※※
Đến siêu thị, Trình Quân lập tức đưa xe vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, cùng nhau theo tôi đi lên.
Tôi cầm danh sách mua sắm rồi chọn đồ, anh ta lẳng lặng phụ giúp tôi đẩy xe mua sắm đi ở phía sau, thinh thoảng tìm hộ tôi một số đồ vật.
Khi tôi đi vào khu thức ăn nhanh, giống như càn quét một đống lớn mì ăn liền nhét vào xe mua sắm, anh ta đột nhiên mở miệng hỏi tôi: “Tiểu Bạch, em không phải có bạn trai sao? Như thế nào còn ăn mì tôm?”
Tôi lấy mắt liếc anh ta: “Ai quy định yêu đương sẽ không được ăn mì tôm? Em thích ăn!”
Anh ta nhíu mày, cảm xúc phức tạp trong mắt lóe lên, do dự mà hỏi: “Hai người ở chung một trường, anh ta bình thường không cùng ăn cơm với em sao?”
“Anh ấy hiện tại vừa nghiên cứu vừa đi làm, có khi còn phải đi công tác. Mặc dù ở trường học có phòng nghỉ, nhưng chỉ là thỉnh thoảng lại đấy ở ở…….” Nói đến, trong đầu tôi ánh sáng chợt lóe lên, vội vàng nói: “Đúng rồi, phòng nghỉ ở trường của anh ấy gần như vật dụng hàng ngày gì cũng không có, ta vừa vặn mua cho anh ấy một chút……”
Nói xong, tôi quay đầu hướng khu đồ dùng hàng ngày đi. Đi thật xa rồi xoay người, thấy Trình Quân đang đứng ở tại chỗ có chút đăm chiêu nhìn tôi.
“Dao gọt hoa quả, đĩa đựng trái cây, thìa, cốc thủy tinh, hộp cơm, đũa……” Tôi nhìn đồ mua sắm trong xe, lẩm nhẩm: “Còn có cái gì chưa có nhỉ?”
Trình Quân nhìn tôi như vậy, ở bên cạnh nói: “Tiểu Bạch, đối với con trai bọn anh mà nói, ký túc xá chỉ là một nơi để ngủ. Nếu Mộ Nghịc Hắc không thường ở lại trường, mấy thứ này anh ta căn bản không cần dùng đến.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, trả lời: “Em cũng không phải mua cho anh ấy dùng, em đây là tiện khi mình đi qua đấy thì dùng! Không thấy em thìa cốc thủy tinh đều mua một đôi sao?” Dù sao tôi thiếu tiền của anh ta, mua cho anh ta một ít đồ dùng, quyền lợi vậy là được rồi.
Tôi cúi đầu ở quầy hàng tiếp tục tìm đồ dùng, Trình Quân hạ mắt đi theo phía sau tôi, cuối cùng cũng không hỏi tôi cái gì nữa.
Khi tính tiền, Trình Quân muốn giúp tôi trả tiền bị tôi ngăn lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta cười: “Tiểu sư phụ, người thay đồ nhi trả tiền là phải, nhưng trong này có đồ ăn của cả ký túc xá, cũng không thể lợi cho các cô ấy như vậy!”
Anh ta lấy tiền đưa vào trong ví, thản nhiên nói: “Anh đây đợi mời em đi ăn cơm?”
Tôi nghĩ một chút, nói: “Xong! Em muốn ăn hành tây xào trứng!”
Anh ta bất đắc dĩ mà nhếch nhếch khóe miệng, trong mắt cảm xúc không rõ hiện lên.
Cuối cùng, tôi đương nhiên không ăn hành tây xào trứng. Không có nhiều tình cảm thưởng thức nha?
Ra siêu thị, liền lôi kéo Trình Quân vào quán KFC bên cạnh. Sau khi tìm được vị trí, tôi bùm bùm mà nói một đống lớn thức ăn, để cho anh ta đi xếp hàng lấy đồ ăn.
