• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vị Nhiên kiên trì yêu Phương Quân Dục không phải chỉ tám năm, mà là kiên trì hết nửa đời người.

Trong những ngày gần đây, Joe lúc nào cũng lấy đủ các loại lý do để lôi kéo Tô Vị Nhiên đi tham quan Barcelona, cái kiểu tưởng bở như đang yêu đương nồng thắm này của Joe làm thuộc hạ cũng phải hoảng sợ, không đành lòng đối mặt. Vì thấy nhàm chán nên Tô Vị Nhiên vui vẻ tiếp nhận lời mời của Joe. Khi Tô Vị Nhiên đi cùng Joe, mỗi một lần đều xuất hiện những tình huống bất ngờ, phải đối mặt với tình cảnh lúng túng, khó xử nhưng trái lại Joe không hề để tâm chút nào, mà còn có xu hướng càng lúc càng nghiêm chỉnh hơn. Lúc Tô Vị Nhiên nhàn rỗi luôn lấy Joe ra làm trò tiêu khiển để giết thời gian.

Joe đang ở trong phòng làm việc, Tô Vị Nhiên lười nhát dựa vào ghế sofa, khẽ thở dài một hơi: “Gần đây quá mức thanh bình, thật là nhàm chán.”

Joe đang nghiên cứu bản kế hoạch về loại súng mới nhất thuộc hạ vừa đưa lên, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Tô Vị Nhiên cười: “Em có biết câu nói này của em rất đáng đánh hay không.” Cuộc sống này hỗn loạn đến mức điều mà người ta mong muốn nhất, đó chính là được bình an vô sự mà sống. Mong muốn này đối với những người bình thường khác mà nói thì rất dễ dàng, nhưng đối với những kẻ như bọn hắn thì chỉ là hy vọng xa vời. Những kẻ như bọn hắn, cho dù là đang ngủ cũng phải có người bí mật bảo vệ bên cạnh.

Tô Vị Nhiên không quan tâm cười cợt: “Tôi biết. Nhưng mà thế thì làm sao?”

Joe nhún vai: “Quả thật muốn bắt được em là điều không tưởng.” Nói xong hắn đem súng trong tay ném đến chỗ Tô Vị Nhiên, “Em nhìn chút xem, đây là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của CI.” CI là tập đoàn cung cấp súng ống đạn dược lớn nhất Châu Âu, phải quen biết thì mới có thể gắn bó hợp tác. Joe là cổ đông lớn nhất của CI, nắm trong tay bốn mươi sáu phần trăm cổ phần.

Tô Vị Nhiên không nhúc nhích, dùng một tay tiếp lấy khẩu súng Joe ném tới. Sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn, thờ ơ để ngón tay lướt qua nòng súng.

“Như thế nào?” Joe cười hỏi, “Là Charles tự mình thiết kế.”

Charles là kĩ sư cao cấp nhất của CI, cũng là một trong những chuyên gia nổi tiếng nhất về vũ khí trên thế giới. Nhưng người này không bao giờ xuất hiện trước mọi người, vì vậy không ai biết thông tin cụ thể của Charles. Người ngoại đạo lan truyền rằng Charles là một người đàn ông trung niên trên năm mươi tuổi. Nhưng trên thực tế, Charles năm nay vừa tròn ba mươi tuổi. Lúc trước có nhiều tầng lớp thế gia kinh doanh vũ khí hàng đầu thế giới, kể cả CI tiếp cận Charles mời anh ta hợp tác, thế nhưng Charles chỉ chọn mỗi CI. Mọi người đều nghĩ rằng đó là vì lợi ích mà CI đưa ra cao hơn hẳn các công ty khác, nhưng thật ra không phải như vậy. Tô Vị Nhiên là một trong những người biết được nội tình chuyện này. Danh dự, địa vị thậm chí là tiền tài đối với Charles mà nói hẳn không hề thiếu, Joe biết rõ điều này. Cho nên cuối cùng Joe chơi đòn tâm lý. Rốt cục thành công lừa Charles lên giường của mình.

Tô Vị Nhiên sau khi biết rõ toàn bộ quá trình sự việc thì cùng với Tô Nguyên, hiếm khi nghiêm túc đánh giá nam nhân trẻ tuổi đã nhẹ nhàng an vị lên vị trí đứng đầu Mafia này — Joe là loại người để có thể đạt được mục đích sẽ không chừa bất kỳ một thủ đoạn nào, bất kể là bán đi thể xác hay bán đi linh hồn, hắn cũng chẳng hề lưu tâm.

