Đủ rùi ha.
btw: lười set pass quá. Long đồ qua
———-
Edit: Chuông Cỏ
Beta: Trangki
Không biết qua bao lâu, Tô Vị Nhiên mới bước xuống xe. Thoạt nhìn hoàn toàn không nhìn ra được Tô Vị Nhiên đã uống rượu. Nhưng Phương Quân Dục có thể ngửi thấy mùi rượu trên người Tô Vị Nhiên, cùng với… mùi nước hoa phụ nữ.
Phương Quân Dục nhíu mày, nhưng không nói gì.
“Phương Quân Dục ” Tô Vị Nhiên hé mắt, vươn tay hướng Phương Quân Dục, sau đó ôm lấy mặt hắn.
“Nga, không phải ảo giác nha.” Tô Vị Nhiên lẩm bẩm.
“Cậu uống bao nhiêu rượu?” Phương Quân Dục lấy bàn tay đang sờ loạn mặt mình của Tô Vị Nhiên ra rồi hỏi.
“Không nhiều lắm.” Tô Vị Nhiên nói: “Chỉ hai chai Whiskey thôi.”
Phương Quân Dục khẽ thở dài, cũng không nói gì chỉ nhẹ nhàng vuốt mặt Tô Vị Nhiên, ánh mắt ôn nhu mà phức tạp.
Tô Vị Nhiên cúi đầu cười nói: “Phương Quân Dục, nếu tôi không quen biết anh thì tốt biết bao.”
“Cậu hối hận?”
“Ừh.” Tô Vị Nhiên kề sát vào Phương Quân Dục: “Cả cuộc đời tôi đều bị anh phá hủy rồi.”
“Nhưng cho tới bây giờ tôi cũng không hối hận đã quen cậu.” Phương Quân Dục cười nói, ngón tay thon dài xuyên qua tóc Tô Vị Nhiên: “Tôi đem cuộc đời mình bồi thường cho cậu, có được không?”
“Bồi thường cho tôi?” Khóe miệng Tô Vị Nhiên khẽ nhếch: “Nhưng giờ tôi không cần a.”
Phương Quân Dục mỉm cười, không có nói tiếp.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Phương Quân Dục nhẹ nhàng khoác eo Tô Vị Nhiên: “Đi nghỉ sớm thôi, nếu không sáng mai dậy lại đau đầu.”
Vốn Tô Vị Nhiên uống nhiều rượu đã có chút mơ màng, hơn nữa giọng nói của Phương Quân Dục lại rất thấp rất nhu hoà, càng khiến cho mí mắt Tô Vị Nhiên nặng trĩu, cơ hồ mở không nổi
Lúc này, cả người Tô Vị Nhiên gần như dựa hẳn vào người Phương Quân Dục. Phương Quân Dục cười một tiếng, bàn tay bên hông Tô Vị Nhiên nắm thật chặt, muốn làm Tô Vị Nhiên thoải mái hơn một chút.
Lát sau, Phương Quân Dục cảm thấy người trong lòng không động đậy nữa, bên tai là tiếng thở nhẹ của Tô Vị Nhiên. Nhìn gương mặt ngủ say của Tô Vị Nhiên, Phương Quân Dục mỉm cười, nội tâm mềm mại.
Phương Quân Dục ôm Tô Vị Nhiên về phòng, giúp hắn tẩy rửa một chút, thay đồ ngủ. Tuy Phương Quân Dục rất muốn ôm Tô Vị Nhiên mà ngủ, nhưng hiện giờ Tô Vị Nhiên đang không nguyện thân thiết cùng hắn, nếu hôm sau tỉnh rượu phát hiện hắn ngủ trên giường, chỉ sợ sẽ càng phản tác dụng, nên hắn không thể nóng vội, chỉ có thể từng bước một.
“Hai chai Whiskey.” Phương Quân Dục cười, ngón tay khẽ chạm lên mặt Tô Vị Nhiên: “Cậu đúng là quá yên tâm về tôi rồi. Không sợ tôi làm gì cậu sao?”