Ngồi ở chỗ ngồi, nhìn bóng dáng anh ta đứng ở trong đám người, trong lòng tôi không biết là mùi vị gì.
Trước kia khi cùng nhau học vẽ, chúng tôi thường xuyên không trở về nhà ăn cơm chạy đi ăn thức ăn nhanh. Anh ta kỳ thật cũng không thích ăn đồ ăn rác rưởi đó, lại tình nguyện đi theo tôi. Anh ta hết sức ưa sạch sẽ, nhưng bằng lòng ăn đồ dư của tôi. Cho nên, khi đó tôi theo lý thường cho rằng anh ta thích tôi……
Đem đồ ăn lại, anh ta nhắc nhở tôi: “Đi rửa tay trước đi!”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta liếc mắt một cái, nói thầm một câu: “Lắm chuyện!” Sau, vẫn ngoan ngoãn đi rửa sạch tay.
Ăn được một nửa, tôi chỉ vào một đôi nam nữ bên cạnh hỏi “Trình Quân, anh nói người con trai cùng cô gái kia có là người yêu không?”
Anh ta quay đầu nhìn qua, cô gái tầm mười sáu mười bảy tuổi cùng người con trai ăn chung phần khoai tây chiên, uống cùng cốc coca, chia nhau cùng một cái hamburger, hai người khéo mắt đuôi lông mày đều tràn ngập ý cười.
Nhìn bọn họ, anh ta giống như nghĩ tới cái gì, ánh mắt có chút mơ hồ.
Một lát sau, gật gật đầu một cái, ánh mắt kiên nghị nói với tôi: “Đúng!” Dừng một chút, lại nói thêm: “Ít nhất, người con trai kia yêu cô gái.”
Tôi méo miệng, hỏi: “Vì cái gì?”
Anh ta nhìn tôi, con ngươi trong suốt rõ ràng: “Tiểu Bạch, ánh mắt sẽ không gạt người.”
Tôi cúi đầu, lấy một miếng khoai tây chiên, chấm chút sốt cà chua, để vào trong miệng từ từ nhai. Lúc đó trong mồm miệng tràn đầy mùi khoai tây chiên cùng vị chua ngọt của sốt cà chua. Tâm, dường như chua xót cũng lan ra……
Qua nhiều năm như vậy, tuy rằng chúng tôi cùng ăn một phần khoai tây chiên, uống cùng cốc coca, chia nhau cùng một cái hamburger, đối với chúng tôi cuối cùng cũng không thể ở cùng một chỗ.
Trình Quân, chúng ta trong lúc đó khuyết thiếu một ánh nhìn sao?
※※※
Trên đường trở về, đĩa hát bên trong xe một giọng nam trung trầm ngâm hát: “Trăng non cong cong ái tình ngốc nghếch, có em rồi thì chẳng còn điều gì là tệ. Định nghĩa hạnh phúc là cái gì? Với một số người mà nói, có thể gặp được một nửa của mình, cùng nhau trải qua cuộc sống bình thường với củi gạo dầu muối tương dấm trà, chính là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này……”
Giai điệu đơn giản ấm áp, đàn ghi-ta phối hợp với giai điệu đàn nhị, tạo ra được một làn điệu hát dân ca đơn giản nhẹ nhàng. Lời bài hát đơn giản nhưng đầy ý nghĩa, bình thường nhưng lại cất chưa ấm áp. Tôi im lặng lắng nghe, trong lòng lan ra một loại tình cảm không hiểu.
Ca khúc kết thúc, ngay lập tức đã muốn tới trường học, nghĩ nghĩ, tôi không nhịn được được mở miệng hỏi anh ta: “Trình Quân, anh hôm nay tìm em rốt cuộc là có chuyện gì?”
Ánh mắt anh chuyên tâm nhìn đằng trước, hơi hơi nhíu mày lại, nói: “Không có gì…… sáng nay tỉnh rượu nhìn thấy tin nhắn của em, trong lòng cảm thấy hoảng loạn, muốn nhìn thấy em.”
