu nước mực, toàn bộ cảm xúc nhìn thấy cũng là sương mù, không rõ ràng lắm.
※※※
“Tiểu Bạch, ánh mắt nhìn về phía bầu trời…… Đúng, tốt lắm!”
“Nghiêng mặt một chút, khẽ hé miệng ra, lộ hàm răng……”
“Giang cánh tay ra, nhắm mắt lại, cảm nhận gió…… Được, tốt lắm!”
“……”
“OK! Một loạt này đã chụp xong. Tiểu Vương, thông báo tổ “Sâm nữ” tiếp theo chuẩn bị tốt đi!”
“Được, anh An Thần.”
Tiếu Dao Dao cầm hai chai nước đi tới, đưa cho Lục An Thần một chai, lại đi tới vỗ vỗ vai của tôi, cười đùa nói: “Tiểu Bạch, thể hiện không tồi nha!”
Tôi thè lưỡi, lại một lần nữa nhắc nhở chị nói: “Nhớ rõ, không được dùng ảnh chụp chính mặt em!”
“Biết! Lần này trang báo có hạn, mỗi người chỉ được chọn ba bức ảnh. Đợi sau khi kết thúc công
việc, chúng ta đi cùng nhau đến nhà An Thần xem ảnh chụp, cho em chính mình chọn còn không được sao?”
“Vâng!” Tôi uống ngụm nước, lại nói thêm vào: “Em sắp vào năm học, tiền công chị mau chóng đưa em nha?”
“Người mẫu nhỏ, chị còn có thể để em thiệt thòi sao!” Gõ gõ đầu của tôi, Dao Dao còn nói: “Tiểu Bạch, nhà em thì em là một viên cục cưng, chú dì hận không thể ngậm ở trong miệng, em còn như thế nào còn thiếu một chút tiền ấy? Cùng chị nói thật, em không phải bên ngoài là tội phạm?”
“Đúng vậy! Em là tội phạm! Thiếu một khoản nợ lớn!” Tôi một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, “Cho nên, Tiếu tổng biên tập, bà có trăm ngàn cũng không thể thiếu tiền công của tôi a! Bằng không, tôi chỉ có thể bán thân trả nợ!”
“Được, túng thiếu thì theo bà!”
Tôi cùng Dao Dao một bên vừa nói cười đi đến phòng thay đồ tạm thời phía trước. Vừa ngẩng đầu, liền thấy Trình Quân đứng ở phía trước cầm máy cầm tay nhìn tôi.
“Tiểu Bạch, điện thoại của em……” Anh ta cầm điện thoại di động đưa cho tôi,“Là Mộ Nghịch Hắc.”
Tôi sửng sốt, nước suối trong tay rơi “bịch” xuống đất, nước tràn đầy đất.
Tiếu Dao Dao hai tay khoanh ở trước ngực, nhìn tôi ý cười sâu xa.
※※※
Buổi chiều ba giờ mười phút.
“Bác tài, cám ơn a!”
Từ trong tay tài xế tiếp nhận tiền thừa, mở cửa xe nhảy ra khỏi xe taxi, tôi một đường chạy vào phòng đợi sân bay.
Dựa theo vị trí trong điện thoại Mộ Nghịch Hắc nói để đi tìm, từ xa đã trông thấy anh nghiêng người nghỉ ngơi xem báo. Tai nghe điện thoại trong tai, một bộ dáng thảnh thơi nhàn hạ.
Tôi bước chậm lại đi qua đó, vừa đi vừa đánh giá anh ấy— —
Một tháng không thấy, đầu tóc của anh ấy cắt ngắn đi rất nhiều, hiện ra toàn bộ đường nét khuôn mặt, nhìn qua nhanh nhẹn mà lại anh tuấn. Cả người rất gầy, đen một lớp, mặc áo T-shirt màu oliu, quần vải màu ka-ki cùng giày thể thao nhẹ nhàng, bên cạnh là một cái bao chứa đồ cắm trại không lớn không nhỏ, một bộ trang phục lang thang quay về.
Anh như vậy cởi ra bộ dạng gọn gàng sạch sẽ thường ngày, toàn thân đều lộ ra hơi thở bướng bỉnh ngỗ ngược, tôi gọi là một lúc có chút đui mù.
