Đó là — người chết.
Ngày thứ hai, tin tức vị hôn phu Trần Du Cẩn của người thừa kế Tô gia Tô Vị Nhiên bỏ trốn cùng nam nhân lan ra toàn bộ C thành gây nên làn sóng hoang mang vô cùng lớn.
Gia chủ Trần gia Trần Cẩm Sinh ngày hôm sau tự mình đến Tô gia bồi tội, cũng bày tỏ nhất định sẽ dốc hết toàn sức ra bắt Trần Du Cẩn về.
Trong thư phòng Tô gia, rèm cửa của cửa sổ màu đỏ sậm ngăn cách ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài, toàn bộ thư phòng u tối ảm đạm, mang theo cảm giác cũ kỹ thần bí.
Tô Vị Nhiên ưu nhã ngồi phía sau bàn làm việc được làm từ gỗ tử đàn có khắc hoa văn tre trúc, vẻ mặt của cậu bị khuất tối mơ hồ không thấy rõ. Cậu đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút. Khói thuốc trong thư phòng lượn lờ, đốm lửa đỏ mờ mở tỏ tỏ.
Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng gẩy điếu thuốc, tàn thuốc rơi vào trong cái gạt tàn. Cậu giương mắt nhìn về phía Trần Cẩm Sinh đối diện, mỉm cười nói: “Trần tiên sinh, tôi đương nhiên biết thành ý của ông. Nhưng thành ý của ông là thứ vô dụng, chuyện Trần tiểu thư phải làm sao đây?”
Gia tộc trăm năm hắc đạo, ngay cả thư phòng cũng mang theo cảm giác trang nghiêm cung kính nồng đậm. Bản chất Trần gia chỉ là một gia tộc thương nghiệp, cùng với bản chất của Tô gia không giống nhau, tất nhiên chưa từng cảm thụ qua loại cảm giác khí tức xơ xác như này, mồ hôi lạnh không kiểm soát được thấm ra trên thái dương.
“Cho dù có phải trói lại tôi cũng sẽ trói Du Cẩn đến giáo đường.” Trần Cẩm Sinh cảm thấy hàn ý sau lưng bức người, ngay cả nói chuyện cũng chỉ gắng gượng duy trì trạng thái bình tĩnh. Lúc trước thông gia với Tô gia, danh tiếng Trần gia trong lúc nhất thời ở C thành tăng vụt đáng kể. Vốn tưởng rằng có thể dựa vào lần thông gia này để củng cố thêm một nấc nữa cho địa vị của Trần gia, chỉ chút nữa thôi là thành công rồi. Nhưng không nghĩ đến vào lúc này lại xảy ra tình trạng ngàn cân treo sợi tóc như vậy! Nếu như Tô gia truy cứu, chỉ sợ Trần gia sẽ bị đẩy vào tình thế nguy hiểm. Tính khí Tô Vị Nhiên bất thường vang danh khắp C thành, Trần Cẩm Sinh cả người rét run, ông thậm chí không dám nhìn thẳng vào nam nhân ngồi sau bàn làm việc.
“Trói?” Tô Vị Nhiên tự tiếu phi tiếu nói, “Trần tiên sinh, ông có phải là đánh giá con gái mình quá cao rồi hay không, lẽ nào tôi yêu Trần tiểu thư đến mức không thể buông bỏ cô ta? Ông tưởng cô ta là Phương Quân Dục hả?”
“Tôi –” Trần Cẩm Sinh mồ hôi lạnh đầm đìa, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải. Hai nhà Tô Trần thông gia, đối với Tô gia chẳng có ích lợi gì, người sáng suốt đều có thể nhận ra cuộc hôn nhân này chỉ có lợi với mỗi Trần gia. Sở dĩ Tô gia đồng ý thông gia cùng Trần gia là vì người thừa kế Tô Vị Nhiên yêu Phương Quân Dục đến chết đi sống lại, vì vậy gia chủ Tô gia Tô Lại Nam mới bức Tô Vị Nhiên cùng Trần tiểu thư đính hôn. Tô Lại Nam chẳng qua chỉ là muốn tìm một danh môn khuê tú mà thôi, mặc kệ là Trần tiểu thư, Cố tiểu thư hay Trương tiểu thư. Nhưng may mắn sao Trần gia lại được lựa chọn.