Tôi nghĩ đến từ “Cút” kia, cong cong môi lên, nói: “Em với anh trong lúc này không có cùng tiếng nói như vậy sao? Anh rốt cuộc là như thế nào?”
Anh ta nhấp mím môi, ánh mắt lóe lên một chút, rốt cục mở miệng hỏi tôi: “Tiểu Bạch, em thiệt tình thích Mộ Nghịch Hắc sao?”
Ta đã biết, ta đã biết ngươi rốt cuộc là chuyện này!
Ngiêng đầu nhìn anh ta, tôi hỏi: “Anh thiệt tình thích Triệu Thông Dĩnh sao?”
Anh ta bất ngờ quay đầu nhìn về phía tôi, cảm thấy trong mắt có lời muốn nói còn không ngừng gửi đi, khiến tôi bất ngờ không kịp phòng thủ sửng sốt!
Đôi mắt từ sâu biến nông, từ nông biến sâu, cuối cùng, anh ta cô đơn mà than một câu: “Tiểu Bạch, Mộ Nghịch Hắc không phải là người thường, em phải tự hiểu trái tim em. Hắn tuyệt đối không phải người có thể với em cùng nhau trải qua cuộc sống bình thường củi gạo dầu muối tương dấm trà này.”
Tôi quay đầu nhìn về đằng trước, không có lên tiếng.
Trình Quân, điểm này, em biết rõ hơn anh.
Nhưng mà, anh có biết hay không Triệu Thông Dĩnh có phải là người cùng anh trải qua cuộc sống bình thường với củi gạo dầu muối tương dấm trà hay không? Anh không hiểu được chính trái tim của mình?
Nhanh chóng đến trường học thì, một chiếc màu đen sang trọng với tốc độ cực nhanhh vượt qua chúng tôi, hướng về phía cửa trường học.
Tôi nhìn biển số xe “1111” kia, chính là thấy có chút quen mắt, Trình Quân đột nhiên nói: “Kia không phải xe của Mộ Nghịch Hắc sao?”
Tôi trong đầu lộp bộp một cái, mới nhớ tới đây là chiếc “xe phá” ở trong miệng Hắc oa kia!
Bởi vì trong lòng cho rằng ngày đó anh ta là khoác lác, giờ phút này tôi xấu hổ không biết nên nói như thế nào— —nói thật, không chỉ phá hủy thể diện của anh ta, cũng khiến cho tôi mất mặt. Không nói thật, chuyện này sớm hay muộn sẽ bị vạch trần. Đến lúc đó bị Trình Quân biết chúng tôi kết hợp lại lừa dối anh, vậy càng khó coi hơn!
Tôi đang do dự không biết quyết định, chiếc xe kia đã vững vàng đỗ ở trước cửa trường học.
Cánh cửa xe khoang lái bị người đẩy ra, một đôi giày da màu đen cùng một cái chân dài mặc quần tây vươn ra, ngay sau đó lộ ra chính là áo sơ mi trắng xám, xắn tay áo đến khửu tay lộ ra chiếc đồng hồ vuông màu đen, cùng tóc đen……
Khi người kia từ trong xe đi ra, một tay để lên trên cửa xe, một tay đỡ người cúi đầu cùng lái xe nói chuyện thì, tôi bỗng nhiên nghẹn một chút— —
Kia, kia, chàng trai phong độ đứng ở trước cửa xe kia đúng là Mộ Nghịch Hắc!
Bởi vì từng gặp qua ăn mặc trang phục như vậy, anh giả dạng trưởng thành như vậy, tôi đến tột cùng lại không dám khẳng định có phải anh hay không.