Tôi đứng ở trước mặt anh, ở trên mảng bóng mờ của anh.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía tôi, mắt ngọc sáng ngời như vậy, cầm lấy tai nghe điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra hàm răng đẹp đều đặn: “Hạ Tiểu Bạch, em cưỡi rùa đi đến à? Sao lại chậm như vậy?”
Đột nhiên xuất hiện ý cười, ánh mắt sáng rõ hiện ra, khóe môi khẽ nhệch lên, hàm răng trắng bóng cùng làn da màu đông cùng một nơi, nhưng lại làm cho tôi cảm giác thấy ánh sáng thấy bầu trời chói mắt sau một trận tuyết rơi nhiều, người này thật long lanh chói lọi!
Thật ra, cũng không cảm thấy được mình có bao nhiêu nhớ anh ấy.
Không sai, lúc này nhìn anh gầy gò mà ngũ quan tuấn tú lộ ra vẻ mệt mỏi, ngực thắt lại, ánh mắt không hiểu sao trướng lên, nước mắt như muốn tràn ra.
Anh gặp tôi nhìn anh không nói, khóe miệng độ cong càng sâu thêm, vươn tay cầm lấy tay của tôi, diễn trò độc ác nói: “Sao lại không nói lời nào? Có phải hay không một tháng không thấy anh, sẽ có loại cảm giác ‘Nước mắt chảy trước khi muốn nói’ này?”
Một lời nói ra trong lòng tôi.
Tôi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, tức giận nói: “Cả người trang phục anh đây, là vừa từ châu Phi chạy nạn về sao?”
Anh cười sang sảng, lười biếng mà tựa vào trên ghế, ánh mắt từ bông tai đá Lục Tùng, vòng cổ đá san hô bốn màu, thắt lưng thêu trên người, váy hoa xòe, trên chân đi giày xăng-đan bằng cói, túi khoác nhỏ thêu đơn giản trên vai, trêu chọc nói: “Vậy toàn bộ trang phục của em, chính là mới từ Nepal nhập cư trái phép đến?”
“Anh còn nói!” Tôi cúi đầu trừng anh, “Em vừa rồi theo bạn bè ra ngoại ô chụp ảnh, đều là anh phá hỏng chuyện tốt của em!”
“Hả? Chụp cái gì?”
“Bạn bè của em, chính là Tiếu Dao Dao em đã nói qua, tạp chí của chị ấy làm một chuyên đề, đến lúc thiếu một người mẫu, để cho em đi đóng tạm, có trả thù lao đấy nhá!”
Anh lấy ngón tay kẹp cái váy hoa xòe của tôi, cười: “Nói cách khác, đây là trang phục làm việc của em?”
“Vốn là vậy, nhưng Dao Dao biết anh đã đến đây, bảo em mặc bộ xinh đẹp này, không cho em thay quần áo, kiên quyết muốn trả thù lao cho em hôm nay là cái bao tải này……” Tôi méo miệng, lộ ra vẻ mặt tủi thân, “Em lấy không được tiền công đều là anh hại, anh còn ghét bỏ cách ăn mặc này?”
Anh cười mà không nói, từ trong túi quần lấy ra một cái vòng tay ngọc bích màu đỏ hồng, đeo vào tay trái của tôi, lông mi rũ xuống, dùng tốc độ rất từ từ đem nó từ đầu ngón tay của tôi đến chỗ cổ tay, động tác tao nhã mà lại dịu dàng.
Tôi cúi đầu— —
Trong suốt sáng rõ, vẻ đẹp quý hiếm, như được bôi trơn dầu vòng tay tròn tròn xinh đẹp di chuyển mà ôm trọn lấy chỗ cổ tay, óng ánh lộ ra ánh sáng màu đỏ sậm, mặc dù không thuần khiết như đá quý như vậy, nhưng là đẹp đến kỳ lạ không nói lên lời.
“Tiểu Bạch, có biết hay không trong bài 《Thơ ước hẹn》 của Phồn Khâm có một câu như này — —”
Tôi nhìn về phía anh.
Dường như trong khe mắt sâu nhu hòa của anh có ánh sáng, khẽ nhếch khóe môi, từ từ nói từng chữ: “Lấy gì làm tín vật? Nắm cổ tay hai vòng hạt.”