Mà mặt trái đi kèm theo là nguy hiểm rình rập. Giống như hiện tại, các gia tộc lớn ở C thành vốn đố kị với Trần gia có thể kết thông gia với Tô gia đều ở sau lưng xem chuyện hài. Hành động của Trần Du Cẩn hoàn toàn là một cái tát mạnh mẽ vào mặt thái tử C thành. Trần Cẩm Sinh cũng không hiểu, con gái của ông vẫn luôn thông minh bình tĩnh, làm sao có thể làm ra loại chuyện manh động như vậy chứ. Ông biết con gái có bạn trai ở Anh quốc, là bạn học của cô. Lúc trước ông có cùng nó nói về vấn đề này, tuy rằng ban đầu nó sống chết không chấp nhận, nhưng sau đó lại chủ động gật đầu đồng ý.
Tối hôm qua, Du Cẩn một đêm không về, ông cũng không coi là chuyện lớn. Đến khi người hầu đến dọn dẹp phòng cô, phát hiện Du Cẩn có để lại một tờ giấy. Thời điểm ông nhìn thấy tờ giấy này vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, một mặt bắt người trong Trần gia phải cấm khẩu, một mặt phái người đi tìm cô. Thế nhưng không biết sao tin tức vẫn bị truyền ra, tin Du Cẩn cùng người khác bỏ trốn đã loan khắp C thành, cho nên ông chỉ có thể cấp tốc sai người đi kiếm Du Cẩn, mặt khác đến Tô gia bồi tội. Chết tiệt, không biết tại vì sao, động thái của Du Cẩn dù chỉ một chút đầu mối ông cũng không tìm thấy. Trần gia tuy thế lực không to lớn như Tô gia, nhưng cũng có thế lực của bản thân. Điều tra một người là điều không khó. Chỉ có điều lần này, Du Cẩn cùng với người kia như bốc hơi mất, một chút dấu vết cũng không để lại. Giống như — bị người xóa hết.
Thời điểm Trần Cẩm Sinh đi đến Tô gia đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị chỉ trích, nhưng khi đối mặt với thực tế, trong lòng lại tràn ngập hoảng sợ không thể khống chế. Cho dù Tô Vị Nhiên còn chưa có mở lời nói ra mấy câu.
Tô Vị Nhiên nhấn thuốc vào gạt tàn, xương ngón tay rõ ràng mà tao nhã.
“Trần tiên sinh.” Giọng Tô Vị Nhiên lười biếng trầm thấp, “Ông sợ gì chứ, tôi cũng không có ăn thịt ông.”
Bầu không khí trong thư phòng ngưng lại không một tiếng động, ngay cả không khí cũng nhiễm phải xúc cảm giằng co.
“Tôi có thể không truy cứu –“
Tô Vị Nhiên khiến cho Trần Cẩm Sinh đang nằm trong trạng thái tuyệt vọng như vớ được chút ánh sáng, ông giương mắt nhìn về phía Tô Vị Nhiên, nhưng vẻ mặt cậu lại hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
“Chỉ cần Trần tiên sinh im miệng.” Giọng Tô Vị Nhiên ôn hòa, trong thư phòng nghiêm trang vắng lặng mang theo chút tâm ý thương hại, “Khoảng thời gian sắp tới đây, tôi hi vọng Trần gia có thể biết điều một chút.”
“Tôi bảo đảm.” Trần Cẩm Sinh vội vàng đáp lời.
“Ông biết chỉ có một loại người mới cho tôi sự tin tưởng.” Tô Vị Nhiên nở nụ cười, cậu mở ngăn kéo, từ trong đó lấy ra một khẩu súng lạnh lẽo màu đen, “Đó là — người chết.”
Tô Vị Nhiên cầm khẩu súng, nhắm vào Trần Cẩm Sinh đang đứng ngây tại chỗ. Trần Cẩm Sinh nhìn vào họng súng đen ngòm, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Nhưng lâu sau vẫn không có âm thanh gì vang lên. Trần Cẩm Sinh chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy Tô Vị Nhiên mười ngón tay giao nhau, khuỷu tay chống trên bàn, khóe miệng hơi cong lên, nhìn mình, “Chỉ đùa một chút thôi mà.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói. (Mất dạy –)
“Đa tạ Tô thiếu gia buông tha.” Trần Cẩm Sinh khàn giọng nói.
Tô Vị Nhiên cười khẽ một tiếng: “Lần này chỉ là đùa chơi, nhưng nếu như Trần tiên sinh không biết giữ mồm giữ miệng, lần sau sẽ không còn là chuyện cười như này nữa.” Nói xong, Tô Vị Nhiên phất phất tay, ra hiệu Trần Cẩm Sinh rời đi.
Cánh cửa dày nặng khép lại, khóe miệng Tô Vị Nhiên cong lên lạnh lùng. Cậu mở notebook trên bàn lên, mở video ra. Thư phòng vốn dĩ lạnh lẽo, tiêu điều nhất thời bị âm thanh thở dốc *** mỹ bao trùm.
Tô Vị Nhiên tắt video, tự lẩm nhẩm: “Vẫn cảm thấy buồn nôn.” Nói xong cậu nhắm hai mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi chợp mắt. Thân thể của cậu chìm vào trong bóng tối, cả người phảng phất cùng bóng đêm hòa hợp làm một.
Thời gian dường như bất động, Tô Vị Nhiên có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình. Không biết qua, cửa thư phòng bị người mở ra. Tô Vị Nhiên chậm rãi mở mắt, có thể trực tiếp tiến vào thư phòng mà không cần xin chỉ thị, toàn bộ Tô gia cũng chỉ có Tô Lại Nam. Ngay cả cậu trước khi vào thư phòng, cũng còn phải gõ cửa xin phép. Được Tô Lại Nam cho phép, cậu mới có thể đi vào, nếu như Tô Lại Nam không có trong phòng, cậu cũng không thể tiến vào đây. Đây là quy củ của Tô gia. Thư phòng này chỉ có thể chủ nhân của Tô gia mới được dùng. Năm đó, khi Tô Vị Nhiên trở thành chủ nhân của căn phòng này cũng là lúc Tô Lại Nam mất và Tô gia rơi vào nội loạn.
Tô Lại Nam đi vào thư phòng, khi ông nhìn thấy Tô Vị Nhiên ngồi trên chiếc ghế thuộc về mình, giận tím mặt quát: “Đứng dậy!”
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Cha thân yêu, gần đây con tìm được một thứ rất thú vị, chuẩn bị chia sẻ với cha đây.”
Tô Vị Nhiên mở màn hình notebook lên, đặt đối diện với Tô Lại Nam, sau đó bật video. Khi video phát ra âm thanh, sắc mặt Tô Lại Nam cũng dần càng ngày càng khó coi.
“Mày!” Sắc mặt Tô Lại Nam dữ tợn, ông rút súng nhắm ngay trán Tô Vị Nhiên, “Mày lấy cái này từ đâu?”
Tô Vị Nhiên nhìn súng trong tay Tô Lại Nam, một chút do dự còn sót lại trong lòng rốt cục vào lúc này cũng tan thành mây khói.
“Đương nhiên là do anh trai yêu quý đưa cho con rồi.” Khóe miệng Tô Vị Nhiên nhếch lên lạnh lùng, mang theo một tia yêu dị, “Thật khiến người ta mở mang tầm mắt, cha nói có phải không.”
“Đừng động vào điểm mấu chốt của tao, dù có là con tao đi chăng nữa.” Tô Lại Nam lạnh lùng nói.
Tô Vị Nhiên lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, phảng phất súng trong tay Tô Lại Nam không phải đang nhắm ngay đầu cậu, “Tô Sùng Hoa cũng là con cha đó, cha vẫn như thường có thể mặt không đỏ tim không đập đem người ta lên giường mình đấy thôi. A, không, là hưởng thụ phục vụ chủ động của con trai mới đúng. Con không thể nói oan cho cha được, cha yêu quý.”
Tô Vị Nhiên mỉm cười tiếp tục nói: “Con mất đi có thể sinh lại. Vả lại cha còn đang tuổi sung sức, đúng không?”
“Tao không nghĩ mày lại ngu xuẩn như vậy.” Ngón tay Tô Lại Nam thủ sẵn trên cò súng, từ trên cao nhìn xuống Tô Vị Nhiên, ánh mắt lạnh nhạt, “Nếu không có bất ngờ gì, thì Tô gia sớm muộn gì cũng vào tay mày. Vậy mà mày lại không chờ nổi. Nên mới làm ra loại hành động tìm chết này sao? Tao còn tưởng mày đối với Tô gia không có hứng thú. Hóa ra mày nóng lòng đến thế.”
“Tìm chết?” Tô Vị Nhiên trầm thấp cười, “Con chỉ đối với cha bày tỏ sự thất vọng thôi, cha yêu qúy à.”
“Mày chỉ cần an an tĩnh tĩnh tiếp tục làm thái tử gia là được rồi.” Tô Lại Nam cười lạnh, “Còn nếu mày không muốn làm, khắc sẽ có người thay mày làm.”
“Cái video này, trong tay con có một bản, trong tay Phương Quân Dục có một bản, trong tay Tô Nguyên cũng có một bản.” Tô Vị Nhiên mỉm cười nói, “Con nghĩ chắc cha không muốn phải thân bại danh liệt đâu đúng không.”
“Nghịch tử! Mày là đang muốn chết!” Tô Lại Nam ấn cò súng, Tô Vị Nhiên nghiêng người né tránh viên đạn, sau đó lắc mình tới gần Tô Lại Nam, đá súng trong tay Tô Lại Nam xuống.
“Chỉ dựa vào cái video này cha sẽ không chịu giảng hòa đâu.” Tô Vị Nhiên khẽ cười, “Nhưng mà, hình như cha không điều động được Shadow nữa nhỉ. Chỉ cần cha bước ra khỏi Tô gia, sát thủ Tô gia sẽ –” Tô Vị Nhiên quay qua nhìn cổ Tô Lại Nam ám chỉ. Kỳ thực lúc ở Paris, Tô Vị Nhiên đã bắt tay sắp xếp sự tình ở Tô gia. Trên thực tế, Tô Vị Nhiên cũng chưa hoàn toàn khống chế được Shadow, cậu chỉ có thể điều động một phần sát thủ. Nhưng như vậy là đủ rồi. Tô Vị Nhiêm chiếm đoạt gia tộc Tây Tư Lâm cũng là để củng cố thêm thế lực của bản thân, bao quát trước Tề thị. Từ nhỏ cậu đã được bồi dưỡng thành người thừa kế của gia tộc Tô gia, trong tay đương nhiên cũng sẽ có một phần sức mạnh Tô gia thuộc về mình.
Uy hiếp, đối với người nhà họ Tô căn bản không tính là gì, chỉ có dựa vào thực lực chân chính, mới có thể làm cho người ta khuất phục. Lực lượng trong tay cậu hiển nhiên không thể chống lại toàn bộ Tô gia, thế nhưng bất ngờ đối phó với Tô Lại Nam vẫn dư sức.
Tô Vị Nhiên mỉm cười cầm súng chặn lại trán Tô Lại Nam: “Tôi đã viết xong những gì cần thiết, chỉ cần ông ký tên lên thôi. Tôi bảo đảm, chỉ cần ông ký tên lên, mạng của ông, thanh danh của ông đều sẽ được bảo vệ. Bằng không, ông chỉ có thể thân bại danh liệt đến chết.”
“Tao thân bại danh liệt, mày có thể sống tốt hơn được chắc?” Tô Lại Nam khinh bỉ.
“Thanh danh của tôi?” Tô Vị Nhiên dựa sát vào Tô Lại Nam, khẽ cười nói, “Tôi xưa nay chẳng hề để tâm đến danh tiếng của bản thân, nếu như tôi có lưu tâm đến thứ này, thì năm đó đã chẳng cố chấp cùng Phương Quân Dục dây dưa như thế. Nhưng cha thì không — cha để ý nhất là thanh danh mình đó, cha à.”
Sau tin tức Trần tiểu thư bỏ trốn cùng tình nhân, toàn bộ C thành lại đón tiếp tiếp một tin tức khủng bố như sét đánh ngang tai khiến các gia tộc ở C thành muốn choáng váng nữa. Gia chủ đương nhiệm của Tô gia Tô Lại Nam bởi vì hôn thê Trần Du Cẩn của con trai bỏ trốn mà tức giận, phát bệnh tim, phải đến Canada tĩnh dưỡng. Tô Vị Nhiên tiếp nhận Tô thị. Trần thị bởi vì đắc tội với Tô thị, cho nên bị ép rút khỏi C thành, từ đây mọi chuyện lại tiếp tục phát sinh. Có lời đồn rằng bởi vì Tô Vị Nhiên không để tâm đến Trần Du Cẩn, lại thêm Trần Cẩm Sinh mấy ngày liền đến thỉnh tội, cho nên Tô Vị Nhiên mới thả cho Trần thị một con đường sống. Chân tướng của chuyện này khó biết rõ đầu đuôi, toàn bộ C thành đều bị một luồng áp suất thấp bao phủ. Không người nào dám nhiều chuyện bàn tán một câu nào. Sự tình đều bị người dìm xuống, chỉ để lại phần Tô Vị Nhiên cố ý cho mọi người thấy.
74 (HOÀN).
Edit: Đậu.