Không biết là cố ý hay là thế sao, Trình Quân đột nhiên nhấn mạnh ga tiến lên, sau đó phanh gấp xe— —
“Kéttttttttttttt— —”
Tiếng phanh xe chói tai vang ù ù ở trong tai, cơ thể tôi bởi vì quán tính cũng nghiêng về phía trước một chút, trong đầu ong ong……
Khi ngẩng đầu lên, xuyên qua kính thủy tinh trong suốt, mắt của tôi đón nhận hoàn toàn tầm nhìn của anh.
Ánh mắt lạnh lẽo trong suốt nhưng lạnh lùng không chút để ý hướng lại đây, khi cùng tôi chạm mắt, con mắt của anh ta mạnh mẽ ngưng đọng, trong mắt nhanh chóng phát hiện ra tình hình hiện tại, trong chớp mắt một cái, tôi cảm thấy trong mắt hắn lóe ra ánh chớp, giống như khi rút đao kiếm, lóe ra ánh sáng dị thường.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ đầu mối thực tế ánh sáng lóe lên trong mắt anh ta, anh đã dấu đi cảm xúc trên mặt, thong dong mà lại tao nhã bước đi hướng về phía tôi.
Ánh trăng như dòng nước trút xuống bao trùm khắp người anh, càng biểu hiện rõ rệt sự cao quý khí chất bất phàm vượt trội hơn người của anh. Khóe miệng uốn thành một đường cong tao nhã, trong con ngươi đen bóng chưa ý cười nhạt, ánh mắt của anh yên lặng mà nhìn tôi, bộ dáng kia rõ ràng là ấm áp mà lại trầm lặng, không biết vì sao lại làm cho tôi không tự chủ được run rẩy!
“Tiểu Bạch, em…… Sợ anh ta?”
Bên tai truyền đến một câu hỏi do dự của Trình Quân. Tôi sửng sốt, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía anh— —ánh mắt anh gần trong gang tấc, nhìn tôi chăm chú, trong mắt đen bóng lóe lên được sự không thể tin được.
Đầu óc tôi một hồi mộng mị, nhưng lại không có phản bác.
Giờ phút này, nhìn thấy Mộ Nghich Hắc tao nhã siêu phàm như vậy, tôi trong đầu bay nhanh ra tám chữ kim quang lấp lánh— —
Tuấn dật dục tú! Khí tôn quý trụ!
Anh như vậy, ánh mắt như có mũi nhọn hướng tôi, thật thật làm cho tôi có chút không dám nhìn gần. Anh như vậy, thật thật làm cho tôi có chút có chút— —
Sợ!
Đi tới mở cửa xe ra, anh ấy rất biết kiềm chế chào hỏi với Trình Quân rồi sau đó, đưa tay cầm lấy tay của tôi, đưa tôi từ trong xe đi ra.
Trên người anh có mùi thuốc lá, mùi rượu cùng mùi nước hoa đàn ông hòa hợp thành mùi riêng, chặt chẽ bao quanhh lấy tôi, cũng không khó ngửi thấy, lại khiến tôi có chút ngây ngất.
Sau khi tôi đứng vững lại, anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt sóng nước trong suốt, thanh âm cũng mềm mại nói: “Tiểu Bạch, đi ra ngoài chơi như thế nào lại không có gọi điện thoại nói?”
Trong giọng điệu hình như có chút trách cứ, lại tràn đầy sự lo lắng, nghe ra lại có vài phần dây dưa.
Tôi liếc mắt nhìn anh một cái, thấp giọng nói: “Em chỉ đi siêu thị mua mấy thứ linh tinh……”
“À……” Anh trầm ngâm một tiếng, nâng cánh tay sờ tóc của tôi, hỏi: “Mấy thứ linh tinh đâu?”
Tôi vừa định trả lời, Trình Quân đã xuống xe, nhìn anh trả lời: “Ở phía sau cốp xe, tôi đi lấy.”
Anh gật gật đầu, lễ độ mà xa lạ nói: “Cám ơn.”