Tô Nguyên nghe xong chỉ phun ra một cậu: Có thể leo lên được vị trí này, bản chất căn bản đều giống nhau.

Tô Vị Nhiên khẽ cười một cái, không để ý. Khi đó, cậu không hề ly khai khỏi người Phương Quân Dục. Quan điểm của cậu về tình yêu, vẫn như xưa giữ lại một phần trống rỗng.

Tô Vị Nhiên cười: “Tôi không hề có chút nghi ngờ nào với súng ống do Charles thiết kế, nhưng e rằng loại hoa văn khó coi này là do anh bắt người ta thêm vào nhỉ.” Charles thiết kế vũ khí luôn luôn đơn giản thực tế, tuyệt đối sẽ không bao giờ trên bề mặt khẩu súng lại thiết kế hoa văn phong cách Rococo như này.

() Phong cách Rococo: Từ Rococo là sự kết hợp của từ rocaille (vỏ) trong tiếng Pháp và từ barocco trong tiếng Ý. Rococo là hoa lá, đùa cợt, lung linh, phù phiếm, gợi tình đúng như một người đàn bà Pháp thế kỷ 18 chỉ thích trang điểm, mặc đẹp, xem hát, chơi bời. – Theo GG.

Joe thấp giọng cười: “Em không thấy những hoa văn này rất độc đáo sao?”

Tô Vị Nhiên thưởng thức khẩu súng thiết kế tinh xảo trong tay, mỉm cười nói: “Tôi cảm thấy hoa văn này nhìn giống như là một đàn giun ngoằn ngoèo trôi theo tảng băng để có thịt ăn.”

Khóe miệng Joe giật giật: “…” Hắn chậm rãi thở ra, “Thân ái à, em tốt xấu gì cũng từng học qua lịch sử hội họa, không nên giống như những kẻ tầm thường không hiểu tính thẩm mỹ như thế chứ.”

Tô Vị Nhiên cười: “Nếu như đây chính là cái mà gọi là “thẩm mỹ nghệ thuật”, tôi đây tình nguyện cả đời này làm bạn với những kẻ tầm thường.”

Joe: “…” Hắn xấu hổ ho một tiếng: “Khụ khụ Chúng ta không bàn về vấn đề này nữa.”

Tô Vị Nhiên ném súng lại cho Joe, uể oải mở miệng nói: “Thực ra ngay từ đầu anh có thể nói thẳng ra, cần gì phải vòng vo thế.”

“Không phải em thích súng sao?” Joe xoay khẩu súng trong tay, “Tôi còn tưởng rằng em sẽ thích nó.”

Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Tôi nghĩ là tôi càng thích lời nói thật lòng của anh hơn.”

Joe hỏi: “Em không phải đã biết rồi sao?”

Tô Vị Nhiên cười như không cười: “Anh không nói làm sao mà tôi biết được?”

Joe nhẹ cười: “Thật là, thế lực của Tô gia ở Châu Âu cũng không thể khinh thường, tôi nghĩ em đã sớm biết.”

“Thật ra cũng không tính là sớm, tối hôm qua tôi mới nhận được tin tức.” Tô Vị Nhiên đứng dậy. Tây Tư Lam gia tộc đột nhiên triệu hồi toàn bộ danh sách xếp hạng cao thủ ở trụ sở Châu Âu.

“Em không lo lắng chút nào sao?” Joe hỏi.

Tô Vị Nhiên cười: “Tôi cực kì sợ, sợ đến mức đầu óc trống rỗng.” Cậu quay đầu nhìn Joe, đáy mắt mang theo một tia mê hoặc lơ đãng, “Anh nói tôi nên làm thế nào bây giờ?”

Joe một tay chống cằm, mỉm cười: “Thân ái, anh sẽ bảo vệ em.”

Tô Vị Nhiên thấp giọng bật cười: “Tôi thật thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà lo sợ) nha, hận không thể lấy thân báo đáp anh.”

Joe cười cười: “Cầu còn không được.”