“Cậu bây giờ, có lẽ cũng chỉ có dưới tình huống này mới cho phép tôi lại gần đi.” Phương Quân Dục cúi đầu thở dài, khẽ hôn trán người nọ một chút sau đó rời khỏi phòng.
Sau khi rời khỏi phòng Tô Vị Nhiên, Phương Quân Dục lấy điện thoại ra gọi Trâu Bác Quang: “Vừa nãy có phải Vị Nhiên đến ‘Lạc đường’?”
“Vâng.” Trâu Bác Quang nói: “Tô thiếu gia một mình gọi hai chai Johnnie Walker Premier.”
“Chỉ một mình cậu ta?” Phương Quân Dục chậm rãi nói.
Trâu Bác Quang bên kia bỗng nhiên rùng mình một cái. Rõ ràng giọng Phương tổng rất bình thường, nhưng vì sao hắn lại cảm thấy lạnh?
“Vâng.” Trâu Bác Quang trả lời: “Tô thiếu gia đi một mình, không ai đi theo.”
“Ta biết hắn đi một mình.” Phương Quân Dục thản nhiên nói: “Ta nói là khi cậu ta uống rượu, có ai tới gần hắn không.”
“Này…” Trâu Bác Quang có chút không rõ ý Phương Quân Dục, trước đây Tô thiếu gia đã tới “Lạc đường ” rất nhiều lần nhưng Phương tổng chưa từng hỏi qua.
“Sau khi Tô thiếu gia vào phòng, trừ bỏ vài người tới tặng rượu, những người khác đều không cho phép vào.” Trâu Bác Quang nói.
“Năm phút.” Phương Quân Dục nói.
Trâu Bác Quang biết, Phương tổng là cho hắn năm phút điều tra những chuyện đã xảy ra trong phòng.
“Dạ.” Trâu Bác Quang đáp.
Phương Quân Dục cúp điện thoại.
Năm phút trôi qua, điện thoại Phương Quân Dục vang lên. Phương Quân Dục nhìn thoáng qua màn hình, sau đó tiếp điện thoại: “Điều tra ra chưa?”
“Đã ra.” Trâu Bác Quang nói: “Bạch Nhu từng đến phòng Tô thiếu gia, nhưng mấy phút sau đã bị Tô thiếu gia đuổi ra.”
Bạch Nhu là nữ tiếp viên nổi tiếng nhất ‘Lạc đường’, bộ dáng vô cùng xinh đẹp. Rất nhiều thiếu gia công tử vừa đến ‘Lạc đường’ liền chỉ định Bạch Nhu tiếp đãi.
Phương Quân Dục ừhm một tiếng, sau đó thản nhiên nói: “Mời cô ta đến phòng tài vụ thanh toán tiền lương.”
“Vâng.” Trâu Bác Quang nói. Tuy rằng Phương tổng không nói nguyên nhân, nhưng Trâu Bác Quang đã biết đáp án.
Tâm tư kia của Bạch Nhu ở “Lạc đường” thật ra cũng bình thường bất quá cô ta lại chọn sai đối tượng. Gia thế của Tô thiếu gia khiến kẻ khác phải đỏ mắt, diện mạo lại không có chỗ nào để chê, nhưng hắn là người tuỳ tiện muốn là được sao?
Tô thiếu gia rất ít đến “Lạc đường” một mình, lúc này lại một mình đến “Lạc đường” uống rượu khiến Bạch Nhu ảo tưởng có cơ hội. Trâu Bác Quang cúp điện thoại thở dài một tiếng. Những người khác đều rất thông minh không dám có tâm tư, chỉ có Bạch Nhu ỷ mình xinh đẹp, hơn nữa trước kia luôn bị đám cậu ấm nuông chiều, mơ màng đến độ đã quên mình rốt cuộc là ai, dám đi dụ dỗ Tô thiếu gia. Có trách thì trách chính cô ta ngu ngốc đi. Phương tổng coi như đã nhân từ, chỉ cho cô nàng chạy lấy người thôi.
Ngày hôm sau, Tô Vị Nhiên tỉnh lại, hắn ngồi trên giường xoa trán. Hôm qua lại uống rượu, say rượu hai ngày liên tiếp làm hắn rất không thoải mái.