Từ trong tay Trình Quân tiếp nhận hai túi to gì đó, sau khi lại cùng anh ta khách khí nói lời tạm biệt, Mộ Nghịch Hắc xoay người kéo tôi rời đi.
Tôi đi được vài bước quay đầu, Trình Quân đang đứng ở tại chỗ ngơ ngác nhìn tôi, trong mắt nhuốm một loại ưu tư ảm đạm……
Từng bước một cùng anh đi về phía trước, tay anh gắt gao nắm lấy tay của tôi, chặt đến phát đau!
Đằng trước, một chàng trai tà tà dựa vào chiếc xe hơi màu đen, người mặc cả một bộ vest, cũng phi thường cao quý, ánh mắt nhìn tôi mang theo một chút suy nghĩ một chút tính toán cùng một chút hiếu kỳ……
Gặp tôi giương mắt nhìn mình, miệng anh ta có chút nhếch nhếch lên, kia cười nhưng lại lộ ra một chút tà mị. Phảng phất, còn có một chút hương vị phong lưu.
Mộ Nghịch Hắc từ xa xa gật đầu chào anh ta, lập tức nắm lòng bàn tay tôi đi về phía trường học.
Đi đến trước cửa trường học, nghe được một tiếng nổ vang trầm lắng, tôi vừa quay mặt, chiếc xe hơi màu đen với tốc độ cực nhanh phóng đi, lưu lại tiếng ồn ào trên đường……
※※※
Phòng 408 khu nhà ở nghiên cứu sinh.
Sau khi anh vào nhà bật đèn, thả hai túi đồ vật lớn trên mặt đất, bỗng nhiên cả người quay lại, hai tay đè ở vai ta áp tôi vào trên cánh cửa.
Tôi vừa “A” một tiếng, anh đã dán cả khuôn mặt lại gần. Trong đầu ánh chớp chợt lóe hiện lên cảnh tượng tối hôm qua, tôi sợ đến nỗi lập tức rụt cổ lại, đồng thời nhắm chặt mắt lại, mím chặt môi……
Một lúc lâu sau, cũng không có cái gì áp lại gần, tôi sợ hãi mở mắt ra— —
Anh cúi đầu xuống, nhíu lông mày, nhếch môi, đang có chút đăm chiêu nhìn tôi. Giữa lông mi là con mắt màu đen có chút kỳ lạ, bên trong ánh sáng lờ mờ quyến luyến, khiến cho người ta khó phân biệt được vui hay giận.
Tôi lui đầu nuốt nuốt nước miếng, do dự một chút, rụt rè nói: “Cái kia, em còn chưa lên mạng tra làm sao duy trì hô hấp bình thường khi hôn môi……”
Nghe tôi nói như vậy, anh ngược lại sợ run một chút.
Lập tức, trong mắt sáng lên một chút ý cười, mạnh mẽ cúi đầu trán chạm trán của tôi, anh có chút bất đắc dĩ lại có chút đồi bại nói: “Hạ Tiểu Bạch, em đến khi nào mới thông minh ra được đây?”
Hơi nóng trong miệng anh một chút một chút phả ở trên mặt tôi, mang theo mùi thơm của rượu, làm cho tôi có cảm giác say say.
Sau lưng dính sát vào cánh cửa, tôi nhìn trái nhìn phải, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, hỏi anh: “Anh, anh không phải uống rượu chứ?”
Anh ngẩn ngơ một chút, nhếch khóe miệng cười cười, con ngươi sáng lấp lánh rực rỡ, ngưng lại thấp giọng thì thầm nói: “Đúng, anh say rồi……Mấy ngày nay đã muốn say, say cũng không dễ……”
Trời! Đã đến mức hồ ngôn loạn ngữ, tối nay anh ta rốt cuộc uống bao nhiêu rượu đây?
Tôi lấy tay đẩy anh ra, nói: “Vậy anh đứng lên trước, em đi lấy cốc nước cho anh.”