Tô Vị Nhiên đi về phía Joe, hai ngón tay nâng cằm Joe lên, tinh tế đánh giá khuôn mặt vuông vức tuấn lãng của Joe, nhếch khóe môi: “Quá dài quá khỏe. So sánh mà nói, tôi vẫn tương đối thích nam nhân Châu Á hơn.”

Joe giữ tay Tô Vị Nhiên, đôi mắt xanh thẳm giống như biển sâu nhìn thẳng Tô Vị Nhiên: “Đó là bởi em không nguyện ý thay đổi, thật ra có rất nhiều sự lựa chọn.” Hắn mỉm cười: “Em có thể thử thay đổi lựa chọn của mình một lần, biết đâu sẽ phát hiện ra được điều tốt đẹp hơn.” Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, môi gần như muốn chạm vào nhau. Tô Vị Nhiên nhếch môi, “Tôi tuy có nhiều sự lựa chọn, nhưng tôi không lựa “Giống ngựa” bên trong quá mức phát triển.”

Joe nghe được lời này, sững sờ ngớ người ra, nhưng không có buông tay Tô Vị Nhiên ra, hai người cứ như vậy mà lẳng lặng đối diện nhau. Lát sau, Joe mới chậm rãi thanh minh: “Chỉ là nhu cầu sinh lý của nam nhân mà thôi. Nhiều năm như vậy tôi cũng chỉ quan tâm một mình em.”

Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Chẳng lẽ còn muốn tôi đội ơn à?”

Joe khẽ nhíu mày: “Tôi không có ý đó.”

“Vậy anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ không để ý (đến chuyện nhu cầu sinh lý ngựa đực của Joe)?”

Joe có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn về phía Tô Vị Nhiên, cười khổ: “Elvis, đây chỉ là cái cớ để em từ chối tôi mà thôi.”

Tô Vị Nhiên lười nhát ngồi trở lại sofa, cười bảo: “Bị anh nhìn ra rồi.” Cậu giương mắt nhìn về phía Joe, “Tuy đây chỉ là cái cớ, nhưng cũng là sự thật.”

“Nếu như em nói em có để ý, tôi sẽ không như vậy nữa.”

Hắn nghiêm túc nhìn Tô Vị Nhiên, “Anh thật lòng với em mà.”

Tô Vị Nhiên thấp giọng cười khẽ: “Anh cho rằng tôi sẽ quen anh sao?” Cậu lạnh nhạt nhìn Joe anh tuấn phóng khoáng, mang theo một chút dung túng, lấy câu nói này để chặn miệng Joe lại.

Joe nở nụ cười nhàn nhạt: “Hóa ra từ lúc bắt đầu tôi đã bị em gạt bỏ ra ngoài.”

Ngón trỏ tay phải của Tô Vị Nhiên nhẹ nhàng xoa xoa trên tay vịn sofa, “Ừ.” Tô Vị Nhiên lúc này trả lời thẳng thừng ngắn gọn.

“Elvis bảo bối, em thật biết cách làm người khác tổn thương.” Joe cười cợt.

Tô Vị Nhiên khẽ cười: “Quá khen quá khen, đó là vì anh chưa tiếp xúc với Phương Quân Dục thôi.”

Tuy trong lòng biết rõ, nhưng Joe vẫn có chút không cam lòng hỏi: “Tôi có nơi nào không sánh được với Phương Quân Dục?” Rõ ràng hắn gặp Elvis còn sớm hơn cả Phương Quân Dục.

“Được rồi, anh ta chỗ nào cũng không sánh nổi với anh.” Tô Vị Nhiên thấp giọng trêu, “Ngay cả số lượng tình nhân cũng không sánh nổi với anh.”

Tô Vị Nhiên tất nhiên là nhìn thấy sự không cam lòng từ đôi mắt của Joe. Cậu chỉ cười: “Nếu như có một ngày, xảy ra xung đột lợi ích giữ tôi và anh, anh định làm thế nào hả?” Tô Vị Nhiên nhìn khóe môi nhúc nhích muốn nói của Joe, chậm rãi bổ sung thêm” Tôi không phải nói cái loại xung đột lợi ích kiểu mấy trăm triệu USD, mà là loại nguy hiểm đến địa vị của anh.” Ví dụ như là mất đi vị trí đứng đầu Mafia kia —

Joe trầm mặc.