Hôm qua cũng không tính uống rượu, nhưng lại bởi vì chuyện của Phương Quân Dục, khiến hắn ấm ức không có chỗ trút nên mới đến “Lạc đường”.
“Gặp phải anh luôn không phải chuyện tốt.” Tô Vị Nhiên dựa vào đầu giường, lẩm bẩm.
Một lát sau, hắn nhìn lại quần áo trên người. Trên người không phải bộ hắn mặc hôm qua mà là đồ ngủ. Hắn còn nhớ mình từ “Lạc đường” lái xe về, sau đó đem xe vào ga ra, sau đó…
Sau đó hắn không nhớ rõ. Tô Vị Nhiên lắc đầu, muốn cố gắng nhớ lại chuyện sau khi đỗ xe nhưng trí nhớ sau khi đỗ xe vẫn trống rỗng.
Cả người đều rất nhẹ nhàng khoan khoái, trên người không có chút mùi cồn. Là ai giúp mình thay quần áo?
Chẳng lẽ là Phương Quân Dục? Suy nghĩ này vừa loé lên trong đầu Tô Vị Nhiên liền lập tức bị phủ nhận. Phương đại thiếu gia sẽ làm loại chuyện này chắc? Cho dù là vậy thật, vậy đối tượng cũng không thể là hắn. Còn đáp án may ra có trời mới biết. Tô Vị Nhiên cười châm chọc.
Sau khi say rượu sẽ cảm thấy khát nước. Tô Vị Nhiên đứng lên muốn đi rót nước, nhưng khi quay đầu lại phát hiện trên tủ đầu giường đặt một ly nước.
Tô Vị Nhiên cầm lấy, phát hiện nước vẫn còn ấm. Xem ra lúc để đây cũng chưa lâu. Hắn uống một hớp nhỏ, vị ngọt nhàn nhạt từ đầu lưỡi dần lan toả khắp miệng. Trong nước có bỏ thêm mật ong, không quá nhiều. Tô Vị Nhiên không thích đồ ngọt cho lắm nhưng sau khi say rượu, uống chút mật ong có thể làm dịu đi cảm khác khó chịu do say rượu.
Tô Vị Nhiên nhìn thời gian, đã hơn chín giờ. Hắn thay quần áo ra khỏi phòng. Đối diện chính là phòng Phương Quân Dục, cửa phòng Phương Quân Dục để mở, trong phòng người hầu đang dọn dẹp.
Tô Vị Nhiên xuống lầu, thấy được Triệu quản gia trong phòng khách.
“Chú Triệu.” Tô Vị Nhiên gật đầu với ông, xem như chào hỏi.
“Tô thiếu gia, có không thoải mái chỗ nào không?” Triệu quản gia hỏi.
“Tạm ổn.” Tô Vị Nhiên nói. Một lát sau, Tô Vị Nhiên ra hỏi: “Hôm qua cháu uống rượu, là ai giúp cháu thay đồ?”
“Là thiếu gia sợ cậu ngủ không thoải mái nên bảo tôi thay cho cậu.” Triệu quản gia nói.
Tô Vị Nhiên thản nhiên “ à ” một tiếng, sau đó nói: “Cám ơn nước mật ong của chú.”
Triệu quản gia cười nói: “Chiếu cố sinh hoạt thường ngày cho Tô thiếu gia là chức trách của tôi.” Phương Quân Dục trước khi đi từng dặn Triệu quản gia, nói Tô Vị Nhiên đại khái sẽ dậy lúc chín giờ nên nửa giờ trước đó nhớ chuẩn bị nước mật ong cho cậu, còn đặc biệt dặn bỏ ít mật ong thôi, bởi vì Tô Vị Nhiên không thích đồ ngọt.
Sáng hôm nay, Phương Quân Dục cũng không quên dặn Triệu quản gia, nếu Tô Vị Nhiên hỏi đến chuyện này, thì không được nói là hắn.