Anh không nói, cứ chuyên chú nhìn tôi chằm chằm như vậy. Nhu tình trong mắt thấu tận xương, giống như đang nhìn tôi, lại giống như nhìn xuyên thấu qua cả người tôi……
Điều hòa bên trong không mở, anh nửa đứng đè nặng tôi như vậy, làm cho tôi cảm thấy oi bức không chịu nổi.
Nâng cánh tay đặt ở ngực anh, tôi có chút cầu xin vừa mềm dẻo nói: “Mộ Nghịch Hắc, anh tránh ra trước có được không? Em nóng quá……”
Con mắt anh chuyển sang sẫm màu, nhếch môi một cái, khàn khàn giọng hỏi tôi: “Tiểu Bạch, có nhớ hôm nay anh nói với em cái gì không?”
Tôi giương mắt nhìn anh: “Hả?”
Anh nhắm mắt lại, môi bất ngờ áp lại gần.
Tôi trong đầu chợt nổ vang một câu: “Tiểu Bạch, đột nhiên rất muốn hôn em……”
Anh ôn nhu môi áp chặt vào môi của tôi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm răng của tôi……
Giữa ánh chớp, trong đầu ta hiện lên một loạt chữ: Thở! Nhớ rõ thở!
Tôi bên này đang chuẩn bị phải lấy hơi, anh bên kia đã rời khỏi môi của tôi. Nhếch nhếch khóe miệng lên, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Cũng được.”
Chờ tôi phản ứng lại là anh nói trong miệng tôi mùi vị cũng được thì, anh đã buông hai tay đang đè bặng vai của tôi, con mắt cúi xuống nhìn hai cái túi hỏi tôi: “Mua những gì?”
Tôi lập tức vội vàng trả lời: “Một ít đồ ăn ……”
Khéo mắt anh cong lên, nâng tay véo véo cái mũi của tôi: “Lợn!”
Tôi chu cái miệng, nói tiếp câu nói kia có chút oan ức: “Còn có mua cho anh một chút đồ dùng hàng ngày……”
Anh nhướng mày: “Hả?”
Tôi ngồi xổm từ trong túi bảo vệ môi trường tìm ra những thứ linh tinh ta mua cho anh dao gọt hoa quả, đĩa đựng trái cây, thìa, cốc thủy tinh, hộp cơm, chiếc đũa, giống như hiến vật quý đưa tới trước mặt anh: “Xem, những thứ này đều là mua cho anh.”
Trong mắt anh sóng nước nhu hòa, ngồi xổm xuống, cầm lấy kia hai cái thìa inox đuôi nhỏ đầu vuông giống nhau như đúc, ngón tay tinh tế vuốt ve hoa văn trên đó, chuyển ánh mắt nhìn về phía tôi: “Tình nhân?”
Tôi nghẹn một chút, giải thích nói: “Không phải! Chính là tùy tay cầm hai cái giống nhau, thuận tiện chúng ta về sau ăn dưa hấu.”
“A……” Anh ngân một tiếng, trong con ngươi ẩn ẩn ý cười, nâng cánh tay sờ sờ đầu tôi: “Vậy về sau mua dưa hấu nhớ mua cả quả, như vậy chúng ta có thể mỗi người một nửa.”
Tôi thông tin gần như chưa kịp lên não thì đã há mồm phản bác lại: “Dụa vào cái gì bảo em mua? Em lại không có tiền!”
Tay anh bỗng nhiên nâng lên vuốt đầu của tôi, không nhẹ không nặng, vỗ đầu tôi một chút: “Quỷ hẹp hòi!”
Tôi giương mắt trừng anh, lại bị ánh mắt anh nhìn ý cười chói sáng như sao giống một vị thần.
Hết chương 6.
Bài hát trong xe Trình Quân là bài “Củi gạo dầu muối tương giấm trà” ý nghĩa đúng như Tiểu Bạch nói đó, nhẹ nhàng, thường ngày như đúng tên gọi của nó củi gạo dầu muối tương giấm trà