“Lúc ấy lựa chọn của anh sẽ rất rõ ràng, hơn nữa còn sẽ không chút do dự.” Tô Vị Nhiên cười thay thế hắn trả lời, “Thừa nhận đi, trong lòng anh người anh quan tâm nhất không phải là tôi, mà là chính bản thân anh.” Trước Tô Vị Nhiên có nói, Joe là một người có thể vì lợi ích chính mình mà chấp nhận bán đi linh hồn bản thân. Thực chất bên trong hắn cùng Tô Vị Nhiên giống nhau, đều ích kỉ và nguy hiểm. Thời điểm Tô Vị Nhiên lần đầu tiên nhìn thấy Joe, thì biết ngay bọn họ là đồng loại. Cũng bởi vì quá hiểu rõ, cho nên đối với Joe, cậu vừa thưởng thức vừa đề phòng, ngoài ra, cũng không thể sản sinh ra bất kì tình cảm dư thừa nào. Joe có hảo cảm với Tô Vị Nhiên, thậm chí yêu say đắm cũng một phần là do hắn yêu bản thân mình. Cho nên đó là lý do tại sao bên cạnh nhiều tình nhân đến vậy, Joe trước sau như một vẫn không quên được Tô Vị Nhiên.

Joe khẽ thở dài, hắn biết nếu cứ xoắn xuýt ở vấn đề này thì ngay cả việc làm bạn bè với Elvis cũng không được. Tuy chưa theo đuổi được Elvis, nhưng mấy năm qua ở chung như vậy hắn vẫn hiểu tính cách của em ấy. Một khi trong lòng em ấy đã quyết định, sẽ không bao giờ dễ dàng thay đổi. Cũng như năm ấy em ấy lựa chọn yêu Phương Quân Dục, chỉ đi đúng trên con đường này không quay đầu.

Joe biết rõ Tô Vị Nhiên rời khỏi Phương Quân Dục tuyệt đối không phải bởi vì bên người Phương Quân Dục xuất hiện một Phong Viễn, mà nhất định là có một nguyên nhân sâu xa nào đó mới khiến cho Tô Vị Nhiên lựa chọn buông tay. Bằng không Phong Viễn cũng chỉ là một nam sủng (money boy), không tới lượt Tô Vị Nhiên động thủ, cũng sẽ có người giúp em ấy ra tay trước. Mà cái lý do kia cũng là điều mà Joe hiếu kỳ, nhưng bất luận hắn điều tra thế nào cũng không ra được nguyên nhân trọng yếu khiến Tô Vị Nhiên phải buông tay.

Suy đoán của Joe không sai, nhưng hắn không thể nào biết được Tô Vị Nhiên kiên trì yêu Phương Quân Dục không phải chỉ tám năm, mà là kiên trì hết nửa đời người. Được sống lại, đối với tai nạn máy bay kia, cậu vẫn yêu Phương Quân Dục. Các loại gút mắc của kiếp trước kiếp này đan xen lẫn lộn mới làm cho Tô Vị Nhiên muốn triệt để buông tay Phương Quân Dục. Cậu đã quá mệt mỏi rồi.

Vì bị khuất sáng nên gương mặt tinh xảo của Tô Vị Nhiên có vẻ mông lung, vẻ mặt cũng trở nên mơ hồ. Joe nhìn Tô Vị Nhiên, chớp mắt chợt bừng tỉnh. Người này cuối cùng vẫn không thuộc về hắn sao?

Thế nhưng Joe rất nhanh lấy lại được tinh thần. Giống như nghĩ thông suốt cái gì, gương mặt Joe chậm rãi lọ ra nét cười vui vẻ. Cho dù Elvis không thuộc về hắn, thì cũng không hề thuộc về Phương Quân Dục. Một khi Elvis đưa ra quyết định, chắc chắn sẽ không thay đổi quyết định ấy. Nếu như em ấy lựa chọn rời bỏ Phương Quân Dục, cũng có nghĩa là Phương Quân Dục đã mất đi cơ hội. Đồng thời Elvis sau khi rời đi, cũng như chọn lựa phương thức “giương cung bạt kiếm” đối mặt, như vậy khả năng em ấy hối hận quay đầu lại cũng rất nhỏ. Nghĩ đến đây, trong lòng Joe âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

58.

Tác phẩm: Khi Nữ Vương Thụ Gặp Phúc Hắc Công.

Tác giả: Thanh Vụ Liễm Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK