Barcelona chỉ là nơi cuối cùng mà Tô Lê và Alen công khai xuất hiện, còn hiện tại bọn hắn cũng không có ở Barcelona.
Mà Tô Vị Nhiên sau khi đến nơi bọn hắn đã ở không hề cố tình che giấu tung tích, thật ra là vì muốn nói cho bọn hắn biết, Tô Vị Nhiên không có cái ý nghĩ sẽ từ bỏ quyết định diệt trừ Tô Lê. Huống hồ thế lực của Tô gia ở Z quốc lớn mạnh, gia tộc Tây Tư Lâm muốn ám sát Tô Vị Nhiên ngay tại đầu não của nhà họ Tô quả thực là nằm mơ giữa ban ngày mà. Lần này Tô Vị Nhiên một mình đến Châu Âu cũng có khả năng sẽ dụ rắn ra khỏi hang. Gia tộc Tây Tư Lâm đem hành tung của Tô Lê bảo vệ cực kì kín kẽ, là mức bảo vệ cao cấp nhất của gia tộc Tây Tư Lam, tương đương với mức bảo vệ Alen. Do đó cho dù Joe tại Châu Âu chia đều thiên hạ với Alen thì cũng không thể điều tra rõ ràng được hành tung của Tô Lê.
Thật ra lúc Joe mở miệng muốn mình đến Barcelona, Tô Vị Nhiên đã đoán ra được suy nghĩ của hắn. Tô Vị Nhiên không phải là kiểu người khoa trương giống như Joe, cậu thích việc đứng ở sau lưng thao túng mọi chuyện hơn. Thế nhưng cậu đáp ứng Joe đến Barcelona hiển nhiên là cũng tự có suy nghĩ của chính mình. Vả lại từ lúc cậu ấy sống lại đến nay vẫn luôn bị chuyện của kiếp trước quấy nhiễu, tất cả tinh lực đều tập trung vào chuyện báo thù. Nên thông qua dịp này mà đi cho khuây khỏa. Ở Barcelona Tô gia cũng có văn phòng, nhưng mà cậu cũng không có liên lạc gì nhiều với bọn họ.
Thế nhưng sau khi gặp phải Phương Quân Dục ở Barcelona thì cậu ngay lập tức thay đổi chủ ý của mình. Rời khỏi văn phòng của Joe, cậu liền liên lạc với chi nhánh của Tô gia ở đây, đồng thời chuyển ra chỗ ở Joe sắp xếp cho mình.
Giá cắm nến cùng với đèn chùm pha lê rủ xuống khúc xạ ra nhiều sắc vàng nhạt tạo nên quang cảnh nhu hòa. Giữa đại sảnh được trang trí sang trọng xa hoa, Tô Vị Nhiên lười nhác dựa người vào sô pha.
“Thiếu gia, ngài còn dặn dò gì thêm không?” Berton cung kính hỏi. Berton là chủ quản của chi nhánh Tô gia ở Barcelona, là người Anh tương đối khôn khéo thủ đoạn. Vốn là phó chủ quản ở chi nhánh London, sau đó được đề bạt lên bổ nhiệm chức chủ quản ở Barcelona. Đời này Tô Vị Nhiên và Berton cũng chẳng gặp nhau bao nhiêu lần, thế nhưng kiếp trước khi Tô Vị Nhiên đảm nhiệm vai trò chủ nhà họ Tô, Berton cũng trở thành thuộc hạ cực kỳ đắc lực của cậu, kiểm soát phần lớn thế lực Tô gia ở Châu Ấu. Tại Châu Âu gần như có thể sánh cùng với gia tộc Tây Tư Lam của Alen.
“Không cần, ông lui xuống trước đi.” Tô Vị Nhiên thờ ơ hướng về phía ngoài phất phất tay.
“Vâng.” Berton lễ phép khom người rồi rời khỏi phòng khách.
Ánh đèn nhu hòa chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của Tô Vị Nhiên, mỹ lệ như tranh vẽ, xinh đẹp đến mức dọa người, đôi mắt trầm tĩnh sâu đến không thấy đáy, trong veo mà lạnh lẽo.