Tuy rằng Triệu quản gia cũng không hiểu vì sao thiếu gia lại dặn như vậy, nhưng ông vẫn là dựa theo thiếu gia dặn mà trả lời. Thiếu gia nói vậy tự nhiên có đạo lý của hắn.
Kỳ thật Triệu quản gia cũng không quá rõ thói quen và sở thích của Tô Vị Nhiên, bởi vì Tô Vị Nhiên trừ bỏ buổi tối về ngủ, còn đâu rất ít khi ở trong biệt thự. Một ngày ba bữa, ngoại trừ thỉnh thoảng có ăn điểm tâm, còn những bữa khác cũng không ăn ở đây.
Nghe Triệu quản gia nói xong, trong lòng Tô Vị Nhiên bỗng nhiên dâng lên một chút mất mát, nhưng lập tức đã bị cố ý bỏ qua.
Tô Vị Nhiên rời biệt thự, lái xe đến Cảnh Dụ Châu Tế.
Tô Sùng Hoa nhìn thấy Tô Vị Nhiên trên màn hình, liền mở cửa.
“Vị Nhiên.”
Tô Vị Nhiên ừ một cái rồi trực tiếp đi vào phòng.
“Hôm qua sao cậu lại đến ‘Lạc đường’?” Tô Sùng Hoa hỏi.
“Anh cho người theo dõi tôi?” Tô Vị Nhiên ung dung ngồi trên sa lon, tuy nói thế nhưng ngữ khí cũng rất tao nhã. Nếu hắn ngay cả bị theo dõi cũng không biết thì Tô Vị Nhiên hắn lăn lộn mấy năm nay coi như uổng công.
“Lấy tính tình thích gây chuyện của cậu, không cho ai coi chừng thì thật sự không an tâm.” Tô Sùng Hoa không e dè thừa nhận sự thật mình đã cho người theo dõi.
Tô Vị Nhiên cười nói: “Tôi cảm thấy anh so với mẹ tôi còn quan tâm tôi hơn, thật là làm tôi quá cảm động.” Cái gọi là không an tâm chính là cho người theo dõi hắn, thấy hắn uống rượu, thấy hắn lái xe về. Bất quá hắn thật đúng là phải cảm tạ vị đại ca tốt của hắn không thừa dịp hắn uống say lái xe mà dàn xếp một vụ “Ngoài ý muốn”.
Bất quá A thành dù sao cũng không phải C thành, nơi này là địa bàn của Phương Quân Dục, Tô Sùng Hoa muốn làm vậy cũng phải nghĩ kĩ hậu quả.
“Dì mất sớm, nếu không cũng đã có người coi chừng cậu rồi.” Tô Sùng Hoa rót một chén trà Long Tĩnh đưa cho Tô Vị Nhiên. Tô Sùng Hoa là con nuôi Tô gia, năm đó mẹ Tô Vị Nhiên Dung Uẩn kết hôn cùng Tô Lại Nam, qua nhiều năm vẫn chưa có con nên Tô Lại Nam nhận nuôi Tô Sùng Hoa. Nhưng cho dù là trước khi Tô Vị Nhiên ra đời, Dung Uẩn đối với Tô Sùng Hoa vẫn vô cùng lãnh đạm. Bà không cho phép Tô Sùng Hoa gọi mình là mẹ nên Tô Sùng Hoa từ nhỏ đã gọi Dung Uẩn là dì. Sau khi Tô Vị Nhiên ra đời, Tô Sùng Hoa rời khỏi chủ trạch, một mình ở trong một biệt thự khác của Tô gia. Tô Lại Nam cứ đến ngày sẽ mang Tô Vị Nhiên đến thăm hắn.
Tô Vị Nhiên nhìn thoáng qua chén trà, không đưa tay nhận, nhẹ nhàng cười nói: “Nếu anh đưa tôi một ly rượu, tôi nhất định sẽ uống. Trà thì khỏi đi.”
“Cậu không thể uống ít rượu một chút sao?” Tô Sùng Hoa để chén trà lên bàn, nói.
“Không thể.” Tô Vị Nhiên nói tỉnh queo.
Tô Sùng Hoa: “…”