Tôi ngẩn người.
Anh cười: “Anh như thế nào ghét bỏ em? Xem, cả bộ quần áo rất xứng với cái vòng tay này.”
Trong xe taxi chạy như bay, Mộ Nghịch Hắc nắm tay của tôi, nghiêng đầu nhìn kiến trúc ven đường, giữa ánh mắt mơ hồ ẩn một ý cười.
Trước đây, mọi người trong đội khảo sát đi vào vùng rừng rậm nguyên thủy, nơi đó tín hiệu không tốt, điện thoại không gọi được. Vừa ra khỏi từ rừng rậm, anh không cùng đội khảo sát về Côn Minh, trực tiếp từ sân bay Tây Song đáp máy bay đến đây, đến sân bay mới cho tôi biết.
Lái xe từ kính chiếu hậu nhìn chúng tôi, nói tiếng địa phương X hỏi: “Người bạn trẻ, đây là đi du lịch từ đâu quay về?”
Tôi đáp: “Vân Nam.”
Ánh mắt lái xe dừng lại một chút ở trên hai tay chúng tôi đang nắm, lại hỏi: “Các bạn đây là đang đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật sao?”
Tôi cười: “Không phải. Anh ấy mới từ Vân Nam trở về, tôi là tới sân bay đón.”
Lái xe hiểu rõ, khôi hỏi lại nữa.
Đây là lần đầu tiên tôi ở trước mặt Mộ Nghịch Hắc công khai nói tiếng địa phương, anh mím môi cười cười, quay đầu kề sát đến bên tai tôi, thấp giọng nói: “Tiếng địa phương của chỗ em như thế nào kỳ quái như vậy, khó cho em có thể nói được tiếng Quan Thoại trôi chảy như vậy.”
Tôi hất cằm lên, vẻ mặt khó ngửi: “Vậy anh nói! Cha mẹ em đều thầy cô giáo, tiếng Quan Thoại của em đều là hai người đào tạo/dạy dỗ từ nhỏ, tiêu chuẩn đến có thể vào CCAV đọc tin tức!”
Anh ấy gặp tôi kiêu căng như vậy, nhưng lại không đả kích tôi. Im lặng một hồi, cũng thực cũng giả nói: “Anh lần này đến đây, có nên hay không nhân tiện đi thăm hỏi cha vợ cùng mẹ vợ một chút?”
Tim tôi nhảy thình thịch.
Trừng mắt nhìn, tôi quay đầu nhìn anh, ra vẻ khoa trương nói: “Ông anh, anh muốn hại chết em sao? Cha mẹ em mà biết em yêu sớm, không phải cạo trọc đầu em, cũng là đánh gãy chân của em!”
Anh cười: “Yêu sớm? Em cho em bây giờ còn là 12 tuổi sao?”
Tôi bày ra vẻ mặt khổ qua: “Anh không biết, cha em vẫn luôn ngoan cố bảo thủ không chịu thay đổi theo lịch sử vẫn nhìn vào trong những triết lý này 『Tât cả kết hôn vì mục đích yêu đương đều là trò đùa lưu manh』. Cha kiên quyết giữ vững khăng khăng cho rằng: Em ít nhất phải đợi tốt nghiệp công tác mới có thể nói đến bạn trai.”
Anh cúi đầu “À” một tiếng sau đó, nhíu mày không nói.
“Này! Nghĩ cái gì vậy?” Tôi lấy tay khoác lấy cánh tay anh.
Anh quay đầu nhìn tôi: “Tiểu Bạch, em vẫn là không cần làm nghiên cứu, tốt nghiệp liền đi công tác luôn đi?”
Tôi nói: “Hả? Như thế nào lại nhắc việc này? Em vốn tính không đi nghiên cứu a!”
Anh nâng tay gõ gõ đầu tôi, nhếch môi lên, trong khóe mắt hiện ra ánh sáng ấm áp: “Ngu ngốc!”
Tôi đang méo miệng nhìn anh, tài xế lái xe đột nhiên ha ha cười: “Chàng trai, chờ không kịp sao?”
Anh mím môi, cười yếu ớt: “Đúng vậy, chờ không kịp.”
Hết chương 14