“Phương Quân Dục, anh đúng là khắc tinh của tôi.” Tô Vị Nhiên trầm thấp nở nụ cười. Vốn cậu đến đây chỉ để làm bia ngắm, còn thuận tiện đi giải sầu cho bản thân. Nhưng Phương Quân Dục xuất hiện làm cho cậu một chút tâm tình đi giải sầu cũng không có. Có lẽ đúng là đời trước thiếu nợ Phương Quân Dục, cho nên cậu mới như ma ám mà mê luyến Phương Quân Dục. Mặc dù trong tiềm thức cậu biết như thế này là không ổn, muốn từ bỏ Phương Quân Dục, nhưng lại không làm được. Tình cảm và lý trí luôn giằng co nhau chưa bao giờ ngừng. Nếu như người đó biến mất, có thể cậu sẽ không bị khó dễ như vậy nữa… Cho dù Phương Quân Dục chưa từng làm điều gì sai, kiếp trước là do cậu vẫn quấn quít lấy anh ta không tha, mà đời này cậu lúc nào cũng xua đuổi Phương Quân Dục. Cậu từ trước đến nay không có nghĩ đến cảm giác của Phương Quân Dục, đều chỉ ích kỉ lấy bản thân làm trung tâm. Thế nhưng —
Như vậy thì tính làm sao, Tô Vị Nhiên cậu xưa nay vẫn là người ích kỉ lạnh lùng thế mà. Tay cậu vấy đầy máu, tâm cậu từ trên xuống dưới toàn bộ đều xấu xa độc ác. Chung quy có một ngày cậu cũng sẽ tự chết trong tay của mình. Loại người như cậu thì làm sao mà có kết quả tốt được cơ chứ. Vậy thì làm sao? Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Baby, cứ mãi ngồi ở trong phòng sẽ rất buồn chán.” Rõ ràng là ở cùng một thành phố, nhưng mà ba ngày nay hắn không hề gặp được Elvis, điều này làm hắn cảm thấy hết sức dày vò, vì thế hắn liền nhịn không được mà gọi điện thoại quấy rầy Tô Vị Nhiên, “Chúng ta đi ra ngoài hẹn hò đi.” Joe nói như là điều đương nhiên.
“Có thể.”
Tô Vị Nhiên khiến cho Joe ngẩn người trong chốc lát. Hắn từ lâu đã quen bị Tô Vị Nhiên từ chối, nên đến lúc được chấp nhận dễ dàng như vậy trái lại làm cho hắn không bình tĩnh nổi.
“Honey, em có nói thật không?” Joe lấy lại tinh thần cười khẽ một tiếng, âm thanh khàn khàn mà nhẹ nhàng, “Tôi sẽ xem là thật mất.”
Tô Vị Nhiên mỉm cười nói: “Tôi cho tới bây giờ chưa hề nói dối.” (Chắc chỉ nói xạo =))))
Joe trầm thấp cười một tiếng: “Câu này của em chính là lời nói dối.”
Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Lại bị anh phát hiện rồi.”
Khu phố Gothic.
Hai bên phiến đá chật hẹp là lối kiến trúc Gothic tinh xảo mà độc đáo. Joe cùng Tô Vị Nhiên đi trên đường, hai người đều là những soái ca mang sắc thái riêng biệt, dẫn đến không ít người chú ý.
Buổi trưa, Joe lôi kéo Tô Vị Nhiên tiến vào một nhà hàng rất độc đáo có sở hữu Michelin Stars (). Joe rót nửa ly rượu vang đỏ cho Tô Vị Nhiên, đang chuẩn bị dùng cơm thì nhìn thấy người ở bàn đối diện, sắc mặt hắn liền biến đổi.
(): Michelin là một thuật ngữ, hay chính xác hơn là một phương thức đánh giá chất lượng món ăn, dịch vụ tại những nhà hàng cao cấp trên toàn thế giới. Việc gắn sao Michelin cho bất cứ nhà hàng đều phải tuân theo những nguyên tắc hết sức chặt chẽ trong “Michelin Guide” được định hướng từ năm 1900 tại Pháp. – theo google.
Tô Vị Nhiên hiển nhiên thấy được sự biến hóa của Joe, nhẹ nhàng lắc ly rượu đế cao trong tay, mỉm cười: “Nhìn anh căng thẳng đến mức sắc mặt đều trắng bệch.”
Joe chuẩn bị mở miệng nói thì người đối diện phát hiện ra Joe, đứng dậy đi đến đây. Tô Vị Nhiên quay đầu liếc mắt nhìn thì tức khắc biết rõ nguyên nhân khiến Joe căng thẳng.
Người đi đến đây là cô gái tóc vàng vóc dáng nóng bỏng, đôi môi đỏ mọng mê người. Tay cô cầm ly rượu, trong ly thoảng mùi sâm banh màu hổ phách, tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
“Không nghĩ sẽ gặp được anh ở đây, Joe thân ái.” Cô cười rồi hôn lên má Joe, sau đó khẽ cắn vành tai hắn, đôi gò bồng đào dán sát lên cánh tay, giọng nói mềm mại mị hoặc “Hai tuần nay anh không đến tìm em, lẽ nào không còn muốn em nữa?”
Joe nở nụ cười ung dung mà tao nhã “Nhưng mà hai tuần trước tôi cũng đã nói rất rõ với em, chúng ta đã chia tay.”
“Đấy chỉ là chuyện cười thôi không phải sao? Anh từng nói anh yêu em nhất mà?”. Cô gái tiếp tục mị hoặc, sau đó liếc nhìn Tô Vị Nhiên, ánh mắt mang theo địch ý.
Tô Vị Nhiên cắt một lát nhỏ bò bít tết rồi lấy đĩa cắm vào đưa lên miệng chậm rãi nhai. Ăn xong thì uống cạn nửa ly rượu vang đỏ. Cô gái vẫn quấn quít lấy Joe đứng đấy ôm tay hắn làm nũng.
Từ chối thì không từ chối được, trước mặt mọi người cũng không thể sử dụng thủ đoạn, Joe cảm thấy có chút không biết phải làm sao. Hắn trước khi tìm người bầu bạn luôn điều tra rõ thông tin của họ, bình thường thường chọn loại cầm tiền thì rời đi. Đối với những kẻ bám lấy vướng víu, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ động đến. Lisa là điều không ngờ. Không phải là hắn chủ động đuổi theo cô ta, mà là tán tỉnh nhau ở quán bar, sau đó tình một đêm, hắn cũng có chút mê luyến thân thể mềm mại thơm mát của cô ta nên vẫn còn lưu giữ bên người. Đến nửa tháng trước thấy hết hứng thú thì liền rời đi, không nghĩ đến lúc này lại xảy ra rắc rối! Trong lòng Joe quả thực muốn phát điên.
Tô Vị Nhiên không hề bị hai người trước mặt làm ảnh hưởng, ung dung thong thả dùng cơm tối, sau đó lấy khăn lạnh nhẹ nhàng lau tay một hồi: “Nhà hàng này mùi vị không tệ. Hai người nếu như bận rộn, vậy tôi đi trước.”
Nói xong không đợi Joe mở miệng đã trực tiếp rời khỏi nhà hàng. Đáng lẽ muốn đuổi theo Tô Vị Nhiên nhưng lại bị Lisa bám lấy. Hôm nay cũng không thích hợp mà giải thích cái gì với Tô Vị Nhiên, cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội hiếm có bay đi. Joe buồn bực, lẽ nào đây chính là hậu quả của việc quan hệ lung tung bừa bãi?
Nhớ lại bộ dáng quýnh quáng của Joe lúc nãy, Tô Vị Nhiên cười khẽ.Hiệu suất làm việc của Berton quả thực rất cao, đã có thể nhanh như vậy đem bạn tình gần đây nhất của Joe dến.
Trở lại biệt thự, Tô Vị Nhiên trực tiếp đến thư phòng. Một lát sau, cửa thư phòng vang lên ba nhịp gõ.
“Vào đi.” Tôi Vị Nhiên nói.
Berton đi vào, đóng cửa lại: “Thiếu gia, sự tình ngài muốn điều tra đã tra ra được.”
Tô Vị Nhiên gật gật đầu, mười ngón tay ***g vào nhau để thoải mái trên bàn: “Mối tình đầu vấn vương lại dám phản nghịch.”
“Alen với Tô Lê ngồi máy bay riêng rời khỏi.”
Nếu như dùng máy bay tư nhân, vậy thì không có ghi chép chuyến bay, cho nên sẽ không biết được bọn hắn bay đến đâu. Thế nhưng Tô Vị Nhiên chỉ gật nhẹ đầu, “Nói tiếp”. Berton đến đây thông báo tức là đã điều tra được.
Berton tiếp tục nói: “Tôi sai người hack máy tính sân bay, kiểm tra ghi chép tuyến đường bay, phát hiện máy bay tư nhân của Alen đáp cánh ở sân bay Copenhagen. Sau đó tra tiếp thì thấy ghi chép lần cuối cùng là ở sân bay Munich.”
“Munich….” Tô Vị Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói với Berton: “Trước khi đến Munich thì dừng trạm nào?”
“Là Paris.” Berton đáp.
“Tôi biết rồi.” Tô Vị Nhiên cười khẽ, sau đó liếc mắt về phía Berton, “Với năng lực của ông, chỉ ở một chi nhánh Barcelona thực sự là uất ức cho ông quá.”
Mặt Berton bình tĩnh, đúng mực không có nửa điểm kích động: “Tôi chỉ hoàn thành công việc được giao thôi.”
Tô Vị Nhiên khẽ cười hiểu rõ nói: “Vậy thì chuẩn bị cùng tôi đi Paris. Công việc ở chi nhánh Barcelona tôi sẽ phái người khác đến giải quyết.”
“Người đang ở bên trong.” Một người đi bên cạnh dẫn đường, hướng về nam nhân anh tuấn mặc tây phục đen nói.
Phương Quân Dục gật đầu, “Bác Hải, tôi có chuyện riêng muốn hỏi hắn ta, bác chờ ngoài cửa đi.” Người đàn ông trung niên được gọi là “bác Hải” gật đầu nói: “Vậy tôi chờ thiếu gia ở ngoài đây.” Sau đó đứng lại ở ngay cửa.
Phương Quân Dục mở cửa sắt, một âm thanh “két” nặng nề vang lên, cửa sắt mở ra. Phương Quân Dục vào phòng thẩm vấn. Trong phòng không khí ẩm ướt ngột ngạt, trong bầu không khí mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Bên trong phòng xếp đầy các loại hình cụ khiến người ta sợ hãi, vết máu loang lổ. Một nam nhân trần trụi bị trói trên đất, tứ chi bị vòng sắt cố định.
Nghe được tiếng mở cửa, nam nhân ấy khó nhọc quay đầu, men theo quần tây màu đen mà hướng lên, sau khi nhìn thấy gương mặt tao nhã anh tuấn chủ nhân của bộ đồ kia thì mặt dữ tợn la hét: “Phương Quân Dục! Lại là mày!”
Phương Quân Dục thong thả xăn ống tay áo lên, mỉm cười nói: “Là tao.”
“Mày giấu Chiêu Minh ở đâu?” Phương Quân Dục cười hòa ái, tác phong nhẹ nhàng. So với căn phòng thẩm vấn âm u này quả thực là hoàn toàn không ăn khớp với nhau.
“Mày nghĩ là tao sẽ nói cho mày biết sao?”. Tên đó cười gằn.
Phương Quân Dục khẽ cười một tiếng, không chút kinh ngạc nào trước câu trả lời của tên kia. Trong căn phòng thẩm vấn yên tĩnh như chết chợt vang lên âm thanh của tiếng xương gãy, theo sau đó là tiếng rít gào đau đớn thê lương dến cực điểm, hai thứ âm thanh khiếp đảm đến mức khiến người ta tê cả da đầu.
Chân Phương Quân Dục đạp ở khớp xương tay tên kia, mặt mang theo nụ cười tao nhã: “Chiêu Minh ở đâu?”
“Không biết –” còn chưa dứt lời, một loạt âm thanh xương gãy nát lại vang lên, kèm theo là tiếng gào thét tê tâm liệt phế như dã thú, vẫn là cánh tay đó, nhưng chân Phương Quân Dục đạp chỗ cổ tay, vẫn mỉm cười nói: “Giấu ở nơi nào?”
“Ở… bến tàu….phía Nam…cảng thuyền.” Người kia đứt quãng thều thào.
56.
Tác phẩm: Khi Nữ Vương Thụ Gặp Phúc Hắc Công.
Tác giả: Thanh Vụ Liễm Nguyệt.